Đế Diệt Thương Khung

Chương 39: Đột phá




Bảy mươi bậc!
Thành tích như vậy, nếu để trên thạch đài nòng cốt hoặc là thạch đài tuyệt đỉnh, đều sẽ gây ra sự chấn động dữ dội, dù là trên thạch đài của đệ tử đằng trong hoặc đệ tử đằng ngoài cũng sẽ gây ra sự chú ý không nhỏ.
Nhưng ở đây là thạch đài của đệ tử ghi danh, hoàn toàn không có ai đoái hoài đến đệ tử ghi danh, nếu thực sự có thì e rằng cũng chỉ có đám người như Bàng Liên Trùng mà thôi, những người tự cảm giác rằng mình không bao giờ có thể trở thành đệ tử chính thức được. 
Nhưng khi Thanh Lâm leo lên đến bảy mươi bậc thì mí mắt ông già lớn tuổi xếp gối ngồi ở bậc thứ một trăm hơi động đậy, mở hờ, ánh mắt lướt nhìn qua Thanh Lâm.
“Thằng ranh con này có chút thú vị đấy, không có chân khí mà có thể đạt được trình độ như thế này, có thể cơ thể rất cường tráng…” Vị ông già lớn tuổi lẩm bẩm.
Trên năm cái thạch đài, bậc thứ một trăm của mỗi cái đều có một vị ông già lớn tuổi ngồi trên đó, là những người ban nãy bay ra từ phía sau núi, họ đều là trưởng lão của Thiên Bình tông. 
Những trưởng lão như vậy mới là trưởng lão đích thực của Thiên Bình tông, chứ không phải dạng như Tôn Lập và Tào Thanh.
Họ chỉ có thể ở trong đám đệ tử đằng trong và đằng ngoài phô trương tài lẻ, thậm chí cấp cao của đệ tử đằng trong cũng không xem họ ra gì, còn đối với đệ tử nòng cốt và tuyệt đỉnh thì họ đều phải ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng mấy vị trưởng lão này, ai cũng đều rất cao cường, bất luận là đệ tử nòng cốt hay đệ tử tuyệt đỉnh trông thấy đều phải cúi người cung kính chào một tiếng. 
Lúc ông già lớn tuổi này lẩm bẩm, Thanh Lâm hơi ngước đầu lên, thần sắc bình thản.
“Uy lực sức ép từ bậc thứ nhất đến bậc thứ ba mươi, tiên thiên có thể vượt qua một cách dễ dàng. Bậc thứ ba mươi mốt đến bậc thứ bảy mươi, phải có trình độ tu luyện trung kỳ tiên thiên. Cuối cùng là ba mươi bậc này… còn hơn cả đỉnh cao của tiên thiên!”
Trong lúc nói, Thanh Lâm ngoảnh đầu nhìn bóng người đang dần dần tiến tới ở phía sau, không một chút do dự, bước lên thêm một bước! 
“Gầm!”
Lần bước lên này, chợt có một sức ép dữ dội ập tới, như một con thú lớn đang há miệng, muốn nuốt chửng cả Thanh Lâm.
Uy lực sức ép như vậy, đối với cảnh giới Cố Nguyên mà nói không là gì, nhưng đối với tiên thiên thì quả thực rất lớn. 
“Thanh Lâm ta từng giết cả cảnh giới Cố Nguyên, còn sợ sức ép của đỉnh cao tiên thiên cỏn con này sao?”
Trong lòng Thanh Lâm hừ một tiếng, cơ thể thẳng đứng, dưới sự nuốt chửng của uy lực sức ép đó, không ngừng bước lên.
Bảy mươi mốt bậc, bảy mươi hai bậc, bảy mươi lăm bậc… tám mươi bậc! 
Sức ép càng lúc càng lớn, trước đó Bàng Liên Trùng đã từng nói. Thềm bậc càng cao, sức ép càng lớn, thậm chí lúc bước leo tới bậc thứ tám mươi, trong cơ thể Thanh Lâm phát ra tiếng vang lớn, cơ thể cậu bị đè nén, tự như bị ép đến nổ tung.
“Nếu ta phát ra ánh sáng màu đỏ thì có thể vượt qua trong nháy mắt, nhưng sức ép này có lợi với sự rèn luyện cơ thể của ta, không thể bỏ qua cơ hội như vậy.”
Theo đà bước lên, hai đùi của Thanh Lâm nặng trĩu, khắp người càng như bị vô số cú đấm đánh vào người, như muốn đánh cho cậu ta rớt xuống bậc đài. 
Cùng lúc đó, cùng với sự tấn công của sức ép, cơ thể của Thanh Lâm cũng dần mạnh lên, nếu như nói lúc trước là do sự gia tăng của lôi kiếp, chỉ cố định chín phần, thì giờ đây, dưới sự tôi luyện của uy lực sức ép này thì đang đạt đến mười phần.
……
Trong lúc Thanh Lâm bước tiếp, trong đám người ở đằng xa có hai bóng người, đang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt lạnh lùng, như muốn ăn thịt cậu vậy. 
Hai người này dĩ nhiên là Tào Thanh và Tôn Lập, nhưng khoảng cách lúc này của họ rất xa.
“Thằng ranh con này, quả nhiên có tu vi!” Tôn Lập nghiến răng: “Xem ra, với bộ dạng này, chắc có thể dễ dàng vượt qua vòng đầu này, nếu cậu ta trở thành đệ tử chính thức, muốn giết cậu ta cũng khó.”
