Đế Diệt Thương Khung

Chương 68: Tam đại hiểm địa




Căn bản là không cho Bách Lí Phù Sinh cơ hội giải thích, bởi vì trước đó Bách Lí Phù Sinh và tứ đại bộ lạc đã có thỏa thuận với nhau nên lúc tứ đại bộ lạc uy hiếp Đại đế Vũ Chiêu, đã có thể cảm nhận được sự ép buộc của bọn họ, chỉ từ điểm này, Thanh Lâm đã biết Bách Lí Phù Sinh sớm đã cấu kết với tứ đại bộ tộc rồi.
Sự ra tay vừa hiểm độc vừa quyết đoán này của cậu, lần nữa khiến cho người của Phong Nguyên càng khiếp đảm hơn, ngay cả Đại đế Vũ Chiêu cũng hơi ngây người, Bách Lí Phù Sinh thân làm đại tướng dưới tay hắn, cả đời chiến đấu vì đất nước, hắn khó có thể tin được, rốt cuộc là Bách Lí Phù Sinh cấu kết với tứ đại bộ tộc, hay là Phong Nguyên đang đổ oan cho hắn.
Thanh Lâm không đếm xỉa đến bất cứ người nào, thần sắc vẫn lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Ta không giết các ngươi, lập tức cút về tứ đại bộ tộc cho ta, rút khỏi đế quốc Trục Nhật, cút ra khỏi vạn dặm biên giới nước ta, không được phép bước vào nửa bước. Nếu không thì Thanh mỗ ta sẽ đích thân dẫn binh tiến đánh, giết sạch tứ đại bộ tộc các ngươi không còn manh giáp!”    
“Vâng! Vâng!”
Phong Nguyên và tộc trưởng của bộ lạc Liệt Kỵ đã sớm bị dọa khiếp vía, lúc này như nhận được đại xá, cám ơn rối rít, hận không thể lập tức được rời khỏi đây.
“Đợi đã.” 
Thanh Lâm hơi chau mày: “Tỷ tỷ ta chính là mất tích ở trong phạm vi của các ngươi, ta cho các ngươi thời gian ba năm, nếu không tìm thấy tung tích của tỷ tỷ ta, Thanh mỗ ta sẽ trực tiếp tiêu diệt các ngươi!”
Phong Nguyên đau khổ, tộc trưởng của bộ lạc Liệt Kỵ sắc mặt cũng mếu máo, lúc đầu người đó bay đến, rõ ràng thuộc hàng cao nhân siêu phàm trong truyền thuyết, bọn họ nào dám đi điều tra.
Nhưng nếu không điều tra, lúc này sẽ phải chết, nếu đồng ý thì vẫn còn thời gian ba năm, bọn họ vẫn là chọn đồng ý. 
“Một yêu cầu cuối cùng, Thiên Vũ và Long Nguyệt nếu thật sự dám tấn công, tứ đại bộ tộc không được trì hoãn, lập tức xuất trận vì đế quốc Trục Nhật!”
“Cút!”
Thanh Lâm nói dứt lời, hai mày giãn ra, hơi thở lạnh lùng cũng được phát tiết ra. 
Phong Nguyên và tộc trưởng của bộ lạc Liệt Kỵ kia không dám ở lại lâu hơn nữa, vội vàng bò lết chạy ra ngoài, biến mất khỏi ánh mắt của tất cả mọi người, làm gì còn có khí thế oai phong giống như lúc đầu nữa.
Người của Đại đế Vũ Chiêu luôn đứng ở một bên, chuyện xảy ra hôm nay, đã không còn là việc mà vua của một nước có thể quyết định, một mình Thanh Lâm là đã có thể so được với một quốc gia rồi.  
“Trấn Tây vương Bách Lí Phù Sinh đã bị ta giết chết, vị trí bát vương không thể thiếu người trông coi, ta thấy Lôi Minh cũng không tệ, nếu Đại đế Vũ Chiêu không có ý kiến gì thì từ nay về sau, Lôi Minh sẽ tiếp quản vị trí Trấn Tây vương, như thế nào?” Thanh Lâm trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên quay đầu lại nhìn Đại đế Vũ Chiêu. 
