Đế Diệt Thương Khung

Chương 7: Một cú đánh nát tảng đá lớn




Giống như trêu đùa nhưng cũng rất thực.
Hai ngày sau, đôi bàn tay của Thanh Lâm trắng tinh, vân tay có thể thấy nhưng cũng giống như trong suốt vậy.
Một luồng ánh sáng màu đỏ không ngừng chói lọi, như ẩn như hiện. 
Nhìn cái bàn trước mặt đã hoàn toàn bị đâm xuyên thủng, khuôn mặt của Thanh Lâm lộ ra vẻ vui mừng, trong lòng vui vẻ.
Nhưng bàn tay của cậu có vài vết nứt đang chảy máu, kèm theo một vài mảnh vụn của gỗ, hiển nhiên là do cái bàn gạch trúng bàn tay cậu.
Càng khiến người ta kinh ngạc chính là bàn tay cậu bị thương nhưng ngón tay của cậu lại không hề bị gì cả. 
“Ngươi có thể đâm thủng cái bàn này cũng chỉ là do ngón tay của ngươi mà thôi, tiếp theo, ngươi sẽ phải luyện bàn tay của ngươi.” Đế Linh nói như thế.
Thanh Lâm rất hưng phấn, chỉ ngón tay thôi mà lại sắc bén như thế, đã khiến cho cậu nhìn thấy một tia hy vọng, đợi đến lúc toàn thân của cậu cũng như thế, nhất định sẽ tung hoành ngang dọc!
Dựa theo những lời nói của Đế Linh, tiếp theo, cậu phải bắt đầu tu luyện bàn tay. 
“Bàn tay và ngón tay không giống nhau, so với bàn tay, ngón tay yếu hơn bàn tay, vì thế, sức chịu đựng của bàn tay sẽ phải tăng lên gấp nhiều lần.”
Thanh Lâm gật đầu, chăm chú nghe chỉ giáo của Đế Linh.
“Nồi cát là luyện ngón tay, nhiệt độ đủ là được rồi nhưng nếu mà muốn luyện tay thì phải cần sắt nung nóng.” 
Nghe tới đây, sắc mặt của Thanh Lâm trắng bệch ra.
Cái “sắt nung nóng” chính là sắt được nung đỏ lên.
“Dùng sắt nung nóng đốt cháy bàn tay, để tẩy đi những vân tay lúc trước và những tạp chất ban đầu, sau đó hấp thu linh lực của Đại Đế lục, để làm cho bàn tay hồi sinh lại.” 
Đế Linh nói xong, thấy khuôn mặt trắng bệch của Thanh Lâm, không nhịn được cười, rồi nói: “Ngươi sợ rồi sao?”
“Ta…”
Thanh Lâm không biết nói gì, dùng nồi cát để luyện ngón tay đã đau đớn tột cùng, bây giờ lại dùng sắt nung nóng đốt cháy bàn tay, có ai có thể chịu được nổi chứ? 
“Ta không sợ!” Nhìn ngón tay, hai bên mà của Thanh Lâm phồng lên, giống như không chịu khuất phục.
“Không sợ thì đi chuẩn bị sắt nung nóng.” Đế Linh nói một cách rất tuỳ ý.
“Người đau có phải là ngươi đâu.” 
Thanh Lâm nói nhỏ trong lòng rồi liền đi kiếm người chuẩn bị sắt nung nóng.
Người làm thấy lần trước lấy nồi cát, lần sau lại lấy sắt nung nóng, trong lòng rất nghi hoặc.
Đây điều là những vật nguy hiểm, xơ xài một cái là rất thiệt thòi, hắn lo Thanh Lâm sẽ làm tổn thương đến bản thân, trong lòng suy nghĩ một hồi rồi đem sự việc này báo lại cho Cẩm Uyển. 
Cẩm Uyển biết được, lập tức vội vã đi đến.
Thanh Lâm thấy Cẩm Uyển đột nhiên đến, làm cậu giật mình, cậu liền hỏi: “Mẫu thân đến đây làm gì thế?”
“Con lấy sắt nung nóng làm gì vậy?” Cẩm Uyển cau mày lại hỏi. 
Thanh Lâm hiểu rõ nếu mà mẫu thân cậu biết cậu dùng cách này để tu luyện thì nhất định sẽ ngăn cản cậu lại, vì thế cậu không dám cho Cẩm Uyển biết nhưng cậu không ngờ rằng người làm lại đem chuyện này báo lại cho Cẩm Uyển biết, trong lòng cậu không khỏi thầm mắng bọn người làm đó.
