Đế Diệt Thương Khung

Chương 75: Vây đánh




“Ơ?”
Trở về tầng năm, Thanh Lâm tìm kiếm một hồi, phát hiện Tô sư tỷ không ở đó.
“Đi rồi sao?” Thanh Lâm có chút thất vọng. 
Nhưng ngay lập tức, cậu ấy lại hưng phấn trở lại, nói lẩm bẩm: “Có thể Tô sư tỷ có việc, thôi thì đành gửi cuộn sách này đến cho tỷ ấy vậy!”
Nghĩ đến sắc mặt của Tô sư tỷ khi nhìn thấy cuộn sách Địa Ma kỹ thượng đẳng này, Thanh Lâm bỗng cảm thấy phấn khởi.
Sau khi cậu ấy rời đi, lại muốn lấy cuộn ma kỹ lôi băng ở tầng năm, nhưng khi cậu lấy đi, cuộn sách bỗng trở nên huyền ảo. 
“Quả thực là mỗi người chỉ được lấy một cái…” Thanh Lâm bĩu môi, không nghĩ ngợi nữa, rời khỏi Ma Kỹ các.
Sau khi cậu ấy đi, ở trước Ma Kỹ các, ông già lớn tuổi mặc áo trắng lạnh lùng nói: “Nếu không phải cậu ta lấy cho người con gái kia thì ta cũng không cho cậu ta đi đến tầng mười một, không dùng lệnh bài để ngăn cản đã xem là cho cậu ta đi cửa sau rồi.”
“Ba ngàn năm rồi, tôi thực sự chưa thấy ông cho ai đi cửa sau cả, e rằng cho dù không phải vì cô gái đó, ông cũng sẽ không ngăn cản!” Ông già lớn tuổi mặc áo đen nghịch ngợm nói. 
“Hứ, với tu vi bây giờ của cậu ta, cho cậu ta một Thiên Ma kỹ thì đã sao? Cậu ta tu luyện nổi sao? Địa Ma kỹ cũng đã đủ khó rồi.” Ông già lớn tuổi áo đen trợn mắt.
Họ lại không biết rằng, Thanh Lâm sớm đã có được một Địa Ma kỹ, được Đan tôn truyền cho, ngoài ra còn có nhiều thần thuật đáng sợ khác. Đó đều là những thuật pháp mạnh vượt hơn cả Địa Ma kỹ và Thiên Ma kỹ.
……  
Những đệ tử tuyệt đỉnh đều ở đỉnh Tây Sơn, Thanh Lâm nhìn những dãy núi hùng vĩ, cảm nhận sự dày đặc của linh khí, bất giác hít sâu một cái. 
Cho dù là khu vực các đệ tử tuyệt đỉnh, khu vực đệ tử nòng cốt, hay là khu vực đệ tử đằng trong, đằng ngoài đều không bị hạn chế số người đi vào. Như Thiên Bình tông thì như thế có thể cho nhiều sư đệ sư muội chứng kiến được sự lớn mạnh của các sư huynh sư tỷ, kiên trì cái tâm Võ đạo của mình.
Thanh Lâm đi vào từ cửa núi, thấy có bóng người đi qua đi lại.
Các đệ tử tuyệt đỉnh tuy ít, nhưng số người đến đây rất nhiều, không chỉ Thanh Lâm, nơi đây còn có rất nhiều đệ tử đằng ngoài, thậm chí còn có một vài đệ tử ghi danh đến đây để giải quyết những công việc lặt vặt. Vì vậy, không ai chú ý đến Thanh Lâm.
“Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ!” Ngay lúc này đây, bên tai Thanh Lâm chợt vọng lại một tiếng kêu.
Cậu ấy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chàng trai trẻ ngồi ở phía xa, có một lớp da thú đặt ở trước mặt, trên tấm da thú ấy có một số đồ vật, trông lấp lánh, tựa như những đám mây thần.
“Sư huynh gọi ta.” Thanh Lâm hỏi.
“Đúng rồi, chính là đệ đấy.” Chàng thanh niên trẻ gật đầu. 
Thanh Lâm hơi nghi ngờ, nhưng cũng bước qua đó.
“Tiểu sư đệ, ta thấy đệ chân mày tối lại, vầng trán u ám, là điềm báo tai họa đổ máu, ta đây có một lá bùa Tản Huyết chỉ cần bảy ngàn linh thạch hạ đẳng, chi bằng…”
“Huynh mới bị tai họa đổ máu đấy.” Thanh Lâm quay người đi. 
“Đừng đi, sư huynh đây không có ác ý, những điều huynh nói không phải là vô căn cứ, mà là ta tra được từ vật báu này, nếu đệ không tin, ta co thể cho đệ xem.” Chàng trai trẻ kêu từ phía sau.
Thanh Lâm không thèm đoái hoài, đương nhiên cậu ấy biết rằng, chàng trai này đang quảng cáo đồ vật của mình.
“Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ…” Âm thanh càng lúc càng gần, Thanh Lâm quay đầu nhìn, thấy chàng trai đó đuổi theo sau. 
Trên lưng vác theo cả bao phục lớn, hoàn toàn là dùng tấm da thú bọc lại, bên trong vang lên những âm thanh cọc cạch, cũng không sợ bị vỡ.
Anh chàng chạy thẳng về phía Thanh Lâm, tốc độ rất nhanh, không cho Thanh Lâm đi, đến cạnh người cậu nói: “Đệ xem đệ kìa, cáu gắt như vậy, tâm của Võ đạo không được nóng nảy như thế, ở đây sư huynh có một lọ an tâm hoàn, trong đó có mười viên, chỉ cần năm ngàn viên linh thạch hạ đẳng thôi, như thế nào?”