“Cũng do tên khốn Lưu Viễn Thông đó, mấy tháng nay, cứ bám lấy lão phu để luyện đơn, nếu không thì báu vật đen sớm đã có trong tay ta rồi!” 
Trầm ngâm một hồi, Tôn Lập lại nhìn về phía Tào Thanh, để lộ nụ cười lạnh lùng: “Tên tiểu tử này còn sống chứng tỏ báu vật đen vẫn còn đang trên người cậu ta, với thủ đoạn của Tào Thanh, nếu đã lấy được nhất định sẽ giết người diệt khẩu. Nhưng lạ thay, mấy tháng nay Tào Thanh làm gì thế? Tại sao không đi cướp báu vật đó?”
Trong lúc Tôn Lập nhìn sang, Tào Thanh dường như cảm nhận được ánh mắt của ông ta, không nhìn lại nhìn mà cười một cách lạnh lùng, trong mắt đầy sát khí.
Cùng lúc đó, các đệ tử cấp bậc khác ở bốn thạch đài lớn còn lại cũng đều bắt đầu khảo hạch. 
Những nhân vật lộng lẫy như Tô Ảnh, Tống Vọng, diễn nhiên là thông qua một cách nhanh chóng, cũng có một số, đi đến bậc thứ một trăm một cách khó khăn, miễn cưỡng thông qua.
Đa số đều bỏ cuộc dưới sức ép đầy uy lực đó, suy cho cùng thời gian ba năm quá ngắn, nếu không có tạo hóa lớn hoặc thiên chất cực mạnh thì rất khó có thể đột phá.
Nhưng nếu không bỏ cuộc thì sẽ bị sức ép đó giết chết, nếu họ đã chọn như vậy, Thiên Bình tông sẽ không ra tay cứu giúp, đây là luật lệ trước giờ. 
Đám người Bàng Liên Trùng và Vũ Phong cũng bắt đầu bước lên thềm đá để khảo hạch, trong số đó, Bàng Liên Trùng sợ tội, đi được năm mươi ba bậc, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn bỏ cuộc.
Họ nhìn Thanh Lâm, nhìn bóng dáng con người nhỏ hơn mình những mấy tuổi ấy, sự suy sụp trong ánh mắt liền biến mất, lộ vẻ kỳ vọng.
Kỳ vọng Thanh Lâm sẽ trở thành đệ tử chính thức, kỳ vọng Thanh Lâm có thể thực hiện được lời hứa của cậu ấy, sau khi đứng vững trong đám đệ tử chính thức, cũng sẽ giúp bọn người như họ được lên mây! 
……
Thanh Lâm của lúc này, đã bước lên đến bậc thứ chín mươi.
Cậu ta đứng ở đây, nhìn về phía xa, như đang đứng trên núi cao, có cảm giác như đứng trên đỉnh cao vậy. 
“Quy luật của thế giới này, cũng như bây giờ vậy, chỉ có thực lực mới có thể làm cho bản thân đứng trên cao, và những người ở phía dưới chỉ có thể ngước nhìn.”
Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, chịu đựng sức ép đầy uy lực ấy, bước lên thêm một bước nữa!
Bậc thứ chín mươi mốt, có sức ép lớn hơn gấp nhiều lần so với bậc thứ chín mươi, cơ hồ trong giây phút Thanh Lâm bước lên, mặt cậu ấy liền trắng bệch, trong người phát ra âm thanh bưng bưng, khóe miệng chảy máu. 
“Hiện giờ ta chỉ mới là trung kỳ tiên thiên, nếu có thể đạt đến đỉnh cao của tiên thiên, sức ép này không là gì cả!”
Trong lúc lẩm bẩm, Thanh Lâm tỏ thái độ quả quyết, trong lúc múa vẫy tay, xuất hiện một viên yêu đan của Nguyệt Linh thú.
Cậu ta không nói năng gì cả, trực tiếp ném vào trong miệng. 
“Hử?”
Trong giây phút này đây, vị ông già lớn tuổi ở bậc thứ một trăm ấy lại mở mắt, tỏ vẻ hứng thú: “Thằng ranh này muốn đột phá ngay đây à?”
Lời ông ấy nói quả không sai, Thanh Lâm, thực sự muốn đột phá ở đây! 
Những yêu đan Nguyệt Linh thú này, vốn là muốn đem đi giao nhiệm vụ, đổi lấy linh thạch và Tinh Lan thảo, nhưng thời gian gấp quá, cậu ta chưa kịp đi đổi, hơn nữa e rằng đổi rồi, chàng trai xấu xí kia cũng sẽ lại làm khó, suy cho cùng thì trừ hết những thứ phí thủ tục, đổi cũng như không đổi.
Sau khi Đại Đế lục nuốt viên yêu đan Nguyệt Linh thú, Thanh Lâm liên tiếp lấy ra hai mươi viên, dưới ánh mắt kinh ngạc của vị ông già lớn tuổi ấy.
“Cậu ta muốn làm gì? Cho dù có yêu đan Nguyệt Linh thú nhiều như vậy nhưng cứ nuốt vào như vậy cũng không thấm vào đâu!” 
“Ầm ầm!”
Hai mươi viên yêu đan này vào cơ thể rồi lập tức bị Đại Đế lục hút hết, biến thành một linh lực đáng sợ, đánh tan màng ngăn cách hậu kỳ tiên thiên đó.
“Không đủ!” 
Lát sau, ánh mắt Thanh Lâm lóe sáng, lấy hết tất cả nội đan Nguyệt Linh thú còn lại ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.