Đế Diệt Thương Khung

Chương 32: Bước nhảy vọt đầu tiên của đế thể, băng tinh!




Những luồng điện tập trung dưới đầu của Thanh Lâm rồi nhanh chóng dung hợp lại, trong nháy mắt liền biến thành thân thể và tứ chi của Thanh Lâm, thậm chí ngay cả cái đầu đó cũng bị sắm sét tiến hành cải tạo lại.
Niết bàn trùng sinh!
Đây không phải là niết bàn trùng sinh thật sự nhưng so với niết bàn trùng sinh lại không khác nhau bao nhiêu, bên trong cái thân thể mà hoàn toàn do sấm sét hình thành phóng ra ánh sáng đỏ rực, bao phủ lấy xung quanh. 
“Bảy mươi tức…”
Đế Linh lại lần nữa quay về đan điền, nhìn Thanh Lâm lúc này, trong đôi mắt của hắn lộ ra nét mặt vô cùng kinh ngạc và kích động, nói: “Làm được rồi… Cậu ta làm được rồi!”
Vào lúc này đây, Thanh Lâm không cần phải kiên trì nữa, bởi cậu đã đột phá cảnh giới tiên thiên rồi, đã đạt đến trình độ thiểm thứ nhất của đế thể, chỉ cần cậu muốn ánh sáng màu đỏ xuất hiện thì thời gian xuất hiện của nó có thể kiên trì ít nhất là bảy mươi tức. 
Ngay lúc ánh sáng màu đỏ được phóng thích ra, đầu của Thanh Lâm rung lên một cái rồi đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng trong đầu.
Trong cảnh tượng đó, một bóng hình to lớn đến nổi không thể dùng từ ngữ để diễn tả được đang đứng trong hư không.
Cậu không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của bóng hình này, mỗi một đốm sáng ở trước mặt hắn đều không ngừng lấp lánh, Thanh Lâm nhìn kỹ rồi toàn thân cậu chấn động, bởi những đốm sáng này… chính là những tinh cầu! 
Nhưng đối với người thường mà nói, tinh cầu cực kỳ rộng lớn này, so với bóng hình to lớn này thì chỉ bằng một ngón tay thôi!
“Đế tộc có chín bước nhảy vọt, bước nhảy vọt đầu tiên - Băng Tinh!”
Bóng hình to lớn này từ từ mở miệng ra nói, giọng nói rất lớn, vang vọng khắp bầu trời, xung quanh mỗi một tinh cầu đều cùng run rẩy lên, giống như không chịu đựng được cái âm lượng của giọng nói này, trông như muốn lập tức vỡ vụn ra vậy. 
Lời hắn vừa dứt, trên bàn tay phải của hắn đột nhiên xuất hiện một hạt tinh thần.
Hắn giơ ngón tay ra, ấn chặt lấy tinh thần rồi đẩy mạnh!
“Đùng!” 
Tiếng rít ghê rợn nổi lên, cậu nhìn thấy hạt tinh thần đó bay đi với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp, khi tinh thần va chạm vào những tinh cầu đó, lập tức truyền đến những tiếng nổ, chỉ là trong phút chốc thôi đã huỷ diệt hết hàng ngàn tinh cầu!
Nhưng đây không phải là ý nghĩa thật sự của chín bước nhảy vọt của Đế tộc, cái gọi là “nhảy vọt”, không phải là xông lên mà là sụp đổ!
Trời đất sụp đổ! 
Thanh Lâm nhìn chằm chằm, tinh thần đó hoá thành mưa sao băng, sau khi huỷ diệt hàng ngàn tinh cầu cũng hoàn toàn vỡ tung!
Sự sụp đổ này, làm không gian sụp đổ, làm bầu trời sụp đổ, làm sụp đổ tất cả những gì có trong trời đất, trừ bóng hình to lớn ra, tất cả mọi thứ đều nát hết.
Đó là năng lực hủy diệt cực kỳ khủng khiếp, dường như vào thời khắc mà tinh thần sụp đổ đó, trong cảnh tượng đó liền bị màu trắng ăn mòn đi, giống như bóng hình to lớn đó muốn làm đỗ nát tất cả rồi tự lập rời đất trời mới! 
