Đế Hoàng Tôn

Chương 103: Vị kỷ




Ngọn trường tiên xua đi những hồng vụ len lỏi quanh quẩn quanh tán cây, một đám người ai nấy cũng tái mét mặt, không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh, tràn ngập đề phòng.
- Lưu trưởng lão, lại chết đi hơn mười người rồi, căn bản không thấy được ai là người đánh lén, người bị giết trong nháy mắt huyết nhục đều hóa thành than!
Lưu trưởng lão tiếp tục quơ thanh trường tiên quất vào không khí xua đuổi làn huyết vụ, tỉnh táo ra lệnh:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, không cần kinh hoảng, giúp nhau giám thị bốn phía, thấy tình huống gì thì lập tức thông báo, không được tự tiện chủ trương!
- Vâng!
Mọi người cùng hét lớn, thanh âm rõ ràng là đang run rẩy.
- Sư huynh, ngươi nói là vật gì đánh lén chúng ta thế, trong nháy mắt một người đã hóa thành xác khô, thật đáng sợ!
Trong đám người, một gã trẻ tuổi thoạt nhìn mới hai mươi nuốt nuốt nước miếng nói với thanh niên bên cạnh.
Thanh niên lắc đầu nói:
- Trấn Yêu Lâm vốn tràn ngập nguy hiểm, ta cũng không biết! Chú ý bảo vệ tốt bản thân!
Thế nhưng không có lời đáp lại, chỉ có một tiếng rên nhỏ vang lên. Gã thanh niên kinh hãi quay sang, chỉ thấy sư đệ mình lúc này đã hóa thành một đống da người trên mặt đất, vô cùng quỷ dị.
Con mắt thanh niên trợn lên, dường như có cả huyết thủy chảy ra, hắn vô thức đi về phía trước xem xét, có một đạo bóng dáng nhỏ dài đang bắn về phái đó, lại là một dây leo thanh hồng sắc, phía cuối có một cái lỗ, bên trong là mấy cái răng nhỏ đỏ như máu xếp thành hình đinh ốc.
- Kẻ đánh lén là dây leo, mọi người chú...
Tiếng kêu gào thê lương vang lên, gã thanh niên muốn báo cho đồng môn, chỉ tiếc rằng lời chưa ra hết thân thể cũng giống như người trẻ tuổi, bị triệt để hút cạn máu thịt, da người vây lấy xương cốt bày lên mặt đất.
Toàn bộ đều không thoát khỏi đôi mắt sắc bén như cú vọ của Việt. Hắn hít sâu một hơi, lông tay lông chân dựng đứng, các tế bào đều căng ra sẵn sàng phản ứng trước mọi tình huống.
- Bày trận!
Rầm rầm!
Tiếng quát của Lưu trưởng lão vang lên, thân thể mọi người Phi Hỏa Môn hướng ra bên ngoài, dựa sát vào nhau, hình thành nên một cái chiến trận trong trận có trận, mấy trăm cặp mắt nhìn vào phía rừng sâu không chút chớp mắt, bàn tay đổ mồ hôi lạnh, thanh âm nuốt nước miếng thỉnh thoảng lại vang lên.
- Sao lại không có động tĩnh gì vậy!

