Đế Diệt Thương Khung

Chương 13: Lấy giết nuốt giết




Núi cao vực sâu, khí thế hào hùng vây quanh khắp cả đế quốc Trục Nhật và phân khu của bốn bộ lạc lớn.
Bốn bộ lạc lớn tuy chưa thành quốc gia, nhưng lại có quốc lực, liên hợp cả toàn thể quân và tướng lại, không hề thua kém hơn so với đế quốc Trục Nhật.
Lúc đội quân thứ ba mươi hai đến, Thanh Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, loáng thoáng thấy được, ở nơi xa vẫn có vô số đầu người, người mặc giáp đen, đó chính là quân tướng của đế quốc Trục Nhật, rõ ràng không chỉ có đội quân thứ ba mươi hai đến đây. 
“Chiến tranh quy mô lớn bùng nổ rồi!” Vương Hổ phấn khởi vô cùng, bỗng nhiên chỉ về nơi xa: “Nhìn kìa, đó có phải là chị cậu không?”
Thanh Lâm lập tức nhìn về phía đó, chỉ thấy ở nơi xa xăm ấy, một cô gái người mặc giáp đen ngồi trên lưng ngựa, mái tóc dài thắt lên, do khoảng cách quá xa, không thấy rõ gương mặt, nhưng lại có thể cảm giác được phong thái hiên ngang ấy.
Chỉ có đội ba mươi hai có số người khoảng trăm vạn, Thanh Lâm và Vương Hổ đứng ở bên rìa, đâu đâu đều có thể nhìn rõ. 
“Nghe nói con gái trong quân doanh không nhiều, lại có thể cưỡi trên lưng ngựa,  thân phận nhất định không hề thấp.” Vương Hổ cười hi hi: “Tôi nghe nói rồi, chị cậu là đội canh phòng cho quân bộ thứ mười tám, là mỹ nữ số một trong toàn quân doanh, đã thành hôn chưa vậy?”
Thanh Lâm lườm Vương Hổ một cái, mặt tỏ vẻ kỳ lạ:
“Hỏi cái này làm gì?” 
“Đâu có gì, chỉ hỏi hỏi, hỏi hỏi thôi...” Vương Hổ cười mỉm sờ đầu.
“Ầm ầm”
Ngay tại lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, thính giác và thị giác của Thanh Lâm cực kỳ nhạy bén, lập tức nhìn thấy binh sĩ ở bốn bên thay đổi, trong lòng không kiềm được nén lại. 
“Bọn chúng đến rồi!”
Vu Thành híp mắt lại, không hề sợ hãi, tràn ngập nỗi tức giận và thù hận.
Thanh Lâm và Vương Hổ nhìn nhau một cái, trong lòng tự hiểu, “bọn chúng” trong lời nói của Vu Thành, chính là phe địch. 
Chỉ là, không biết lực lượng kẻ địch ra sao, nếu như số người quá đông, lúc đến gần, sẽ có thể tạo nên thế xung trận.
“Nhìn lên đỉnh núi!”
Vương Hổ đột nhiên chỉ về phía đỉnh núi, Thanh Lâm chợt ngẩng đầu, chỉ thấy một mảng lớn bóng đen từ trên đỉnh núi xuất hiện, Thanh Lâm không cần nhìn xa, nhưng lại có thể thấy rõ những bóng đen đó chính là những bóng người! 
Thế nhưng, ở dưới thân người của những bóng người này, lại còn có lượng lớn vật cồng kềnh, so với chúng, bóng người trông vào cực kỳ nhỏ bé, thậm chí còn không bằng con kiến.
“Đó là gì thế?” Thanh Lâm khẽ chau mày hỏi.
“Đó là yêu thú, báo Bôn Lôi.” 
Đôi mắt Vu Thành nhìn chằm chằm đối phương, đồng thời nói rằng: “Báo Bôn Lôi này là yêu thú cấp hai, tương đương với người luyện võ đỉnh cao cấp chín. Vả lại bọn chúng tốc độ cực nhanh, giống như vận tốc của sấm, có tính công kích của sấm, mang lại hiệu quả tê liệt.”
“Yêu thú cấp hai?” Sắc mặt Thanh Lâm thay đổi: “Vậy chiến mã thông thường của đế quốc Trục Nhật ta, sao có thể so sánh được với chúng?”