Và cũng vào giờ phút này, hô hấp của Thanh Lâm càng ngày càng nhanh rồi đột nhiên tỉnh lại.
Khuôn mặt cậu trắng bệch, ánh sáng màu đỏ ở bên ngoài thân thể cậu sáng được một lúc rồi cũng bắt đầu quay lại vào trong cơ thể cậu.
Nhìn xung quanh bốn phía, những nơi mà cậu nhìn qua, cũng đều bị lôi kiếp huỷ diệt hết, cây cối hóa thành tro bụi, mặt đất xuất hiện nhiều lỗ lớn, tất cả trở thành một mớ hỗn độn. 
Nhớ lại tất cả những gì xảy ra trước đó, trong lòng Thanh Lâm rất kinh ngạc và sau tất cả sự việc này trong lòng cậu vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Khó có thể tưởng tượng ra, chỉ là đột phá cảnh giới tiên thiên, vả lại hậu thiên và tiên thiên chỉ có cách nhau một tầng mà lại có năng lực to lớn như thế, cho dù đối với chuyện tu hành Thanh Lâm vẫn không hiểu nhưng cậu cũng dần dần cảm nhận được, chuyện này, tuyệt đối không thể xảy ra trên người người khác được.
“Trong tộc của ta, căn bản là không có cảnh giới hậu thiên, tiên thiên này, cho dù là ở tinh cầu phế thải của bản đồ cấp một đi chăng nữa, cảnh giới tiên thiên cũng chỉ là căn cơ để bước vào con đường tu hành thực sự nhưng ngươi lại ở trong căn cơ này hoàn thành thiểm thứ nhất của đế thể, từ xưa đến nay, chưa từng có người nào làm được chuyện này cả!” 
Đế Linh hít một hơi sâu, đây không biết là lần thứ mấy hắn hít thở sau, nếu là trước kia, tâm trạng của hắn tuyệt đối sẽ không phải như thế.
“Thanh Lâm, thiểm thứ nhất của đế thể, cậu… lĩnh ngộ được cái gì rồi?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Hắn không biết chính xác được Thanh Lâm đã lĩnh ngộ được chín bước nhảy vọt của đế thể chưa nên hắn mới hỏi cậu như thế, nếu Thanh Lâm thực sự đã lĩnh ngộ ra được thì cậu sẽ nói ra, nếu không lĩnh ngộ được thì hắn biết đây sẽ trở thành cái gai trong lòng của Thanh Lâm, đối với việc lĩnh ngộ tám thiểm sau này của cậu sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại. 
Tộc Đế Thần cũng là vì thế nên dẫn đến số người lĩnh ngộ được toàn bộ chín bước nhảy vọt vô cùng ít.
Chín bước nhảy của đế thể đã trở thành một tâm bệnh của người trong tộc của tộc Đế Thần và cũng có thể nói là tâm ma. Bọn họ không giống Thanh Lâm, không biết những chuyện của tộc Đế Thần, bọn họ từ khi bắt đầu được sinh ra, đã có được truyền thừa, càng biết được chín bước nhảy vọt của đế thể.
Chín thiểm của đế thể có rất nhiều người có thể làm được nhưng chín bước nhảy vọt của đế thể thì không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ được, đó cũng giống như một tảng đá lớn, từ khi người trong tộc của tộc Đế Thần sinh ra đã liền đặt tảng đá đó lên trên người của bọn họ, sau mỗi một thiểm, nếu không thể lĩnh ngộ được thì tảng đá lớn này, sẽ càng nặng thêm, thậm chí… có thể đè chết bọn họ. 
Nghe những lời nói của Đế Linh, Thanh Lâm trầm ngâm hồi lâu, trong đầu của cậu luôn xuất hiện cảnh tượng vừa rồi, cảnh tượng bóng hình to lớn thi triển cái gì gọi là Băng Tinh.
Cảnh tượng này đã khắc sâu vào trong đầu của Thanh Lâm, không bao giờ có thể xoá đi.
Đế Linh thấy Thanh Lâm im lặng, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn, một hồi lâu, hắn vẫn không thấy Thanh Lâm nói chuyện, sắc mặt như bị đơ ra, trong lòng than: “Xem ra, cậu ta chưa lĩnh…” 
Chữ “ngộ” còn chưa nói ra thì Đế Linh đột nhiên rung lên, đôi mắt co lại, trên khuôn mặt co giật liên hồi.
