Đế Diệt Thương Khung

Chương 86: Nếu có thể cùng chàng...




Cuộn tranh kia cũng không rung dữ lắm nhưng không hề ngừng lại. Thanh Lâm có thể cảm nhận rõ ràng trong hộp gấm, bên cạnh cuốn tranh vốn là một cây bút lông đang nằm yên, lúc này cũng đang từ từ trôi nổi.
“Cuộn tranh này và bút lông này không lẽ thực sự có gì đó kì lạ...” Ánh mắt Thanh Lâm sáng lên.
Đầu ngón tay của Tô Ảnh cử động, rất nhiều miếng vải dần dần rơi xuống, cuối cùng, hai người dừng lại ở ngoài Đông Sơn. 
“Tô sư tỷ...” Thanh Lâm nhẹ giọng mở miệng.
“Cha mẹ của ta được mai táng ở đây.” Tô Ảnh bình tĩnh mở miệng.
Thanh Lâm ngạc nhiên, nhưng không mở miệng, lẳng lặng chờ đợi câu nói tiếp theo. 
“Trước khi thành lập Thiên Bình tông, nơi đây từng là đất của Tô gia ta, khi đó toàn bộ Đông Thắng tinh này chỉ có một gia tộc, đó là Tô gia...”
Tô Ảnh thì thào nói tựa như đang kể một câu chuyện: “Sự hùng mạnh của Tô Gia không ai có thể vượt qua, cực kỳ huy hoàng.”
“Nhưng...” 
“Một ngày nọ, một cao thủ tên là Đạo Phong bỗng nhiên đến bất ngờ, rồi ông ta hủy diệt toàn bộ Tô gia, đó là một sức mạnh khủng khiếp không thể nào hình dung được, dường như vốn không thuộc về thế giới này...”
“Say này ông ta đi rồi, nhưng ông ta để lại yêu quái trấn áp nơi đây, làm cho con cháu huyết mạch Tô gia ta mãi mãi không thể rời khỏi Đông Thắng tinh, cũng sống không quá năm mươi tuổi!”
Sắc mặt của nàng rất bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp kia có một sự ảm đạm không thể lý giải, dường như những gì cô nói bây giờ không phải nói về mình mà là về người khác. 
Tâm trạng Thanh Lâm rất chấn động, cậu nghĩ tới con chó đen kia cho mình một giọt máu tươi, nghĩ tới nó đã từng nói, dưới Đông sơn có một tuyệt thế đại yêu trấn áp!
Nhưng cậu không hề nghĩ tới, đại yêu này lại có quan hệ với Tô gia, lại có quan hệ với Tô sư tỷ!
“Sống không quá năm mươi tuổi...” Thanh Lâm thì thào. 
“Người Tô gia ta, trải qua bao nhiêu thế hệ tìm cách để đột phá, tìm kiếm cách để xóa đi cái lời nguyền rủa này, nhưng năm mươi năm thật sự là quá ngắn, Đạo Phong kia quá mạnh, cho dù là có tư chất tuyệt thế, cũng chắc chắn không có khả năng trong khoảng thời gian năm mươi năm mà phá hủy gông xiềng này được.” Nói đến đây, trên mặt Tô Ảnh cuối cùng cũng có biểu cảm, đó là sự hận thù, sự hận thù tràn ngập.
“Vì sao Đạo Phong phải tiêu diệt Tô gia? Đã muốn hủy diệt rồi thì tại sao ông ta lại giữ lại huyết mạch của Tô gia?” Thanh Lâm mở miệng hỏi.
“Bởi vì ông ta nghĩ đến đến kho báu của Tô gia ta!” 
Tô Ảnh hít sâu, lộ ra vẻ mặt cười lạnh mà Thanh Tâm không bao giờ tưởng tượng ra được:
“Lúc trước ông ta bất ngờ đến Đông Thắng tinh cũng chính là vì bảo vật kia, nhưng đến cuối cùng thì không được. Bảo vật này đã được cao thủ của Tô gia ta phong ấn ở chỗ bí mật, chỉ có con cháu huyết mạch Tô gia mới có thể cảm nhận được, đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta giữ lại con cháu Tô gia.”
“Nhưng Tô gia ta, thân là sủng nhi của bản đồ này, nhiều thế hệ sau này đều có thiên tư cực kỳ cao, bởi vậy, ông ta lại sợ con cháu Tô gia ta quá mạnh, sẽ uy hiếp tới ông ta nên đã hạn chế tuổi thọ...” Tô Ảnh nói chậm rãi. 
Thanh Lâm im lặng, cậu không cách nào tưởng tượng được Tô gia đã từng huy hoàng đến mức độ gì, nhưng với thiên tư của Tô Ảnh thì đúng là thật sự rất mạnh, mà lại là thuộc tính thời quang hiếm thấy, một khi lớn lên sẽ bất khả chiến bại.
“Tên Đạo Phong kia... Chẳng lẽ là Chí Tôn?” Thanh Lâm bỗng nhiên mở miệng.
Cả người của Tô Ảnh run lên, bỗng nhiên quay đầu: “Ngươi biết Chí Tôn?” 
“Có biết một chút.” Thanh Lâm gật đầu.
“Đúng là ông ta là Chí Tôn, hơn nữa là Thiên Không Chí Tôn!”
Tô Ảnh nghiến răng: “Ông ta quá mạnh, mạnh đến mức lúc ta nghĩ đến, thậm chí đã không muốn tu luyện, chi bằng cứ an nhàn, yên ả vượt qua năm mươi năm...” 