“Đây là đoàn đội tinh nhuệ nhất trong bốn bộ lạc lớn, số lượng cũng không hề nhiều. Hơn nữa, cậu mới đến đây vài ngày, có chút chuyện không biết, đế quốc Trục Nhật ta, cũng có bốn chiến đoàn tinh nhuệ lớn, lần lượt là chiến đoàn Cự Ma, chiến đoàn Hồng Lưu, chiến đoàn Phong Yêu, chiến đoàn Cơ Giáp. Tùy tiện lấy một đội ra đều có thể chống đối với chiến đoàn Bôn Lôi.” Vu Thành trên mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo. 
“Chỉ là, trước kia phe địch tuy nói là đến công kích, nhưng chẳng qua chỉ đánh trận nhỏ, nhưng lần này, nhưng lại trực tiếp dùng chiến đoàn Bôn Lôi xuất chiến, chẳng lẽ sẽ phải liều một phen sống chết?” Có người không hiểu, cũng ở cùng doanh trướng với Thanh Lâm, Vương Hổ, tên là Tô Thông.
“Ai biết được.” Vu Thành cười lạnh một tiếng: “Tụi địch dám xâm chiếm nước nhà ta, chiếm đất của nước ta, ta đây cho dù phải mất đầu, xả máu, cũng phải đuổi cổ bọn chúng, trả lại thái bình cho đế quốc ta!”
Thanh Lâm có chút phản cảm đối với chiến tranh, nhưng lại bị lời nói của Vu Thành làm cho nhiệt huyết sôi trào, chút lo lắng trong lòng cũng dần tan biến. 
Trên đỉnh non cao vực thẳm, vô số bóng người đông như kiến theo chiến đoàn Bôn Lôi xông đến, tất cả đều mặc áo vải dày cộm, tay cầm vũ khí, tiến về phía dưới.  
Bọn họ dù sao cũng chỉ là bộ lạc, không thể so sánh với đế quốc phồn vinh được, chỉ nhìn trang bị thôi cũng đủ để nhận ra.
“Ầm ầm!” 
Cũng vào lúc này, phía sau cũng truyền đến tiếng chấn động, Thanh Lâm giương mắt nhìn sang, chỉ thấy vô số người khổng lồ mặc giáp sắt đạp đất, ầm ầm xông đến.
Người khổng lồ này cao khoảng hơn mười mét, toàn thân đen kịt, chẳng khác với lớp áo giáp là mấy, tay cầm chiến đao dài mười mét, mỗi một bước là một dấu chân, mặt đất bị rung đến xuất hiện vết nứt.
“Là chiến đoàn Cơ Giáp của đế quốc!” 
Trong ánh mắt của Tô Thông lộ ra vẻ hưng phấn:
“Chiến đoàn Cơ Giáp do đế quốc dốc toàn lực dùng Hắc Tinh Thạch tạo nên, rất khó phá hủy. Sức mạnh của chúng ít nhất cũng tương đương với đỉnh cao của hậu thiên. Nếu sử dụng một cách thỏa đáng, có thể đột phá sức mạnh vốn có, một cú đấm có thể đánh vỡ hơn mười nghìn cân, thậm chí hơn trăm nghìn cân tảng đá lớn, vô cùng lớn mạnh.”
Thanh Lâm cũng sốc vô cùng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cảnh tượng như thế, nhiệt huyết trong lòng lần nữa bị khơi dậy, tâm trạng hối hận sau khi giết người ấy đã bị nhiệt huyết làm tan biến hoàn toàn, chỉ mong mình được như chiến sĩ Cơ Giáp, xông pha vào mặt trận, giết chúng máu chảy thành sông. 
“Nhớ kỹ, hễ nhìn thấy người đã chết đi hoặc là yêu thú, nhất định phải nhanh chóng ăn thịt uống máu của chúng, thực lực càng mạnh càng tốt.”
Đế Linh mở miệng nói:
“Trong cuộc chiến này, cũng thích hợp cho cậu rèn luyện, chỉ đáng tiếc không có người quá mạnh, nếu không việc luyện tập sẽ tiến bộ vượt bậc. 
“Giết!”