“Con… con có việc cần dùng đến.” Quá đột ngột khiến cho Thanh Lâm không nghĩ ra được lời biện hộ nào hết.
“Dùng làm gì?” Cẩm Uyển lại hỏi. 
“Con…” Tròng mắt của Thanh Lâm xoay một vòng, đột nhiên sáng lên, nói: “Con dùng để nướng thịt!”
“Nói tầm bậy!”
Cẩm Uyển làm mẫu thân cậu nên là người hiểu rõ cậu nhất, lập tức nói: “Sắt nung nóng rất nguy hiểm, con không có việc gì làm thì đừng đụng đến mấy thứ đó.” 
“Dạ, con biết rồi…” Thanh Lâm cúi đầu xuống, nói.
Cẩm Uyển ngồi trong phòng cậu một lúc rồi mới đi.
Cẩm Uyển đi được gần một canh giờ thì Thanh Lâm từ cửa phòng thò đầu ra nhìn, xác định Cẩm Uyển thực sự đã đi rồi, mới đi kêu người làm hồi nãy đến. 
“Ta kêu ngươi chuẩn bị thì ngươi đi chuẩn bị đi, ngươi báo lại cho mẫu thân ta làm gì? Nếu mà ngươi còn như thế nữa, ta sẽ trừ tiền lương của ngươi.” Thanh Lâm tỏ vẻ không vui mà bĩu môi.
“Nô tài sợ người sẽ bị thiệt thòi thôi mà.” Người làm đó trả lời.
“Không cần lo cho ta, cái nồi cát đó ta cũng đâu có thiệt thòi gì, ngươi mau đi chuẩn bị cho ta đi, không được báo lại cho mẫu thân ta nữa đó, nếu không thì ta sẽ trừ tiền lương của ngươi thiệt đó.” 
“Vâng.”
Người làm lắc lắc đầu, hắn biết rõ tính của tiểu vương tử rất là hiền lành và đây cũng chỉ là hù doạ hắn mà thôi.
Không bao lâu sau, hắn liền sai người vác cái nồi sắt đến, trong đó chứa hai miếng sắt nung nóng, để trong phòng của Thanh Lâm. 
Đợi người làm xuống hết, Thanh Lâm đi đến trước lò sắt, nhìn hai miếng sắt được nung đỏ, mép miệng không ngừng mà giật lên.
“Ta thật sự là thằng khùng.” Cậu lầm bầm.
“Tiểu tử, đừng có mà lãng phí thời gian nữa, mau luyện đi, nếu không nhiệt độ của sắt nung nóng sẽ giảm xuống đấy.” Đế Linh hối thúc. 
Thanh Lâm cắn chặt răng, lại một lần nữa lấy cây gậy gỗ ngặm vào miệng rồi dứt khoát để hai bàn tay vào phía trong lò sắt đó.
“Xèo!”
Hai bàn tay mới chạm vào miếng sắt nung nóng, liền phát ra tiếng của thịt bị cháy khét, một mùi hương thịt bốc ra từ lò sắt. 
“Cố gắng kiên trì vào!” Thấy Thanh Lâm muốn lấy hai bàn tay ra, Đế Linh lập tức nói: “Đau một giây cũng là đau, đau một phút cũng là đau nhưng thời gian càng dài thì càng có hiệu quả.”
Thanh Lâm sắp chìm vào hôn mê, toàn thân co giật.
Cậu kiên trì được một chút, cảm giác tất cả ý chí của cậu sắp hoàn toàn biến mất, liền rút hai bàn tay ra, rồi đặt vào một thao nước lạnh mà cậu đã chuẩn bị từ trước. 
“Xèo!”
Âm thanh lại vang lên lần nữa, trong nước cũng bốc lên những hơi nóng.
“Aaaa!” 
Gân xanh trên đầu của Thanh Lâm nổi lên hết, hai mắt đỏ tươi, vì dùng lực quá sức nên miệng cũng tràn ra những giọt máu tươi.
Giống như miếng sắt đun nóng, bỏ vào trong nước lạnh để làm nguội lại và đây còn là nước muối, loại đau đớn này thực sự khiến người ta không thể nào mà chịu đựng nổi được.
Hai bàn tay này của cậu bây giờ đã trở nên rất sần sù, khét đen, giống như một miếng thịt bị nướng khét đen rồi vậy, không nhìn thấy một vết máu gì hết. 
“Rất tốt.”
Trong lời nói của Đế Linh lộ ra vẻ rất hài lòng, nói: “Hãy vận chuyển Đại Đế lục mau lên, hấp thụ linh khí để những máu thịt của bàn tay ngươi hồi sinh lại.”