Chỉ thấy Thanh Lâm đưa bàn tay phải ra, sấm sét xuất hiện trên bàn tay cậu rồi nhanh chóng hình thành một hạt tinh thần nhỏ cỡ ngón tay.
Sau khi hạt tinh thần này xuất hiện, Thanh Lâm trầm ngâm một hồi, giơ ngón tay ra, chỉ nhẹ vào trên tinh thần, sau đó, cậu dùng hết sức mà ấn vào! 
Sau khi ấn vào, truyền ra một câu nói cũng đủ khiến cho Đế Linh xém chút nữa đã tắt thở.
“Chín bước nhảy vọt của đế thể, bước nhảy vọt đầu tiên - Băng Tinh!”
“Đùng!” 
Lời vừa dứt, những tinh thần hoàn toàn do sấm sét hóa thành phóng ra, những nơi mà nó đi qua, đều xuất hiện một mảng sấm sét sáng lấp lánh, mặt đất xuất bị đánh nứt ra, khi tinh thần xông ra, trong hư không cũng xuất hiện một đường quỷ đạo màu đen!
Tinh thần này nhanh chóng bay đi xa, không biết đi đến nơi nào rồi, cuối cùng, ngay một chỗ nào đó vang lên tiếng nổ lớn, trong tiếng nổ lớn này, sấm chớp làm sáng cả bầu trời, bầu trời đen kịt nhờ vậy mà trở nên đẹp lộng lẫy.
“Ha ha ha!” 
Đế Linh cuối cùng cũng nhịn không được, hắn cười điên cuồng nói: “Không hỗ danh là Thánh tử của tộc Đế Thần ta, mới một lát là đã lĩnh ngộ được bước nhảy vọt đầu tiên, ở trước mặt hắn, những thiên tài của tộc Thánh Ma, những yêu quái của tộc Hoàng Thiên cũng không phải là cái rấm gì cả!”
Âm thanh này rất lớn, tiếng cười rất sảng khoái, rất vui vẻ, vậy mà ngoại trừ Thanh Lâm ra thì chẳng có một ai có thể nghe được cả.
Và Thanh Lâm lúc này đây, đang ngớ người nhìn về phía xa xa nơi sấm chớp dữ dội đang từ từ biến mất kia. 
“Băng Tinh…”
Cậu nhớ đến phụ thân của cậu Thanh Nguyên có thể một cú đánh nát tảng đá hơn vạn cân, thậm chí là hơn mười vạn cân rồi lại nghĩ đến cảnh tượng đó, tinh thần làm huỷ diệt vô số tinh cầu, cậu đột nhiên phát hiện ra, giống như tất cả những gì mà Đế Linh đã nói, không có một chút bịa đặt.
“Cảnh giới tiên thiên!” 
Sau một hồi, Thanh Lâm hít sâu một hơi, nhìn cú đấm của mình, lộ ra vẻ hưng phấn và kích động.
Cậu của ngày hôm nay, đã trở thành cao thủ tiên thiên, tuy nói là sơ cấp nhưng cậu cảm nhận được, một cú của cậu có thể đánh nát tảng đá nặng trăm vạn cân, cho dù là cao thủ mạnh nhất thuộc cảnh giới tiên thiên cũng không thể làm được điều này.
Ngoài ra, khi có bước nhảy đầu tiên của đế thể đó, Thanh Lâm không biết đây có phải là ma kỹ không nhưng cậu có thể cảm nhận được một chút, cái gọi là “ma kỹ” này, không thể so sánh được với bước nhảy đầu tiên của đế thể. 
Đây là chiêu mạnh nhất của Thanh Lâm và nếu không có gì sai thì thủ đoạn này ngay cả cảnh giới Cố Nguyên cũng có thể giết chết được.
“Còn cái này nữa…”
Thanh Lâm đột nhiên cười lên, hắn buông nắm tay ra, trên bàn tay xuất hiện ánh sáng lấp lánh, ánh sáng đó không phải màu đỏ mà là màu xanh! 
“Nguyên lực thuộc tính lôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.