Âm thanh rét lạnh bao trùm khắp cả đồng bằng, nhưng không phải do con người phát ra mà là được truyền ra từ trong miệng của chiến sĩ Cơ Giáp, như trống chiêng rền vang, vang khắp cả vạn dặm.
Tất cả quân sĩ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, địch sắp tiến đến gần, lời vừa vang lên, vô số tướng sĩ nhất thời đều như dòng lũ vậy, xảy ra va chạm với đối phương! 
Cảnh tượng của chiến tranh lớn tất nhiên rất kinh hãi, tuy không giống như Đế Linh nói rằng dễ dàng xảy ra thương vong đến tỉ người, nhưng chém giết giữa hơn chục nghìn người cũng vô cùng đáng sợ.
Thanh Lâm giương mắt nhìn về cô gái cưỡi ngựa kia, chỉ thấy cô ấy đã bị dòng người lấp kín, lòng cậu ta thắt lại, siết chặt nắm đấm, vội vàng xông về phía địch.
Tiếng chém giết, tiếng kêu gào pha trộn lẫn nhau, trong lòng Thanh Lâm nhảy dựng lên, với thị lực của cậu ta cũng khó phân biệt địch với ta, nếu không phải do cách ăn mặc khác nhau thì việc đánh thương nhầm phe ta cũng không lạ lùng gì. 
Trong khoảnh khắc tiếp xúc với địch, Thanh Lâm đã làm mất dấu của bọn người Vương Hổ và Vu Thành, cậu ta vẫn chưa tìm kiếm, nhìn thấy một gã mặc áo vải vung nắm đấm về phía mình, dòng khí lưu trên nắm đấm ấy rõ ràng là muốn lấy mạng cậu ta.
Thanh Lâm không hề do dự, bước chân vừa đạp lên, xoay người sượt qua người bên cạnh mình, đồng thời đột nhiên xông ra, dùng tay trái bắt lấy gã đàn ông mặc áo vải chưa kịp phản ứng kia, còn tay phải thì tung ra một cú đấm.
“Bốp!” 
Cái đầu vỡ ra, não bắn tung tóe, máu tươi văng ở trước ngực, thậm chí còn văng vào mặt của Thanh Lâm.
Cậu ấy dùng sức lau, sau đó bàn tay đặt ở trước ngực gã đó, Đại Đế lục vận chuyển.
“Ầm!” 
Nguồn linh lực lớn mạnh từ cơ thể gã này tuôn đến, thuận theo cánh tay của Thanh Lâm mà vào trong cơ thể cậu.
Dường như chỉ một khắc, kẻ kia đã lập tức khô queo, máu thịt biến mất, xương xẩu không còn, chỉ còn lại chiếc áo vải rơi trên mặt đất, cũng chỉ có Thanh Lâm mới biết được rằng, chiếc áo vải này khi nãy còn đang mặc trên thân của một người.
Cậu ấy rất kinh hãi, thậm chí còn chưa phản ứng trở lại, chỉ cảm thấy có một luồng linh lực chân chất nồng đậm chảy vào trong cơ thể, chạy khắp cả thân thể, cuối cùng như bị hấp dẫn, rót vào lồng ngực và cái đầu. 
Loáng thoáng có thể thấy được, lồng ngực và đầu của Thanh Lâm đều có ánh sáng đỏ le lói, nhưng lại vô cùng ngắn ngủi, trong giây lát liền biến mất.
Và rồi Thanh Lâm vẫn phát giác, lồng ngực và đầu trong lúc này, đó là một loại cảm giác như băng do nước tạo thành, hay là cơ thể, nhưng bất kể máu thịt, xương cốt, đều có sự thay đổi khá lớn.
Đó là đang tống khứ, tu sửa, tăng cường... 
“Theo đẳng cấp của hành tinh bị bỏ hoang này mà chia điểm, người này chỉ là người luyện võ cấp bốn, không được.” Đế Linh nằm trong đan điền của Thanh Lâm, vô cùng an nhàn, lắc đầu hơi chép miệng.
Tất cả nói thì dài dòng, thực chất vô cùng ngắn ngủn, Thanh Lâm có được lợi ích, đầu óc như bị kích thích, hễ nhìn thấy người mặc áo vải, đều tung một đòn.
