Đế Diệt Thương Khung

Chương 107: Cuồng Linh Chí Tôn




Bên trong cánh cửa sương mù thứ tư, Thanh Lâm dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên xem thử, tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng ngay sau đó không để tâm đến nữa, tiếp tục hấp thụ.
Giờ phút này, ở phía sau lưng Thanh Lâm đã có đủ ba đôi cánh màu  lam trên người, nếu ba đôi cánh này sải ra thì có thể che lại hoàn toàn cả hình bóng của Thanh Lâm.
“Thực lực gấp tám lần đó...” 
Thanh Lâm chép chép miệng, trong ánh mắt ngập tràn nỗi hưng phấn, rì rầm nói.
Nhưng cũng chính trong giờ phút này, giọng nói luôn khiến cho Thanh Lâm lo lắng lại lần nữa xuất hiện..
“Bằng thực lực của bản thân vượt qua được cánh cửa sương mù thứ tư, thưởng phép thuật Thần Dực, vào cánh cửa thứ năm...” 
“Đợi đã!” Thanh Lâm lập tức hét lên: “Ta vẫn chưa muốn vào cánh cửa sương mù thứ năm, ta...”
“Đợi đại gia của ngươi!”
Thanh Lâm chưa kịp nói xong, giọng nói ấy đã lập tức cắt ngang lời cậu, hơn nữa... còn nói một câu khiến cho Thanh Lâm trố mắt đờ ra nhìn. 
“Tên khốn kiếp, ngươi cướp mất quả hóa tôn của bổn tôn, cướp đi phép thuật Thần Dực, rồi nuốt mất nguồn tinh hoa sấm sét bất tận của bổn tôn, lúc này lại hấp thu tinh lực, ngang nhiên hút nổ tung mất tinh cầu mà bổn tôn phải ngưng tụ mất chục nghìn năm mới hình thành, còn muốn đợi gì nữa? Mau cút ngay cho bổn tôn!”
Thanh Lâm há hốc mồm ra, mở to đôi mắt, không dám tin vào mắt mình.
Bóng hình khổng lồ trong lòng trước đây từng oai nghiêm biết bao, giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ trong những câu nói vừa rồi này... 
“Còn có một cánh cửa sương mù cuối cùng, ngươi nếu có thể vượt qua, bổn tôn sẽ cho ngươi một phần thưởng lớn!”
Sau khi nói xong câu ấy, lại lạnh lùng hừm một tiếng, rồi mới biến mất.
Cùng lúc đó, phía sau lưng Thanh Lâm lần nữa lại xuất hiện một lực đẩy không ai đỡ nổi, đẩy mạnh cậu vào bên trong cánh cửa sương mù thứ năm. 
“Ngươi tự mình tạo ra cây cầu tạo hóa, tự mình treo nhận giải thưởng, ta đạt được cũng không được sao?” Thanh Lâm thì thầm trong lòng, nhưng lời này cậu không dám nói ra, lỡ như tên ở trong bóng tối kia nổi cơn giận, thu hồi lại toàn bộ về, vậy chẳng phải lợi bất cập hại sao.
Xét từ lời nói khi nãy của hắn mà nói, việc này, cũng không phải không có khả năng...
Bên trong cánh cửa sương mù thứ năm, chỉ có hai thứ phong cảnh là thanh sơn và non xanh nước biếc. 
Trong khoảnh khắc Thanh Lâm bước vào cánh cửa sương mù thứ năm, cậu bèn tập trung toàn bộ ánh nhìn vào bóng người ở chính giữa đang cùng cậu dung hòa vào cả không gian.
Bóng người này rất trẻ trung, thoạt nhìn thì không đến ba mươi tuổi, người mặc áo tráng, vô cùng chất phác, không hề xa hoa, dáng người hắn tuấn tú, nụ cười hòa nhã, hai tay chắp sau lưng, đứng giữa trời đất mênh mông.
Cảm giác đầu tiên của Thanh Lâm đối với người này, dường như chỉ là người bình thường, nhưng khi nhìn thêm một cái, trong lòng Thanh Lâm lại dấy lên một cảm giác nguy hiểm vô cùng. 
“So với người này, sự nguy hiểm của bốn cánh cửa sương mù trước đây cộng lại, cũng không bằng một phần nhỏ!” Sắc mặt Thanh Lâm trầm xuống, tỏ vẻ nghiêm trọng.
“Tiểu sư đệ, đến rồi à?” Thấy Thanh Lâm đến, gã đàn ông đó mỉm cười, khẽ nói.
“Sư đệ?” Thanh Lâm ngây người ra. 
“Ồ, ta xin tự giới thiệu.”
Gã ta cười nói: “Ta họ Lâm, họ tên đầy đủ là Lâm Đồng Phỉ, là đệ tử thứ hai của cao thủ mạnh nhất bản đồ cấp ba –Cuồng Linh Chí Tôn.”
“Im miệng cho ta!” Khi hắn vừa nói xong, một tiếng quát giận dữ liền vang lên như sấm rền, tiếng hét to như thế khiến cho hoàn cảnh ở bên trong cánh cửa sương mù thứ năm rung chuyển dữ dội. Sắc mặt Thanh Lâm liền thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn thì lại không thấy chủ nhân của giọng nói. 
Còn Lâm Đồng Phỉ thì ngửa bàn tay ra, đôi mắt ra tín hiệu cho Thanh Lâm một hồi, liền cười nói: “Thử thách ở bên trong cánh cửa sương mù thứ năm này chính là Lâm mỗ, chỉ cần ngươi có thể đấu tay đôi với ta trong mười chiêu thì sẽ có thể rời khỏi nơi này.”
“Cuồng Linh Chí Tôn...”
Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, cậu cuối cùng cũng hiểu được, người nói chuyện trước đây, rốt cuộc là đẳng cấp nào rồi. 
“Sư tôn vô cùng ưa thích tiểu sư đệ đấy, ngay cả sư huynh ta cũng kính phục đấy, lúc trước ta bước vào cây cầu tạo hóa này, mới vừa qua được cánh cửa sương mù thứ hai, còn suýt chút nữa chết dưới sấm sét vô tận trong cánh cửa sương mù thứ ba nữa cơ đấy...” Lâm Đồng Phỉ lắc đầu thở dài, đôi mắt hiện vẻ tán tán thưởng, không chút che giấu.
“Ta lại không cần người như vậy làm sư tôn của ta.” Thanh Lâm trơ mắt ếch ra, rồi nói: “Quá  keo kiệt đi...”
“Ngươi...” 
Lâm Đồng Phỉ vừa muốn mở miệng, giọng nói của Cuồng Linh Chí Tôn lại lần nữa vang lên: “Tên khốn, có thể vào sư môn của bổn tôn, đó là phúc đức của nhà ngươi! Nếu ngươi không muốn, bổn tôn cũng không ép ngươi, Đồng Phỉ, phế hắn ngay cho ta! Nếu ngươi làm không được, thì cũng đừng quay trở lại đây nữa!”
Lâm Đồng Phỉ thè thè lưỡi, khẽ ho một tiếng, giả vờ tỏ vẻ bất mãn với Thanh Lâm nói: “Không phải sư tôn nhỏ nhen, là vì tiểu tử nhà ngươi quá tham lam rồi!”
“Xớ, không keo kiệt thì cớ gì giận chứ? Đồ vật nơi này không phải là người có duyên thì có được sao? Ta dựa vào bản lĩnh của mình lấy những thứ đó, hắn còn không vui kìa.” Thanh Lâm nhếch miệng nói. 
“Ôi chao... ngươi... ngươi làm ta tức chết rồi...”
Cuồng Linh Chí Tôn vừa biến mất lại xuất hiện trở lại, giận dữ nói: “Không muốn vào làm đệ tử của ta phải không? Bổn tôn ta cứ thích nhận ngươi làm đệ tử đấy. Đồng Phỉ, hãy làm giảm nhuệ khí của tên khốn này, bản tôn ở đây xem đây này, nếu ngươi dám lấy quyền của mình kiếm tư lợi, sau này mỗi năm ngươi đến chỗ này của bổn tôn lấy tinh nguyên sẽ giảm đi một nửa!”
Nghe vậy, mép miệng Lâm Đồng Phỉ co giật một cái, liền nói: “Vâng!” 
“Oắt con, sư huynh cũng không cách nào khác, vốn dĩ còn muốn chiếu cố cho đệ, mà đệ lại không biết điều như vậy...”
Lâm Đồng Phỉ bất lực lắc đầu, lập tức cười nói: “Cẩn thận nhé!”
Sau khi nói xong, Lâm Đồng Phỉ bước ra một bước! 
Một bước này, trực tiếp vượt qua khoảng cách giữa hắn và Thanh Lâm, như ma quỷ vậy, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Thanh Lâm.
Hắn chưa hề sử dụng bất kỳ phép thuật và vũ khí nào, chỉ là tay phải tung ra cú đấm, nhưng toàn bộ không gian khi cú này tung ra lại nổ vang, trực tiếp nứt vỡ!
Sắc mặt Thanh Lâm thay đổi, thực lực mạnh mẽ của Lâm Đồng Phỉ không thể dùng lời nói để hình dung được, sức ép điên cuồng rợp trời kín đất đã khiến cho hành động của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. 
Không một chút do dự, Thanh Lâm lập tức giương ra đôi cánh thứ nhất, ánh sáng màu lam ấy soi sáng đất trời, Thanh Lâm tung mình bay lên, tốc độ bị giảm xuống trước đây được đôi cánh tăng lên một lần, lập tức được khôi phục trở lại.
Cùng lúc này, tay phải của hắn rung lên, sấm sét đáng sợ bay ra rợp trời.
“Phiên thiên chưởng!” 
Chưởng này, không chỉ có uy lực của kĩ xảo địa ma, mà còn thêm vào đó nguyên lực của lôi thuộc tính đáng sợ trong cơ thể của Thanh Lâm, thêm vào thực lực tăng gấp một lần lúc này, chỉ với một chưởng này, e là trung kỳ của cảnh giới Linh Đan thậm chí là hậu kỳ của cảnh giới Linh Đan cũng đã bị giết rồi!
Thế nhưng, đối diện với nắm đấm vô cùng bình thường của Lâm Đồng Phỉ, một chưởng này lại giống như tờ giấy mỏng vậy, cực kỳ không chịu nổi.
“Bùm!” 
Tiếng vang lớn đáng sợ phát ra, phiên thiên chưởng tầng tầng nứt vỡ, sắc mặt Thanh Lâm càng trắng bệch, người lui ra sau mười mét, một ngụm máu trực tiếp phun ra ngoài.
“Chiêu thứ nhất.”
Lâm Đồng phỉ mỉm cười: “Đừng nói là sư huynh không chiếu cố đệ, ta đã áp chế thực lực mình đến cảnh giới Tinh Hoàng rồi, và lại ta đảm bảo. Mười chiêu này, sẽ không sử dụng bất kỳ phép thuật và vũ khí nào, chỉ cần ngươi có thể chống đỡ nổi thì xem như là vượt qua thử thách. Huống hồ...” 
Sau khi mỉm cười, Lâm Đồng Phỉ lại chớp chớp mắt với Thanh Lâm, nói: “Sư tôn e là không muốn ta đánh chết đệ đấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.