Đại đế Vũ Chiêu ngây người ra một hồi, Lôi Minh toàn thân run rẩy, không dám tin vào chuyện đó.
Bát vương của đế quốc, ai mà không phải đi lên từ một tiểu binh, tuy cậu ta có tư chất thiên phú, nhưng đến nay cũng chỉ là một binh dự bị, giống như Thanh Thiền lúc đầu vậy, trực tiếp thăng chức thành Trấn Tây vương, sự vui mừng to lớn ấy giống như sóng biển vậy, làm cho cậu muốn ngã ngửa.
Có điều, Đại đế Vũ Chiêu lại hiểu rõ cục diện, lộ ra nụ cười, nhìn về phía những người của Thanh Nguyên, nói: “Lôi Minh tuy tuổi còn trẻ, lại có phong thái của đại tướng, trẫm sớm đã có ý này, chư quân cảm thấy thế nào?” 
“Ý của Thanh Lâm thì chính là ý của ta.” Thanh Nguyên cười nói.
“Lôi Minh có tư chất thiên phú xuất chúng, khí khái bất phàm, sau này nhất định sẽ là đại tướng, nay trao quyền lãnh đạo trước, cũng xem như là rèn luyện.”
“Ha ha, ta không có ý kiến.” 
Ngũ vương khác cũng cười phụ họa theo, vả lại không nói là bọn họ có đồng ý hay không, trên cơ bản mà nói, bọn họ đâu dám không đồng ý, Thanh Lâm mạnh như thế nào bọn họ đều rõ, một người có thể làm cho tứ đại bộ tộc khiếp đảm, bây giờ cho dù muốn Lôi Minh làm hoàng đế của đế quốc Trục Nhật, Đại đế Vũ Chiêu cũng phải lập tức nhường ngôi, không dám nhiều lời.
Hơn nữa thân làm phụ thân của Lôi Minh, Lôi Chấn hít một hơi thật sâu, nhìn vào ánh mắt của Thanh Lâm và Thanh Nguyên, tràn đầy sự cảm kích.
Trong sự cảm kích này, còn có vài phần áy náy và mừng rỡ, áy náy là vì đã từng đối đầu với Thanh Nguyên, mừng rỡ là vì từ sau khi Thanh Lâm và Thanh Thiền mất tích, hắn đều luôn đứng về phía Thanh Nguyên. 
Trong chỗ đó lúc bấy giờ chỉ có duy nhất Lôi Minh là không dám tin, quyền lực của Trấn Tây vương thật sự quá lớn, dưới một người, trên vạn người, thống lĩnh ngàn vạn binh mã, chỉ cần một cái liếc mắt, khí thế uy vũ bất phàm.
Cậu trở thành Trấn Tây vương, chắc chắn là trong bát vương, cậu là người nhỏ tuổi nhất!
“Lúc đầu huynh tặng ta linh dược, cũng xem như trả ân tình.” Thanh Lâm nhìn về phía Lôi Minh, điềm tĩnh mở lời. 
Nghe lời nói này, Lôi Minh ngược lại bình tĩnh hơn, lúc đầu cậu trộm linh dược cho Thanh Lâm, nhưng không phải do đoán được sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, mà là bởi vì thích Thanh Thiền, muốn lấy lòng Thanh Lâm.  
Nhưng không nghĩ đến, cái nhân mà lúc đầu đã trồng, lại kết ra quả như vậy.
“Nếu đã như vậy, đợi sau khi hoàng cung xây xong, trẫm liền ra lệnh, Lôi Minh được thăng chức làm Trấn Tây vương, thống lĩnh ngàn vạn binh mã, vào thành Trấn Tây vương sống!” Đại đế Vũ Chiêu dõng dạc nói.    
……
Phủ Thanh Nguyên.
Nhìn về phía bóng hình có mái tóc tím đang đứng trước mặt, Thanh Nguyên và Cẩm Uyển vẫn không dám tin, giống như đang trong mơ. 