Chuyện đó cũng không phải là giả, Thanh Lâm không biết đẳng cấp của Chí Tôn, nhưng có thể hủy diệt thời kì huy hoàng của Tô gia một cách đơn giản, lại dùng đại yêu trấn áp, các thế hệ đều không sống qua năm mươi năm, có thể thấy được trình độ của ông ta kinh khủng tới cỡ nào, dưới sức ép khổng lồ này, bất ai cũng bất lực về thể xác lẫn tinh thần.
Thiên tư mạnh mẽ trở lại thì như thế nào, chỉ có thời gian năm mươi năm, cho dù là yêu nghiệt, tu luyện đến một bậc tu vi cao nhất trong lãnh thổ, cũng không đủ chống lại Đạo Phong.
Đối với Tô Ảnh, Thanh Lâm không biết nên an ủi như thế nào nên cậu lựa chọn sự im lặng. 
“Hôm nay, ta gọi ngươi đến, là muốn nói cho ngươi biết hai chuyện...”
Tô Ảnh im lặng một lát, thở sâu, chậm rãi nói ra: “Ta năm nay đã hai bốn rồi, mặc dù tu luyện đến đỉnh cao cảnh giới Linh Đan, nhưng những cảnh giới kế tiếp sẽ càng ngày càng khó. Dù là tiền bối mạnh mẽ nhất trong lịch sử Tô gia ta, trong thời gian năm mươi năm cũng chỉ có thể tu luyện đến cảnh giới Thánh Vực, mà ta chỉ còn lại có hai mươi sáu năm...”
Nói xong, Tô Ảnh vỗ vào ấn đường, một giọt máu màu vàng kim xuất hiện, đó là kim huyết bổn mạng của nàng. 
Giọt máu vừa ra ngoài, sắc mặt Tô Ảnh lập tức tái nhợt đi phần nào.
“Tiền bối Tô gia ta đã từng nói rằng, kho báu kia có từ Thiên Hoang. Đừng nói Thiên Không Chí Tôn, mặc dù là tinh vực Chí Tôn cũng muốn lấy được. Hai mươi sáu năm, ta sẽ dành hết sức lực để tìm kiếm, nhưng... nếu như ta chết đi, ngươi hãy dùng giọt máu tươi này của ta đi tìm bảo vật, còn sống ngày nào thì nhất định phải thay ta giết Đạo Phong, diệt đại yêu kia, để cho con cháu Tô gia ta thoát khỏi lời nguyền!”
Hai mắt Thanh Lâm đột nhiên co lại, nhìn giọt máu tươi trước mặt, có chút do dự. 
Nếu như lời nói của Tô Ảnh là thật thì Thanh Lâm tất nhiên biết giọt máu tươi này rất quý giá, hơn nữa, người Tô gia trong quá khứ chắc chắn không đem kim huyết bổn mạng của mình giao cho người khác, bằng không thì gánh nặng này cũng đã sớm chấm dứt rồi.
Điều này cho thấy rõ ràng là kim huyết bổn mạng này của Tô Ảnh, là giọt đầu tiên, cũng là giọt duy nhất rơi vào tay người ngoài!
Một giọt huyết mạch không quan trọng, nhưng huyết mạch sau này, lại ẩn dấu bảo vật mà ngay cả Tinh Vực Chí Tôn đều muốn đạt được, một vật như thế, sao Thanh Lâm dám nhận! 
“Tại sao tỷ lại chọn ta?” Thanh Lâm trầm ngâm một lát, nhẹ giọng hỏi.
“Trực giác.”
Tô Ảnh nở nụ cười, nụ cười rất đẹp, rung động lòng người. 
Nhưng Thanh Lâm có thể thấy, ở trong cặp mắt của nàng có một sự thê lương và đắng chát, đó là một sự bất lực.
Cái gọi là trực giác, Thanh Lâm không tin tưởng nhưng cậu cũng biết, hành động lần này của Tô Ảnh chắc chắn là dụng ý của nàng.
Cậu không nhận giọt máu đó mà là nhìn về phía Tô Ảnh, hỏi: “Còn chuyện thứ hai?” 
“Chuyện thứ hai...”
Tô Ảnh nhìn Thanh Lâm, trong cặp mắt ảm đạm, lần đầu tiên toát ra sự dịu dàng.
“Từ lúc ta năm tuổi thì đã cô đơn một mình, thế giới này ăn thịt người, trong ta lạnh như băng cho tới bây giờ...” 
“Rất nhiều người theo đuổi ta, bọn họ đều muốn có được nhan sắc của ta, thật, giả, ta khó có thể phân biệt, cũng không muốn phân biệt.”
“Cuộc đời của ta chỉ có năm mươi năm, có Đạo Phong tồn tại, có đại yêu kia tồn tại thì tất cả những người có liên quan đến ta đều phải gánh chịu tai họa.”
“Từ đây về sau, ta và ngươi... là người xa lạ.” 
Thanh Lâm nở nụ cười, cậu sớm đã đoán được trong lòng Tô Ảnh suy nghĩ những gì, giờ phút này liền không nói hai lời, trực tiếp cất lại giọt máu màu vàng kim kia vào ấn đường của mình.
“Đời người ngắn dài, không cần quan tâm, sống vui vẻ là được.”
“Giọt máu này là giọt máu đầu tiên của một người phụ nữ mà Thanh Lâm để vào trong cơ thể, ta không nghĩ là người xa lạ.” 
Nói dứt lời, Thanh Lâm quay người rời đi.
Tô Ảnh kinh ngạc nhìn bóng lưng thon dài kia, trong đôi mắt kiên nghị, lần đầu tiên chảy ra giọt nước mắt.
“Nếu có thể bên chàng đến mai sau thì lưu lạc khắp mọi nơi thì đã sao... Nếu có thể cùng chàng xưng vương thiên hạ thì trời đất hủy diệt có là sao!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.