Cảm giác phong vũ dục lai thật khiến người khác khó chịu, một gã võ giả trẻ tuổi vì quá khẩn trương nên tự nói chuyện để tăng thêm dũng cảm cho mình.
- Im miệng!
Lưu trưởng lão lập tức quát lên, chỉ là gần như ngay lập tức, một sợi dây leo đỏ rực sắc chui ra từ lòng đất, đâm vào cơ thể của lão. Mặt ngoài của dây leo lớn chừng cánh tay kia thỉnh thoảng lại nhô lên một chút, giống như đang có một lượng lớn huyết nhục chảy qua vậy.
A!
Mắt nhìn mình bị biến thành da bọc xương, người trưởng lão này rốt cục cũng không còn tỉnh táo được nữa, há miệng phát ra một tiêng kêu thê lương thảm thiết. Chỉ trong nháy mắt, vị trưởng lão vừa mới đây còn hét ra lửa đã trở thành một đống tro tàn bay lả tả.
Người cầm đầu chết đi, chiến trận liền triệt để rối loạn.
- Có dây leo chui ra từ dưới nền đất!
- Chết tiệt, nó đang kéo chân ta
- Cứu mạng a, cứu ta.
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp trong phiến phạm vi này, cảm xúc tuyệt vọng ập vào đầu mọi người như hồng thủy, nhiều người cảm thấy tay chân run cả lên, không thể nào hô hấp được.
Chỉ là càng kêu to, kêu càng thảm thiết thì người chết đi càng nhiều. Lửa liên tục bùng lên, chỉ trong chốc lát đã chết hơn ba mươi người, trong đó có một phần ba bị người mình ngộ sát, nếu còn tiếp tục thì tất cả mọi người sẽ sụp đổ mất.
Việt cũng không có tâm tình quan tâm đến tình huống của Phi Hỏa Môn bởi vì hắn cũng đã bị mấy chục căn dây leo phát hiện.
Những dây leo này không có mắt mũi, chỉ có mỗi cái miệng, nhưng cảm giác lại thập phần nhạy bén, liên tục xuyên qua lòng đất công kích Việt. Hắn không hề dám chống đỡ mà liên tục tránh lui, bởi vì dù rất khó nhưng hắn vẫn kịp phát hiện ra trên mỗi đầu dây leo đều tản mác dày đặc khí vụ đỏ như máu.
Thứ huyết vụ này có nồng độ rất cao, chứ không loãng như đám hồng vụ bao phủ khu rừng này, chỉ một chút xíu cũng đủ khiến con người ta huyết nhục bị hấp khô. Thứ giết chết những người kia có lẽ không phải là đám dây leo, mà chính là thứ huyết vụ đáng sợ bao phủ dây leo.
Cảm nhận được nguy hiểm, Việt vội vàng cúi đầu xuống, một sợi dây leo hung ác đánh úp từ phía sau lập tức rơi vào khoảng không.
- Mẹ nó, tưởng ta không làm gì được các ngươi à?
Việt tung người lăn sang một bên tránh né ba căn dây leo điên cuồng khác, hai tay lập tức nhặt lên những viên đá lớn, nhằm về bất kỳ căn dây leo nào xuất hiện mà chọi.
Lực đạo của hắn không phải chuyện đùa, ngay lập tức hiệu quả tức thì, không chỉ bị chặn lại mà có vài sợi dây leo thậm chí bị chọi đứt.
Chỉ là dù sao đó cũng chỉ là giải pháp tình thế, nơi này thực sự không nên ở lâu, Việt vừa chọi đá vừa lao về phía rừng sâu.
Dây leo mày đỏ sậm liền đuổi theo không buống, những dây leo thanh hồng sắc khác lại điên cuồng ngăn cản phía trước đường đi của Việt, ý đồ rất rõ ràng muốn cản bước chân của hắn.
Lập tức loạn thạch bay tới tấp, từng mảnh dây leo liền bị nát bấy, những mảnh vụn đỏ rực rải đầy đất như nhen nhóm cho một trận cháy rừng.
Càng chạy càng sâu, rừng rậm phảng phất không có điểm cuối, lộ ra vẻ thâm thúy âm trầm.
Nhưng đúng lúc này, một cây đại thụ cách đó không xa đột nhiên bị đụng gãy chặn ngang lối, một thân ảnh cực lớn vô cùng quen thuộc hiện ra trước mặt hắn, không phải Thanh Lân Thư thì là gì nữa.
Cách có nửa canh giờ đã gặp lại nhau, thế nhưng thái độ lúc này đã khác hẳn. Không còn là cảnh vắt chân lên cổ mà chạy trốn điên cuồng, Việt mang theo sự mừng rỡ lao về phía đầu Thư hung dữ.
Đương nhiên mục đích của hắn không phải là dâng hiến cả sinh mạng của mình cho đối phương, mà là muốn thực hiện một thủ đoạn rất cũ nhưng chưa bao giờ lỗi thời, Di họa Giang Đông.
Vạn vật bình đẳng, sống trên đời đạt được lợi ích thì có thể hưởng thụ một mình, nhưng khi gặp khó khăn phải biết chia sẻ cho người khác chịu cùng, đó chính là nguyên tắc sinh tồn.
Thử hỏi ngược lại, nếu ai cũng chăm chăm xúc khó khăn của mình đổ cho người khác, vậy thì ai sẽ là người hy sinh chịu đựng? Trong một xã hồi mà ai cũng vị kỷ, vậy ai sẽ là người vị tha đây?
Chỉ tiếc là những vấn đề đạo đức đó Việt không muốn quản, cũng không quản nổi. Hắn chỉ quan tâm làm sao có thể sống sót trong dòng đời nghiệt ngã này.
Con hung thú thấy thái độ của con mồi như vậy thì càng thêm giận dữ, lập tức há cái miệng đỏ lòm cắn tới. Chỉ là nó không ngờ ngay khi hai bên sắp sửa va chạm thì gã nhân loại kia đột ngột lách người tránh sang một bên, trước mặt nó chỉ còn những căn dây leo đang đâm tới.
Song trảo lập tức quét ngang, đám dây leo đỏ rực kia lập tức hóa tành bụi phấn bay lả tả, thể hiện sức mạnh tuyệt đối của một đầu Ngũ cấp linh thú.
Gràooooooooo!!!
Tiếng rống của Thanh Lân Thư vang lên, bởi nó cảm giác được khí huyết toàn thân đang cạn kiệt rất nhanh, sinh mệnh lực rõ ràng suy giảm trông thấy. Nó cả đời tung hoành trong Trấn Yêu Lâm, quả thực là chưa bao giờ có cảm giác cận kề với tử vong như vậy.
Đương nhiên, đến lúc này thì nó đã biết bản thân vừa động vào thứ không nên động rồi.
Thanh Lân Thư cực kỳ cường mãnh, vậy mà lại không chết khô ngay lập tức, tru lên một tiếng liền phóng ra ngoài, chỉ là rất nhanh, thân thể của nó liền thấp xuống một chút, một đoàn huyết vụ bao phủ lấy toàn thân, chỉ chạy thêm được một đoạn thì hóa thành một đống da nhăn nheo trên mặt đất, không mảy may lưu lại chút hình hài của một đầu Ngũ cấp linh thú.
Cảnh tượng đó càng khiến Việt lông tóc dựng đứng, lập tức vắt chân lên cổ mà chạy trốn.
Dây leo ở đằng sau vẫn đuổi theo không buông, ai biết được chúng dài bao nhiêu, có bao nhiêu chứ, Việt chạy không ngừng nghỉ, không biết chạy được bao lâu thì mới dám dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.