Đặc biệt là Thanh Nguyên, hắn cảm thấy tự hào vô cùng, con trai của mình không những đã trở về, mà còn là vinh quang trở về, vừa xuất hiện thì đã chém được hai tộc trưởng của tứ đại bộ tộc, hơn nữa còn trấn áp được toàn bộ tứ đại bộ tộc, khiến đế quốc Trục Nhật không còn lo lắng về việc Thiên Vũ và Long Nguyệt liên minh với nhau nữa.
Nghĩ lại thì chuyện này sẽ truyền đến tai của đế quốc Thiên Vũ và Long Nguyệt, nếu bọn họ thật sự muốn xâm lược, cũng phải cân nhắc, đắn đo kỹ lưỡng.
Ba ngày, phủ Thanh Nguyên mở yến tiệc, Đại đế Vũ Chiêu đích thân tham gia, thất vương khác và các đại thần đế quốc đều đến để chúc mừng, cả đế quốc Trục Nhật đều biết con trai của Trấn Lôi vương trở về, san bằng các tộc người hung hãn, khiến người của tứ đại bộ tộc rút ra khỏi đế quốc Trục Nhật, hơn nữa còn trở thành chiến thần tuyệt thế vô địch trong nội giới của đế quốc Trục Nhật. 
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái thì đã là ba tháng sau.
Trong căn phòng, Thanh Lâm cầm một cây linh dược, chính là cây mà lúc đầu Thanh Thiền tòng quân đổi lấy được, sau khi cậu bị Tào Thanh và Tôn Lập dẫn đi, luôn ở trong Thanh Nguyên phủ.
Ở sau lưng cậu, Lưu Viễn Thông cuối người đứng dậy, ngay cả kim huyết bổn mạng cũng đã giao nộp rồi, ông ta sớm đã chấp nhận số phận. 
“Dây thừng vàng kia, được mệnh danh là “dây thừng Chí Tôn”, là do lúc đầu ta đi theo Đế Ma chưởng, cùng nhau có được nó từ trong Thái Cổ Thi Lăng.” Lưu Viễn Thông mở lời nói.
Thái Cổ Thi Lăng, là một trong tam đại hiểm địa của cảnh vực Đông Thiên, ngoài ra, còn có Luân Hồi các, Thánh Giả Phế Khư.
“Lúc đầu ta đi theo cao nhân trong Tông môn, trấn thủ ở vị trí ngoài cùng, có thể là do cơ duyên, những cao nhân đó bị trọng thương đi ra, Đế Ma chưởng kia lại cầm theo dây thừng Chí Tôn, bay lượn trước mặt ta, bị ta nhìn thấy được nên luôn che giấu không cho người ngoài biết.” Lưu Viễn Thông lại nói. 
Tam đại hiểm địa, có nguy cơ, càng có cơ duyên, Thanh Lâm chưa từng đến đó bao giờ, cũng không biết những gì Lưu Viễn Thông nói là thật hay giả, có điều cậu không lo lắng, kim huyết bổn mạng của Lưu Viễn Thông đã bị mình dung hòa rồi, nếu mình chết, ông ta cũng không thể sống yên, nếu cứ như vậy, Lưu Viễn Thông không thể nào nói dối.
Thanh Lâm trầm ngâm một hồi, nói: “Mùa xuân qua rồi, ta sẽ trở về tông môn. Đồ của ngươi, ta sẽ không lấy không, nếu có cơ hội, sẽ dẫn ngươi vào Thiên Bình tông lần nữa. Có điều từ giờ đến lúc đó, ngươi phải ở lại đế quốc Trục Nhật, bảo vệ phụ thân và mẫu thân ta bình an.”
Viễn Thông đắng lòng gật đầu. 
Trong lòng ông ta cũng mừng rỡ, tình thế xoay chuyển, bản thân tuy đã phải trả giá, nhưng cũng không chết, hơn nữa ông ta thấy Thanh Lâm không phải là người thích chém giết, có thể nói lời này, xem ra không phải khoác lác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.