Thanh Lâm dường như là cố lôi cơ thể của cậu đi đến bên giường, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Đại Đế lục, trên đầu lại xuất hiện một lốc xoáy, trông như có vẻ rất thoải mái, ập vào bên trong bàn tay. 
Có thể thấy được, những vết đen trên bàn tay của cậu dần dần biến đi, những máu thịt khô đi cũng dần dần trở nên có sức sống, những miếng đen thui cũng từ bàn tay tách ra, giống như tất cả máu thịt và gân cốt đều bắt đầu sinh ra lại, đem những cái cũ bỏ đi vậy.
Một cảm giác sảng khoái từ bàn tay truyền đến, mỗi lần vào thời khắc này, cũng đều là thời khắc hưởng thụ nhất của Thanh Lâm.
Theo luồng linh khí rót vào, bàn tay của cậu dần dần trở nên trắng tinh, vết hằn giao nhau của những sợi gân xanh đỏ xuất hiện trước mặt của Thanh Lâm, giống như lúc luyện ngón tay vậy. 
“Bàn tay không như ngón tay, sức chịu đựng đau đớn là rất lớn nhưng uy lực cũng rất lớn. Đợi đến lúc ngươi hoàn toàn tu luyện xong bàn tay, một cú đấm ra, đánh nát tảng đá ngàn cân cũng là chuyện rất dễ dàng.” Lời nói của Đế Linh khiến cho Thanh Lâm có chút an ủi.
“Một cú đánh nát tảng đá ngàn cân…”
Thanh Lâm thì thầm trong lòng, cậu nhớ, cha cậu Thanh Nguyên cũng có thực lực như thế. 
Rất nhanh, cậu cũng sẽ có thực lực như thế!
Trong lòng rất hưng phấn, cái cảm giác sợ hãi đau đớn cũng giảm đi rất nhiều, Thanh Lâm lần nữa dặn dò người làm chuẩn bị sắt nung nóng.
…… 
Ngày qua ngày, chớp mắt một cái đã qua nửa tháng.
“Beng!”
Ngọn núi phía sau của phủ Thanh Nguyên, Thanh Lâm đánh ra một cú, cú đấm chưa tới gần mà một cú đó chỉ mang theo gió thôi cũng đủ khiến tảng đá nặng ngàn cân bay đi rồi biến thành nát vụn và khi cú đấm đánh trúng tảng đá lớn đó liền phát ra một tiếng vang lớn rồi tảng đá lớn ấy trực tiếp biến thành nát vụn. 
“Thành công rồi!” Thanh Lâm nhìn cú đấm của mình, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Trong lòng vừa động một cái là đôi tay đó liền biến mất đi, nhìn vào không có khác gì so với tay bình thường.
“Không tệ.” Đế Linh cũng rất hài lòng, hắn không thể tưởng tượng được, Thanh Lâm lại có tính kiên nhẫn mạnh như thế, chịu đựng sự đau đớn tột cùng này. 
“Nếu mà phụ thân biết ta lợi hại như thế thì nhất định sẽ rất vui mừng!” Thanh Lâm tự nói với bản thân.
“Đối với phụ thân ngươi mà nói, đây chẳng là cái gì cả, nếu hai tay của ngươi đều luyện thành thì mới có cái nhìn khác đối với ngươi.” Đế Linh nói.
“Vậy thì tu luyện cả hai tay!” Thanh Lâm quyết định. 
“Ngón tay dựa vào lực của cú đấm, cú đấm dựa vào lực của cánh tay, khi mà đánh ra một cú thì hai bên cánh tay phải tích tụ lực, nếu hai bên cánh tay mà luyện thành, đừng nói là ngàn cân, cho dù là hai ngàn cân, ba ngàn cân, thậm chí là năm ngàn cân đi nữa thì đều cũng có thể một cú đánh nát tất cả.” Những lời nói của Đế Linh làm cho Thanh Lâm càng mong chờ.
Luyện cánh tay, so với luyện bàn tay còn khó hơn.
Dựa vào những gì mà Đế Linh nói, đầu tiên là cần phải lấy gậy gỗ đánh nát thịt, sau đó dùng gậy gỗ đánh nát xương, cuối cùng là hấp thụ linh khí của Đại Đế lục để tái sinh tất cả thì coi như là thành công rồi. 
Điều này đối với Thanh Lâm mà nói, độ khó lại lần nữa tăng lên.
Cậu không sợ đau mà chỉ sợ không có ai dám dùng gậy gỗ và gậy sắt đánh cánh tay của cậu.