Cùng lúc đó, chiến sĩ Cơ Giáp khổng lồ ấy đang đánh nhau với chiến đoàn Bôn Lôi, cơ thể của báo Bôn Lôi khổng lồ, nhưng lại không cao như chiến sĩ Cơ Giáp, nhưng thực lực lại không thể nghi ngờ, ít nhất cũng phải người luyện võ đai thứ chín, người đứng sau lưng nó cũng là cao thủ hậu thiên của phe địch, cả hai cùng phối hợp, tuyệt đối không thua kém so với chiến sĩ cơ giáp. 
“Ầm ầm!”
Tiếng vỡ mạnh không ngừng vang lên, khói bụi bao trùm cả bầu trời, sức mạnh của chiến sĩ Cơ Giáp lớn mạnh, nhưng báo Bôn Lôi lại thắng về tốc độ cực nhanh, nếu ngẩng đầu nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy chiến sĩ Cơ Giáp không ngừng đánh về bốn phía, còn báo Bôn Lôi thì như cái bóng ảo, phóng đi phóng về, người sau lưng chúng không ngừng ra tay, muốn bắt lấy kẻ đang điều khiển trong cơ thể của chiến sĩ Cơ Giáp.
Chiến sĩ Cơ Giáp tuy mạnh nhưng chúng không có mạng sống, do có người điều khiển phía trong, một khi không có ai thì chỉ là một đống sắt vụn bỏ hoang. 
Thế nhưng, chiến sĩ Cơ Giáp được tạo ra từ Hắc Tinh Thạch, không phải sức mạnh bẩm sinh cũng không thể phá vỡ chúng. Kẻ đến người đi, hai quân đoàn nhất thời rơi vào trong vướng mắc.
Chiến tranh rất chấn động nhưng cũng thê thảm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trên mặt đất đã đầy rẫy trăm triệu bóng người, rải rác khắp mặt đất là cánh tay bị đứt ra, máu chảy thành sông.
Giờ phút này, không ai không đỏ mắt cả lên, hễ nhìn thấy kẻ địch, cũng mặc kệ sự khác biệt về thực lực, đều nhiệt huyết sục sôi mà xông lên. 
Trong quân đội, phần lớn đều là bia đỡ đạn, chẳng hạn như đám người Thanh Lâm, chiến đoàn Cơ Giáp đó và chiến đoàn Bôn Lôi mới là chủ lực.
Thế nhưng, thiếu đi bia đỡ đạn nhưng lại không được.
Thanh Lâm đã hoàn toàn mất bình tĩnh, giết người khiến cậu hưng phấn, máu tươi khiến cậu ấy điên cuồng, giờ phút này đây, cậu ta dường như đã hóa thành cỗ máy chiến tranh không ngừng chém giết, không ngừng nuốt chửng, sức mạnh của ngực và đầu đều bằng nhau, bằng với tứ chi. 
Hễ có linh khí rót vào trong cơ thể đều chạy về phía lồng ngực và đầu, tình trạng này, chỉ có sức mạnh ở vùng ngực và đầu bằng nhau thì mới có thể chia đều ra.
Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, lấy giết chóc nuôi giết chóc.
Thanh Lâm không biết người chết dưới tay mình là bao nhiêu, thậm chí nhiều lần còn xém tí giết nhầm quân ta, nỗi hối hận giết người ấy đã sớm biến mất, tinh thần bảo vệ nước nhà cũng đã không còn, điều trong lòng cậu suy nghĩ, chỉ có thể nâng cấp cho cơ thể của mình. 
Cả đôi bên đều hơn chục triệu người, dù đứng ở đó bị giết, cũng phải mấy ngày.
Mặt trời lặn xuống phía tây, đã gần đến hoàng hôn rồi.
Buổi chiều tà ngày ấy nhuộm lên khắp đất trời một màu đỏ ửng, so với màu máu tươi ngưng tụ trên nền đất, tất cả phổ nên một bài chiến ca khiến cho người dân sống trong khổ đau. 
Chiến tranh vẫn chưa dừng lại, không biết tự khi nào, luồng linh lực tràn vào trong cơ thể kia không còn tập trung ở ngực và đầu mà rải rác nằm đều, thăng cấp tất cả bộ phận trên người Thanh Lâm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.