Đế Hoàng Tôn

Chương 131: Thú triều




Bám theo hai thiếu nữ suốt cả đêm, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì là chuẩn bị đến nơi.
Quãng đường này có thể nói vô cùng nhọc nhằn đối với Việt, vừa phải chống lại cái nóng của đại mạc, vừa phải giữ tốc độ bám theo hai người ở phía xa kia, hơn nữa lại phải giữ khoảng cách không để đối phương phát hiện ra, nói chung là tương đối mệt mỏi.
- Bản thiếu gia mà đủ thực lực, thì nhất định bắt hai nàng lại tra hỏi!
Đưa mắt nhìn thân ảnh hai thiếu nữ ở phía xa, trong đầu hiện lên cảnh tượng “tra hỏi” hai cô nàng, Việt không khỏi nở nụ cười gian xảo, bỗng nhiên hắn có cảm giác bản thân có chút giống mấy gã biến thái bị tử hình ở Địa cầu, bất giác giơ tay lên tự vả vào miệng mình.
Đột nhiên, lông mày Việt nhíu lại, chuyển ánh mắt nhìn lên bầu trời.
Chẳng biết từ lúc nào sắc trời trong sáng đã trở nên tối nhạt, có khí lưu màu xám xoay quanh, hình thành nên một mảng mây đen lớn, che khuất cả bầu trời, đang di chuyển cực nhanh về phía bên này, cỗ khí thế kinh khủng kia khiến ngay cả Việt cũng phải âm thầm kinh hãi.
- Không ổn rồi!
Mỗi năm lại có một thời điểm yêu thú trong Phần Thiên Mạc bạo động, chủ động rời địa bàn tìm kiếm nhân loại, nhưng đâu có xuất hiện quy mô như thế này chứ? Đây không phải là Thú động, phải gọi là Thú triều mới đúng.
Phía trên kia không phải là mảng mây đen thực sự, mà là do vô số yêu thú phi hành tạo thành một tấm màn che phủ bầu trời. Việt không nhìn rõ rốt cuộc là loài yêu thú nào, nhưng có thể tồn tại ở Phần Thiên Mạc này, căn bản đều là chủng loài mạnh mẽ, hơn nữa số lượng khủng khiếp như vậy, dù chỉ là Nhị cấp cũng có thể khiến hắn bốc hơi.
Cái gì mà Ngưng Linh quả, cái gì mà Kết Diễm Tri Chu, gì mà Kinh Nhật Nguyệt Đao Nữ, tất cả đều đã bị hắn ném ra sau đầu, lập tức xoay người nhằm hướng tòa thành gần nhất bỏ chạy, không có gì giữ lại, dùng toàn bộ sức lực mà chạy.
Tốc độ đã rất nhanh, nhưng vẫn không thể sánh được phi hành yêu thú, rất nhanh đám mây bao phủ bầu trời đã đến gần.
Ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời cách đó không xa là một mảnh đông nghịt, trong đó Nhị cấp yêu thú Xích Luyện Điểu, Huyết Ô Nha, Hỏa Liệt Điểu, Tam cấp yêu thú Song Đầu Điểu, Tứ Trảo Tích Dịch, Tứ cấp Quỷ Viêm Điêu, Sáp Sí Phi Lang, rất nhiều nhiều nữa... rất nhiều nhiều nữa.
Chính thức mà nói Việt không có một bộ linh thuật công kích thực sự nào cả, chỉ đành dùng đến Song Ngư Ấn, bàn tay xoay chuyển, lập tức đánh một đạo linh lực về phương vị có yêu thú tập trung đông nhất.
Sau một khắc!
Phong long quyển pha lấy chân khí càn quét đi qua, kiếm khí thuận theo đó bắn ra, bất kể là Nhị cấp hay Tam cấp phi hành yêu thú đều nhao nhao rơi xuống từ trên không, giống như có một cơn mưa to đông nghịt rơi xuống vậy. Còn Tứ cấp linh thú cũng chịu không ít thiệt thòi, lảo đảo va vào nhau, đương nhiên, hành động như vậy kích động đám Tứ cấp hung hãn này.
Rống!
Một thân ảnh sau lưng mọc lên hai cánh, mọc ra ưng trảo cực lớn xông tới chỗ hai người, tốc độ vượt qua cả tốc độ âm thanh, thậm chí còn trên cả Việt khi niệm Nhân Mã Ấn.
- Tứ cấp linh thú Quỷ Viêm Điêu!