…… 
Trở về phủ Thanh Nguyên, Thanh Lâm ở trong phòng suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm hai người làm, một trong hai người, có một người là người lúc trước chuẩn bị nồi cát và sắt nung nóng cho cậu.
Tên của hắn là “Tống Chân”, người còn lại là “Vương Nhị”.
Nói với bọn họ xong, sắc mặt của Tống Chân và Vương Nhị trắng bệch, liền quỳ xuống đất, cầu xin, nói: “Tiểu vương tử, nếu nô tài có chỗ nào hầu hạ người không chu đáo, nô tài nhất định sửa. Người… người đừng làm khó chúng nô tài như thế.” 
Ai mà tin rằng có phương pháp tu luyện điên khùng như thế chứ?
Bọn họ nhận định rằng, thứ mà Thanh Nguyên tu luyện nhất định là môn võ công mạnh nhất Thanh Minh công của phủ Thanh Nguyên mà Thanh Minh công lại không phải tu luyện như thế và chuyện lần này của Thanh Lâm, khiến cho bọn họ nghĩ rằng bọn họ đã không chăm sóc chu đáo cho cậu, đã khiến cho tiểu vương tử tức giận.
Thanh Lâm sớm đã dự liệu được như thế, cậu làm mặt căng lên, rồi hét: “Nếu các ngươi không dựa theo lời nói của ta mà làm thì ta sẽ lập tức báo cho mẫu thân ta biết, nói các ngươi ức hiếp ta, rồi kêu mẫu thân ta tìm người đánh các ngươi đến chết.” 
“Việc này…” Hai người lộ ra vẻ mặt đau khổ, bọn họ không ngờ rằng, một tiểu vương tử luôn hiền lành, không bao giờ ức hiếp người làm, lại uy hiếp bọn họ như thế.
“Các ngươi yên tâm, ta thật sự là tu luyện, các ngươi hãy đồng ý với ta đi, coi như ta cầu xin các ngươi đấy, được không?” Thanh Lâm lộ ra dáng vẻ cầu xin, nói.
“Đây là mệnh lệnh, ai mà không tuân theo, lập tức sẽ bị đánh đến chết!” Thanh Lâm lại châm thêm lửa vào. 
Bọn họ bất đắc dĩ mà đồng ý với cậu.
……
Phía sau núi của phủ Thanh Nguyên, nơi này rất ít người qua lại, dưới một số tình huống, nếu có người cần đột phá thì mới đến đây để thử thực lực. 
Tống Chân và Vương Nhị đứng một trái một phải, hai người đều cầm gậy gỗ, thấy Thanh Lâm giơ hai cánh tay ra, liền có chút do dự.
Bọn họ đã ở đây kéo dài hết năm phút rồi, lúc đầu có đánh qua bốn lần nhưng đều nhẹ hìu, không có chút lực gì hết.
“Nhanh lên, đừng có mà ở đó lãng phí thời gian.” Thanh Lâm cau mày lại nói. 
Hai người bọn họ nhìn nhau, cắn răng, giơ cây gậy gỗ lên cao, “bụp” một tiếng đập vào cánh tay của Thanh Lâm.
Giờ này vốn là mùa đông, chỗ cánh tay bị đập của Thanh Lâm, lập tức sưng tấy lên.
Cậu cố chịu đựng sự đau đớn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nói: “Đánh tiếp, đánh vào tất cả chỗ trên cánh tay.” 
Vương Nhị và Tống Chân hoàn toàn suy sụp, giơ gậy gỗ lên đánh loạn xạ, cuối cùng, hai cánh tay của Thanh Lâm sưng to lên, một loại cảm giác đau đớn khó nói nên lời truyền khắp cơ thể của cậu.
“Dùng gậy sắt đập!”
Giọng nói của Thanh Lâm dường như đều là la hét lên. 
Vương Nhị và Tống Chân cũng đành chấp nhận, chết thì chết thôi, không chết là tốt nhất, dù sao bọn họ hai người đánh cũng chết, không đánh cũng chết, liều thôi!
“Bụp bụp!”
“Rắc!” 
Dưới những đòn đánh của gậy sắt, tiếng xương vụn từ cánh tay của Thanh Lâm truyền đến rất rõ ràng, Vương Nhị và Tống Chân ngồi bẹp xuống đất, không ngờ là không chịu nổi áp lực, rồi ngất đi.
Không biết qua bao lâu, khi hai người tỉnh lại thì phát hiện ra, tiểu vương tử đang cười tủm tỉm với bọn họ và cánh tay vốn đầy thương tích của tiểu vương tử đã hồi phục lại như lúc ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.