Đế Diệt Thương Khung

Chương 71: Lý luận về thảo dược




“Đưa đây nào.” Thanh Lâm đưa bàn tay ra, cười hì hì nói.
“Không ngờ ta tung hoành cả đời, giết hại vô số cao thủ, cuối cùng lại bị một tên oắt con hãm hại...”
Con chó đen thì thầm, nhưng vẫn há miệng ra, nôn ra một luồng ánh sáng. 
Ánh sáng này giống như làn sương khói vậy, nhìn không rõ, nhưng trong đó lại tỏa ra sức ép vô cùng lớn mạnh như sóng biển vậy, từng cơn sóng nối tiếp nhau, vỗ vào Thanh Lâm.
Tinh thần của Thanh Lâm bị chấn động mạnh, tai mắt ù ù, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở cũng trở nên gấp rút.
Dường như sự xuất hiện của giọt máu này đã dẫn đến trời đất thay đổi, khiến cho trời xanh lầm than, làm cho những tinh linh sắp chết trên Đông Thắng tinh này bắt đầu run rẩy! 
Máu chí tôn!
“Giọt máu này đã từng bị lão phu pha loãng hơn mười lần, nhưng đại yêu đó hiện nay cũng bị trấn áp, tu vi không cao, lấy máu này cũng đủ để trấn áp đại yêu đó một lúc.” Con chó đen tỏ vẻ đau lòng.
Nó thật sự đau lòng, lần đầu tiên nó truyền cho Thanh Lâm một loại thần thuật tuyệt thế, lần thứ hai lại cho cậu ta giọt máu chí tôn này. 
Thế nhưng, con chó đen đã sống được bao nhiêu năm nay, dù cho có đau lòng cách mấy, nhưng nó luôn có cảm giác rằng tất cả những gì mình làm đều xứng đáng.
Cho dù không phải do loại cảm giác này, chỉ với Đế lực mà Thanh Lâm có được cũng đủ để khiến nó làm nên tất cả những việc này, đối với nó mà nói, với Đế lực hiện giờ của Thanh Lâm, muốn khiến nó khôi phục lại đỉnh cao còn kém khá xa.
Thanh Lâm giơ tay ra đón lấy ánh sáng ấy, bình tĩnh nhìn vào đó. 
“Đừng nhìn nữa, chủ nhân của giọt máu chí tôn này không phải tu sửa thân thể, cậu nuốt vào cũng vô dụng, vả lại chính vì khả năng của nó quá mạnh, sẽ khiến cho cậu nổ banh ra đấy.”
Con chó đen khinh bỉ nói: “Lúc uy hiếp đại yêu, cậu chỉ cần bóp vỡ luồng ánh sáng này là được.”
Thanh Lâm gật đầu, trầm ngâm một hồi lâu bèn cất giọt máu chí tôn lại rồi nói: “Ta muốn biết, chủ nhân của giọt máu chí tôn này là ai? Pháp tắc mà hắn tu lại là gì?” 
“Phong vân chí tôn, phong hệ pháp tắc.” Con chó đen nhanh chóng trả lời.
Lần này, Thanh Lâm không còn do dự nữa, cũng không có uy hiếp nữa, cả người từ trong ánh sáng đỏ lấp lánh mà bước ra.
Con chó đen cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, há miệng to ra, một sức hút bất ngờ ập đến, ánh sáng đỏ ấy vùn vụt bay vào trong cơ thể hắn, có thể loáng thoáng thấy được, cơ thể của con chó đen này đang không ngừng hấp thu và không ngừng tăng trưởng. 
Nửa canh giờ sau, sắc mặt Thanh Lâm trắng bệch, nhưng cậu ấy không hề ngừng nghỉ.
Lực hút của con chó đen biến mất, cơ thể tăng trưởng được hơn nửa trượng, lúc này nhìn lại, rõ ràng là một con yêu quái, nào giống một con chó nuôi ở nhà chứ.
“Cảm ơn.” 
Con chó đen nhìn Thanh Lâm một cái, nhả ra hai chữ, dưới chân vừa xoạc qua, cả bóng cũng hoàn toàn biến mất, tốc độ nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Thanh Lâm nở nụ cười, im lặng một lúc lâu liền tiến thẳng tới Đan vực.
…… 
Ba ngày sau.
Trong động phủ, sương đen mờ ảo, loáng thoáng có tiếng kêu gào thảm thiết từ trong truyền ra ngoài giống như ở địa ngục vậy.
Trong màn sương đen đó, một bàn tay to cỡ người thường lơ lửng, dưới đó Thanh Lâm đang ngồi, cả người lấp lánh ánh điện quang. 
Không biết từ lúc nào, cậu mở đôi mắt ra, tay phải nhắm về hư không chỉ mạnh xuống.
“Ầm!”
Tiếng vang to động trời từ trong động phủ truyền ra ngoài, hai bức tường ở trong động phủ của Thanh Lâm đều bị phá nát, dập dờn như cơn sóng to, nhanh chóng cuốn trôi, trong tiếng nổ ầm ầm đã hủy hoại hết cả mười cái động phủ. 
“Nhất chỉ âm dương...” Ánh mắt Thanh Lâm lấp lánh.
Từ trong Đế Ma chưởng, cậu ta đã có được Âm Dương chỉ, nhưng Luân Hồi chỉ và Cải Thiên chỉ mà Đế Linh nói, có lẽ do Đế Ma chưởng đã bị giải phóng ra rất nhiều lần nên vốn dĩ không tồn tại.
“Không phải tộc Đế Thần, Đế Ma ta, cho dù có được Âm Dương chỉ này thì có thể làm được gì chứ!” 