Đương nhiên Việt không mấy e ngại, đầu Quỷ Viêm Điêu này chỉ tương đương Linh Phách sơ kỳ mà thôi, căn bản không làm khó được hắn, nhưng bản thân hắn còn phải bỏ chạy, không muốn bị đầu yêu thú này quấn chân, lập tức huyết văn hiện lên, đầu cũng chẳng thèm quay lại, một quyền giáng về phía sau.
Phốc phốc!
Quỷ Viêm Điêu tới cũng nhanh, chết cũng không kém, đầu bị một quyền đấm nổ thành huyết vụ, cực độ thảm hại.
Càng chạy, lông mày Việt càng nhíu lại, bởi tình cảnh của hắn không ổn lắm.
Phương xa, phi hành yêu thú đông nghịt đánh tới bên này, số lượng rất nhiều, lấy lực lượng một người của hắn căn bản không thể nào chống lại được. Hơn nữa nhìn tình trạng này thì đây chỉ là một chút ít yêu thú giai đoạn đầu thôi, thời gian kéo càng dài, yêu thú càng nhiều. Đến lúc đó thì chỉ có nước chết mà thôi.
Hơn nữa nếu chỉ là Tứ cấp thì còn chống lại được, nếu có một đầu Ngũ cấp linh thú, thì đúng là đại họa ngập đầu, cần phải nhanh chóng tiến đến trạm nghỉ gần nhất, nhờ cường giả trong thành bảo hộ.
Bình bình bình bình!
Liên tiếp sáu đạo Song Ngư Ấn được đánh ra, phong quyển khủng bố đánh cho những phi hành yêu thú trên bầu trời trở nên thưa thớt, thoáng đãng hơn rất nhiều, chỉ có điều Việt cũng không vì vậy mà an tâm, tốc độ thậm chí càng lúc càng nhanh hơn.
Thú triều xuất hiện quá mức đột ngột, như cách mà các đôi yêu nhau lâu năm chia tay vậy.
Rất nhanh một canh giờ trôi qua, Việt đã ra tay đánh chết không ít yêu thú, chỉ có điều đám yêu thú quá mức điên cuồng, không có dấu hiệu buông tha, số lượng càng không có chuyện sụt giảm.
Hơn nữa phía xa truyền đến những chấn động, cát bụi tung mù mịt, hiển nhiên những chủng loài yêu thú trên mặt đất cũng xuất hiện rồi.
- Chết tiệt! Phải dùng đến mày rồi!
Một chiếc lông vũ xuất hiện trên tay, lập tức biến lớn không khác gì một thanh hắc sắc trường kiếm, một kiếm quá đầy linh lực chém ra, hắc khí ào ạt cuốn lấy phần đông yêu thú, máu tươi bay tứ tung.
Cứ như vậy, Việt vừa chạy vừa vung hắc vũ trong tay, hắc khí cuồn cuộn không dứt không ngừng cuốn lấy yêu thú xung quanh.
Mặt trời chiều ngả về tây, yêu thú rống lên một tiếng vang khắp đại mạc.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, cũng nhanh chóng rời đi.
Suốt một đêm, Việt không hề nghỉ ngơi, bởi vì thú triều đâu vì thiếu ánh Thái dương mà tạm ngưng, hơn nữa màn đêm càng khiến cho những chủng loài chuyên hoạt động về đêm xuất hiện, thú triều càng trở nên mãnh liệt hơn, vì vậy mà hắn còn chạy điên cuồng hơn lúc chiều. Nếu không có đại lượng đan dược tậu được ở Phần Thiên Thành, e là đã ngỏm rồi.
Ném ba viên đan dược hồi phục vào miệng, nhìn ánh bình minh chiếu rọi, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng tòa thành nào cả, Việt chỉ biết chửi vài câu, rồi lại tiếp tục chạy.
Đến trưa, hắn gặp được không ít mạo hiểm giả cũng đang bỏ chạy, người nào người đấy mệt mỏi suy yếu, nhưng vẫn kiên trì chạy trốn, đích đến đương nhiên là tòa thành bên trong đại mạc.
Đây là một cuộc thi marathon mà kẻ chiến bại chỉ có nước chết mà thôi, không chỉ nhanh, mà còn điều phối linh lực hợp lý.
Cứ chạy như vậy đến tận chiều, cuối cùng, một tòa thành trì phương viên mười dặm đập vào tầm mắt. Cuối cùng, đã đến được trạm nghỉ sa mạc rồi.
Gào gào!
Một thanh âm khủng bố vang lên khiến Việt giật mình, chân không ngừng chạy chỉ có đầu là hơi ngoái lại xem xét, trong lòng cầu khẩn suy đoán của hắn là sai.
Chỉ thấy có rất nhiều yêu thú chạy tới, đông nghịt, thập phần khủng bố, Tam cấp không thể nào đếm hết được, Tứ cấp cũng rất nhiều, nhưng kinh khủng hơn, là bóng dáng khổng lồ ở phía sau.
Một thân ảnh to lớn di động đến, đến mức, núi nhỏ sụp đổ, đại địa vang lên động tĩnh ù ù, phảng phất như sinh ra cơn địa chấn nhỏ vậy.
Đây là một đầu mãng xà dài đến trăm mét, trên đầu có hai cái sừng dài, lân phiến toàn thân hiện lên sắc xanh vàng lớn chừng cái chậu rửa mặt, hai cái đuôi tùy ý quét động qua, đại địa rạn nứt, đá vụn bay loạn, mà ở trong miệng nó có khí tức tanh hôi được thổ nạp ra, hình thành nên vô số khí lưu giống như mây đen bao phủ toàn thân.
- Ôi mẹ ơi, là Ngũ cấp linh thú!
Một gã Linh Phách giả hậu kỳ từ xa xa thấy được bóng dáng của Song giác cự mãng, quá sợ hãi vội vàng vận khởi tốc độ, lao đến hướng đến tòa thành phía xa.
Con mắt của đầu cự mãng này gắt gao nhìn đối phương, mở ra miệng rộng, có vô cùng nhiều yêu khí hội tụ ở cổ họng nó, rồi sau đó có một cột sáng đen kịt được phóng ra ngoài.
Khoảng cách mười dặm chỉ trong nháy mặt, tu giả giả Linh Phách hậu kỳ này hừ một tiếng, thân thể bị thiêu thành tro bụi, hài cốt cũng không còn.
Tựa hồ còn chưa đã ghiền, đầu Cự mãng này lại phóng ra vài cột sáng đen kịt, công kích tới những người khác. Tiếng kêu vang lên bốn phía, máu bay đầy trời.
Việt đương nhiên không quan tâm đến số phận những người này, mà hắn cũng không đủ lực quan tâm. Ở quê hương hắn có một câu rất hay là “Ngu thì chết”, không thể trách ai được.
Cánh cửa thành nhanh chóng mở ra, Việt phát sau đến trước, gần như là người đầu tiên tiến vào bên trong.
Đến tận lúc này hắn mới dám thả lỏng, có lẽ đã tạm an toàn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.