Đế Diệt Thương Khung

Chương 111: Ngang qua cầu




“Hừm, oắt con, cướp đi quả Hóa tôn của ta, đoạt đi Thần Dực chi thuật của ta,nuốt đi vô số tinh hoa lội điện của ta, còn đoạt đi Nguyên Nguyệt tinh mà ta đã tu luyện hàng ngàn năm, ngươi còn đòi lấy phần thưởng từ lão phu ta sao? Mơ đi!” 
Bên trong cung điện, Cuồng Linh Chí Tôn cắn chặt răng nhìn Thanh Lâm, lại nói: “Ngươi đúng là kẻ tham lam, Hồng Thiên kiếp, roi Chí Tôn, lại còn có Thần Dực chi thuật của ta, chỉ sợ là với thực lực trong cảnh giới Linh Đan của ngươi, cũng đủ để tranh đấu với cảnh giới Bổn Thần rồi, bước qua ranh giới người khác chiến đấu còn chưa thỏa mãn, còn nữa, cậu chẳng phải còn chưa thông qua kỳ thi sao?”
“Cũng chính là ông bảo thôi rồi mà, nếu không, cậu ta đúng là có khả năng thông qua được.” tiếng nói bất lực đó từ sau lưng vọng lên, chính là người đang đi đến - Lâm Đồng Phỉ. 
“Ta bảo là chưa thông qua là chưa thông qua, oắt con như ngươi, còn dám không phân lớn nhỏ đối với bổn tôn như vậy, bổn tôn sẽ…”
“Lại trừ đi Tinh Nguyên của ta phải không?” Lâm Đồng Phỉ trề môi: “Lời này không biết người đã nói hết bao nhiêu lần rồi.”
“Nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử kia quả  có chút quái dị, khoan hảy nói đến roi Chí Tôn kia, ở cửa sương mù đầu tiên, cậu ta biểu diễn chiêu Hắc trường đao kia, thì không phải là người phàm gì rồi.” 
Từ “Người phàm” mà Lâm Đồng Phỉ nói, là đối với cấp bậc của Cuồng Linh Chí Tôn mà dùng,những việc có khả năng khiến Cuồng Linh Chí Tôn phải sợ, sao có thể dùng “không phải người phàm” những từ này để hình dung?
Cậu ta cũng biết rõ, cao thủ bản đồ cấp ba Cuồng Linh Chí Tôn này, cũng chỉ là một phân thân mà thôi…
…… 
Lâm Đồng Phỉ rời đi, Cuồng Linh Chí Tôn biến mất, cánh cửa sương mù thứ năm cũng đột ngột biến mất, Thanh Lâm, cũng xem như đã thông qua cây cầu tạo hóa kia. 
Lúc này quay đầu lại nhìn, vẫn là hố bùn to lớn, trên đó, vẫn là  cây cầu với phong cách cổ xưa và bị mục nát kia, chỉ là, lúc này Thanh Lâm lại lần nữa bước lại lên cây cầu này, cũng chỉ là bình thường như những cây cầu khác, không có phản ứng gì.
“Ta có thể cảm nhận được, sư tôn của cậu, cũng không phải là người dễ đối phó gì…” bên trong đan điền, Đế Linh cười cười rồi nói. 
Thanh Lâm chớp chớp đôi mắt của mình, thì thầm nói: “Ai nói người đó là sư tôn của ta…”
“Đừng có kiểu đạt được lợi ích rồi lại tỏ vẻ là không có gì nữa, phải biết rằng, từ bản đồ cấp bảy trở xuống, cha của cậu, hoặc là tộc Đế Thần ta, cũng không thể giúp cậu được nữa, nhận được sự giúp đỡ của một cao thủ như vậy,  những người xung quanh còn vui mừng không kịp.” Đế Linh lắc đầu lộ ra giọng cười với vẻ đau khổ.
Thanh Lâm không nói một lời, cuối cùng đưa mắt nhìn về cây cầu kia một cái, hít một hơi thật sâu, từ từ rời đi. 
Đột phá cảnh giới Linh Đan, Thần Dực chi thuật, Hồng Thiên kiếp bùng phát, lại còn nhận thêm một vị sư tôn ngay cả hình dáng cũng chưa thấy qua kia… Hồi tưởng lai, những thứ mà cậu ta thu hoạch được trên cây cầu này, cũng xem như nhiều rồi.
……
Bên trong rừng, có một bóng người đang khoanh chân lại ngồi, linh lực xung quanh cuồn cuồn chảy ra, bổ sung lại cho đan điền bên trong, những năng lực mà trước kia bị tiêu hao mất. 
Bóng người này, chính là Thanh Lâm.
Cậu ta rời khỏi cây cầu kia, rời khỏi hồ bùn kia, cũng đã được ba ngày rồi.
Trong ba ngày này, cậu ta thậm chí còn không nhìn thấy một thanh linh dược nào, khiến cậu ta đối với “Thánh dược” cái tên này, có cảm giác hoài nghi. 
Tại lúc nào đó, đôi mắt Thanh Lâm đột nhiên mở ra, từ từ bài tiết độc khí trong cơ thể mình, rồi đứng dậy.
“Bên trong linh dược sơn này, những gì mà ta có được quả thật không ít, nhưng trừ hoa tôn quả ra, cơ hồ cũng không có linh dược gì!” Thanh Lâm than thở trong lòng.
Lời này nếu để người khác nghe được, nhất định sẽ đố kỵ đến ói ra máu chết mất. 
Chỉ là quả Hóa tôn thứ này thôi, cũng đủ để khiến cho người khác ngưỡng mộ đến mức chết đi sống lại rồi.