“Tránh ra một bên.” Thanh Lâm quay người bỏ đi. 
Cậu ấy tôn trọng đệ tử tuyệt đỉnh, nhưng với những “thương nhân gian xảo” trong các đệ tử tuyệt đỉnh như vậy thực sự khiến cậu ấy không thể tôn trọng.
“Khá nóng nảy đấy, sư huynh đây có một bình Gia Đa Bảo bằng lon vàng tự chế, có thể hạ hỏa ngay lập tức, có hiệu quả tức thời, chỉ cần một ngàn viên linh thạch hạ đẳng, còn có thể trị thương, đệ không ngại thì dùng thử xem?”
Người trẻ tuổi ấy lại đuổi theo sau, trong tay còn cầm một cái bình ngọc, cái bình ngọc này phát sáng như vàng, phía trên khắc ba chữ “Gia Đa Bảo”, khiến cho Thanh Lâm kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm. 
Thanh Lâm quả thực rất nể sự kiên trì của anh ta, nhưng anh ta càng làm vậy thì Thanh Lâm càng không tin.
Thấy chàng trai lại đuổi theo, Thanh Lâm ngập ngừng, có chút ngại: “Sư huynh, không phải đệ không muốn mua, thực ra thì đệ mua không nổi… Huynh nhìn đệ đi, chỉ có một dược đồng của Đan vực, bổng lộc hàng tháng cũng chỉ có ba mươi viên linh thạch hạ đẳng, cho dù có dành đến kiếp sau cũng không mua nổi đồ của huynh…”
“Vậy à…” Chàng trai trẻ cuối cùng cũng dừng lại. 
Nhân cơ hội này, Thanh Lâm vội vàng bỏ đi.
Nhưng chỉ qua một lát sau, phía sau lại truyền đến tiếng gọi của chàng trai đó: “Sư đệ, lúc nãy huynh giúp đệ tính rồi, một tháng ba mươi viên, một năm sẽ có ba trăm sáu mươi viên, huynh thấy đệ cũng không dễ dàng, bình Gia Đa Bảo này xem như bán lỗ vốn cho đệ, trả cho huynh ba trăm viên linh thạch là được rồi, thấy thế nào?”
Thanh Lâm không nói nên lời. 
Ngay tại lúc này đây, có nhiều bóng người đột nhiên lần lượt chạy về phía trước, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Chàng trai trẻ đó một tay nắm lấy một người trong đó, hỏi qua một lượt, sau đó cũng chạy về trước.
“Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thanh Lâm hỏi. 
“Cho ta một trăm viên linh thạch, ta sẽ nói đệ nghe.” Chàng trai trẻ nói.
Thanh Lâm trợn mắt không thèm hỏi nữa.
Nhưng chàng trai trẻ đó lại bỗng dưng dừng lại, nháy nháy mày với Thanh Lâm, nói một cách thần bí: “Có liên quan đến Tô Ảnh, Tô sư tỷ đấy.” 
Thanh Lâm đơ người ra, mặc kệ chàng trai trẻ, hỏi một đệ tử đằng trong vừa đi ngang qua: “Sư huynh, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Nghe nói Tô sư tỷ đang đối kháng với mấy cao thủ, cơ hội hiếm có như vậy, không thể không xem!” Đệ tử đằng trong kia nói xong, vội chạy về trước.
Thanh Lâm không nói năng gì, cũng chạy theo qua đó. 
Lúc đệ tử đằng trong đó đi ngang qua chàng trai trẻ đó, sắc mặt chàng trai đó không hề thay đổi, nhưng khi đệ tử đó vừa chạy qua, anh ta đột nhiên nhảy cẫng lên, đập một phát vào sau gáy của đệ tử đằng trong đó.
“Thằng nhiều chuyện, làm ta mất trắng một trăm viên linh thạch.”
Đệ tử đằng trong ấy nổi cáu lên, nhưng sau khi nhìn thấy chàng trai trẻ đó mặc bộ đồ của đệ tử tuyệt đỉnh, muốn chửi nhưng đột nhiên cứng họng. 
Khi chạy theo, phía trước truyền đến những âm thanh rất náo nhiệt, đó là nguyên lực thuộc tính.
Thấp thoáng, có một tiếng nổ lớn vang lên, đồng thời nghe nhiều tiếng “hừ” lạnh lùng, âm thanh đó nghe thật già nua, vừa nghe là đã biết là ông già lớn tuổi.
“Hả?” 
Thanh Lâm chen vào giữa đám đông, nhìn thấy Tô Ảnh tay ôm ngực, lùi về sau.
Phía trước, bốn ông già lớn tuổi lần lượt tiến lên, bên cạnh còn có một thanh niên cỡ tuổi Thanh Lâm.
Người thanh niên ấy sắc mặt điềm đạm, mày nhếch lên, có vẻ như cho dù là ai, trong mắt ông ta đều chỉ là sâu bọ. 
“Tô Ảnh, nếu ngươi không chịu đồng ý, hôm nay mấy lão phu ta sẽ bắt ngươi đi!” Ông già lớn tuổi đứng phía trước nhất nói vọng lại, đồng thời múa máy hai tay, nguyên lực thuộc tính lửa trồi ra dữ dội.
“Cảnh giới Bổn Thần!” Thanh Lâm trừng to mắt.
Bốn vị ông già lớn tuổi đều đứng trên không, đúng là cao nhân của cảnh giới Bổn Thần! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.