Trong lòng Thanh Lâm cười lạnh, cậu nhớ đến Âm Dương chỉ mà Lưu Viễn Thông đã thi triển, trên thực tế, đó vốn dĩ không phải là Âm Dương chỉ, phát huy không đủ uy lực của một phần trăm, bởi vì muốn thực sự tu luyện nên Âm Dương chỉ, bắt buộc phải có huyết mạch Đế Ma, còn Đế Ma chính là từ trong tộc Đế Thần tách rời mà ra!
Nếu nói tộc Đế Thần là một người khổng lồ, vậy tộc Đế Ma chính là cọng tóc thỉnh thoảng rơi rụng từ trên người của người khổng lồ.
Thanh Lâm đứng dậy, vừa muốn chạy ra khỏi động phủ, nhưng lại thấy từng bóng người nhảy xuống trước cửa, trong đó có người hét lớn: “Phá hủy động phủ nhà ta, đây là ý gì!” 
“Thanh mỗ tu luyện đến cảnh giới cao thâm, rất khó khống chế mong các vị sư huynh lượng thứ.” Ánh sáng lôi tan biến, bóng người của Thanh Lâm chạy ra, trên mặt tỏ ý xin lỗi.
“Là cậu ư?” Có người chau mày, cậu ta có lẽ không nhận ra Thanh Lâm, nhưng trong khoảng thời gian này, tất cả mọi việc mà Thanh Lâm đã làm đã truyền đi khắp Thiên Bình tông, còn mang thuộc tính lôi, với độ tuổi như vậy, chỉ có một mình Thanh Lâm, đương nhiên dễ dàng nhận ra.
“Lúc nãy cậu đột nhiên tấn công, làm nổ mất cả một lò đan dược của lão phu, việc này ngươi tự mà xem xét lại đi.” Một lão già thần thái cao ngạo, đi về hướng của Thanh Lâm. 
“Không biết tiền bối luyện loại đan dược gì?” Thanh Lâm hỏi.
“Phá Thần đan!” Lão già lạnh lùng nói.
Sắc mặt Thanh Lâm trầm xuống, vẫn bình tĩnh nói: “Tiền bối nói đùa rồi.” 
Phá Thần đan cũng được xem là một loại đan dược, nhưng thực sự mà nói, lại thuộc về khí đan, tác dụng chủ yếu không phải nuốt ăn mà là dùng nó để tấn công.
Phá Thần đan này là loại đan dược của cấp ba hồng phẩm, xác suất phá cảnh giới Bổn Thần của cao thủ Nguyên Thần tương đương với việc giết trực tiếp, thậm chí cấp cao hơn có thể trực tiếp loại trừ, với thân phận của một người già có Bạch phẩm cấp ba trên người, nói rằng bản thân mình có thể luyện ra Phá Thần đan, quả thực là ăn nói hàm hồ.
“Lão phu nói phải tức là phải!” Lão già trừng mắt nhìn, hừ lạnh: “Tuy không biết lão phu có thể luyện ra hay không, nhưng trong quá trình luyện chế, cậu đã cho nổ lò luyện đan, cho dù không bồi thường đan dược, cũng phải bồi thường thảo dược cho lão phu!” 
“Vậy xin tiền bối cứ nói, loại Phá Thần đan này đều cần loại thảo dược nào để luyện chế?” Ánh mắt Thanh Lâm chớp chớp.
Giọng nói của lão già ngưng lại, lão ta khi nãy đều nói khoác, làm sao biết được Phá Thần đan cần những thảo dược nào, nhưng mà thấy Thanh Lâm tuổi còn nhỏ, vả lại chưa mặc áo của đan sư, ho nhẹ một tiếng bảo: “Ba nhánh Lôi Chi Diệp, năm vị Phong Linh Thảo, ba tiền Hoa Linh Cúc, bốn ngọn Thương Nguyệt Mộc.”
“Ha ha ha!” 
Thanh Lâm bỗng nhiên cười to.
“Ngươi cười cái gì?!” Sắc mặt lão già xám xịt.
“Thanh mỗ thấy người tuổi cũng không nhỏ, so với Thanh mỗ thì đến tông môn hằng ngày, xuất phát từ lòng tôn kính, ta gọi ngươi một tiếng tiền bối, nhưng tiền bối như người, làm việc cũng khá là quá là vô trách nhiệm đấy chứ!” 
Thanh Lâm lạnh lùng nói: “Đan dược mà Phá Thần đan đó cần, Thanh mỗ không biết, nhưng chí ít cũng cần mười nhánh Lôi Chi Diệp, Phá Thần tất Lôi, lời này chắc ngươi đã từng nghe qua!”
“Còn có Phong Linh Thảo, chỉ có tác dụng điều hòa, Phá Thần đan là khí đan, cần phải nấu thuốc, loại thuốc nhu hòa như Phong Linh Thảo làm sao có tác dụng!”
“Còn về Hoa Linh Cúc, chỉ có duy nhất một loại đan dược có thể dùng đến, đó chính là Cố Nguyên đan, loại thuốc này trung hòa, không có hơi thở của thần linh, làm sao có hiệu quả tấn công chứ!” 
“Cuối cùng là Thương Nguyệt Mộc, để Thanh mỗ nói cho ngươi biết nó có tác dụng gì, loại thuốc này hấp thụ ánh sáng mặt trăng, chỉ có vào ban đêm mới có thể luyện chế, ban ngày chỉ có thể khiến cho linh lực của chúng mất dần đi!”
“Những thảo dược mà ngươi nói này, ngay cả tác dụng là gì cũng không biết, còn có mặt mũi dám nói với Thanh mỗ là đang luyện chế Phá Thần đan? Thanh mỗ thật sự muốn biết, dựa vào ngộ tính như ngươi, làm sao có thể trở thành Đan sư được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.