Đột nhiên, Thanh Lâm ngước đầu lên nhìn sang phía trước của bên tay trái, khí tức ở toàn thân đột nhiên thu lại, lại thêm đứng giữa rừng cây rậm rạp này, dưới cảnh giới Bổn Thần, nếu không phải là cao thủ trong việc dò kiếm, rất ít người có thể phát hiện thấy được.  
Một lúc sau, có mấy thân ảnh từ  phía trước của bên tay trái lướt qua với tốc độ rất nhanh, trực tiếp đi về nơi xa, trong một lúc, Thanh Lâm như nghe được một vài lời nói. 
“Hừm, Thiên Bình tông dám cùng Yêu tông tranh đoạt sao?” nếu như là lúc trước thì thôi đi, nhưng lần này, ngay cả thủ lĩnh còn chưa chọn ra được, đúng là tự tìm đường chết cho mà!”
“Hừm hừm, cũng không nên trách Thiên Bình tông lớn gan như vậy, thanh thủy thần liên đó, là loại linh dược hiếm thấy có thể luyện ra được đan anh.”
“Không quan tâm gì cả, Thiên Bình tông kia dám cùng Yêu tông ta tranh đoạt, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì!” 
“Thủ lĩnh Yêu Thiên của Yêu tông ta đang tức tốc đến đây, với thủ đoạn nhẫn tâm tàn bạo của người ấy, nếu như Thiên Bình tông mà dám có hành động quá đáng, hừm hừm…”
Thân ảnh từ từ rời khỏi, âm thanh cũng từ từ tắt dần.
Trong rừng, Thanh Lâm chau chau mày lại, nói thực lòng, đối với Thiên Bình tông,  cậu ta không có chút tình cảm gì. 
Nhưng trước đó trong lúc Thanh Lâm gặp khó khăn tông chủ Trần Đông Vân, đã ra tay cứu giúp, nếu không thì, kiếp nạn kia, cậu ta e là sớm đã bị giết chết rồi. 
Thanh Lâm tuy là tính cách lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không phải là người vong ơn bội nghĩa, ân tình của Trần Đông Vân, cậu ta ghi nhớ đến tận bây giờ.
“Ta sẽ không nhận vật quý giá này của cậu, nhưng cậu nợ ta một ân tình, lần này xém chút là hủy diệt hết cả Thiên Bình tông ta, cậu càng là nợ tông môn ta một ân tình!” 
Lời nói này, Thanh Lâm còn ghi nhớ đến bây giờ, nghĩ kỹ lại, Thanh Lâm đột nhiên cảm giác, bản thân hình như… bị Trần Đông Vân, hay còn gọi là Thiên Bình tông, lừa một vố rồi!
Với thực lực của Trần Đông Vân, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, đặc biệt là với thân phận lúc đó của Thanh Lâm, chẳng qua chỉ đạt đến cảnh giới Cố Nguyên mà thôi, trong mắt bọn người cao thủ kia, chẳng đáng một cây đinh.
“Ông áy muốn ta giúp, rốt cuộc là việc gì…” 
Thanh Lâm chau mày lại, hít một hơi thật sâu,  thầm than trong lòng: “Thôi kệ, không quan là việc gì, nói chung là bây giờ, ta không thể thấy chết mà không cứu…”
……
Sương trắng tan đi, làn nước trong xanh thanh mát, xung quanh bốn phía được bao bọc bởi các dãy núi cao và hiểm trở, đây chính là một sơn cốc.  
Trung tâm sơn cốc, có một hồ nước trong xanh, ở chính giữa hồ nước, có một thanh Thanh Liên cao cỡ vài mét sinh trưởng bên trong, xung quanh cây Thanh Liên này luôn tỏa ra ánh sáng, có một luồng linh khí miên man tỏa ra xung quanh nơi sơn cốc này.
Thanh thủy thần liên!
Ở bên trong sơn cốc này, trừ Thanh Liên ra, còn có bóng của mười người khác, với lại… bốn thi thể của Huyết yêu thú.  
Có thể thấy rõ, những con Huyết yêu thú là kẻ canh giữ Thanh thủy thần liên này, tuy bị giết chết, nhưng từ những khí tức thoi thóp đó, có thể nhận thấy được, bốn con Huyết yêu thú này, ba trong bốn con này là Đỉnh Phong của cảnh giới Cố Nguyên, còn con cuối cùng, là thuộc về kỳ đầu của cảnh giới Linh Đan! 
Mười bóng người kia phân thành hai nhóm, một nhóm với thần thái cao ngạo, không có thiện ý gì, trên người mặc bộ áo của Yêu tông, có thể thấy rất rõ là người của Yêu tông. 
Nhóm còn lại, đại bộ phận đều là quần áo rách rưới, bị máu tanh váy bẩn, khí tức toàn thân như rất hỗn loạn, có thể thấy rất rõ là vừa mới đấu tranh một trận kịch liệt xong, bên trong đó, có nhiều người bị trọng thương, số còn lại, trên người ít nhiều gì, cũng có chút thương tích. 
Những người này, đều là đệ tử của Thiên Bình tông.
Vào trong thánh dược sơn này nhất định sẽ bị hạn chế tu vi, tất yếu là cảnh giới Cố Nguyên, đương nhiên, cũng có một số người đặc biệt, như Thanh Lâm vậy. 
Với thực lực của cảnh giới Cố Nguyên, đối mặt với ba con Đỉnh Phong của cảnh giới Cố Nguyên, một con yêu thú thuộc kỳ đầu của cảnh giới Linh Đan, là một điều rất khó, nhưng mà, muốn truy giết được những con này, những đệ tử của Thiên Bình tông này, có thể thấy rất rõ đã sự dụng một chút ít thủ đoạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.