Đế Diệt Thương Khung

Chương 105: Hóa cánh




“Cái tên nhóc con này, cả cha mẹ cậu ta cũng không nhận luôn rồi!”
“Chủ quan, quả thực là sơ suất quá!”
“A a a, tức chết ta rồi! Thuật Thần Dực kia bản tôn đã nghiên cứu ba ngàn năm, tự tạo ra nó. Thuật này ngoài bản tôn thì chưa từng có bất kì kẻ nào có thể đạt được!” 
Trong cung điện, tên cao thủ gào lên tê tâm liệt phế, nhưng lời hắn nói cũng không sai, thuật Thần Dực này, trừ hắn là người sáng tạo ra thì Thanh Lâm là người ngoài đầu tiên lấy được.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, người đi vào đây, nếu tốt thì có thể xông qua cửa ải sương mù thứ nhất, về phần cửa thứ hai thì tuyệt đối phải là đỉnh nhất, trong đó chắc chắn còn phải kèm theo vận khí may mắn vô cùng lớn.
Cửa thứ ba... 
Nhìn chàng trai trẻ tuổi đứng đằng sau thì cũng biết, nếu không bị ngàn vạn tia sấm sét kia đánh trúng thì hắn cũng không sinh ra đẹp trai như vậy...
Đem thuật Thần Dực đạt ở cửa ải sương mù thứ tư, tên cao thủ này có sự tự tin rất lớn, không hề nghĩ tới có bất kig kẻ nào có thể cầm nó đi được...
Điều đó không làm hắn phẫn nộ nhất, mà là vì sự chủ quan của bản thân, mà vừa rồi đã đánh mất sự kế thừa thuật Thần Dực! 
“Bản tôn tìm trong trí nhớ của cậu ta, thu hoạch tất cả thật tốt, cuối cùng lại bị thua vì một câu xưng hô, cái tên nhóc con đó làm sao lại khẳng định chắc chắn như vậy chứ!”
Sau lưng hắn, chàng trai trẻ tuổi cũng nhíu chặt mày, vẻ ngưỡng mộ càng sâu đậm.
Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, mà tên nhóc kia lại kiên định như vậy, nhưng cậu ta ra tay như vậy, đuổi giết vô số người đi đường, sự việc hủy diệt phủ đệ kia, có thể nhìn ra Thanh Lâm ra tay tàn nhẫn đến mức nào. 
“Không phải là ảo ảnh của sư tôn không chân thực...” Liếc xéo tên cao thủ kia một cái, chàng trai trẻ tuổi thầm suy nghĩ nói.
Lập tức, hắn liền lắc đầu, bởi vì hắn từng tận mắt thấy, sư tôn sử dụng ảo ảnh, làm cho những cao thủ của bản đồ cấp bốn mắc kẹt trong thời gian mấy trăm năm!
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi càng thêm bội phục Thanh Lâm. 
“Ngươi biến!”
Vào thời khắc này, tên cao thủ lườm chàng trai trẻ tuổi một cái, hừ lạnh nói: “Không phải cậu ta có thể xông ra sao? Cửa ải sương mù thứ năm kia là của ngươi bảo vệ. Nếu như cậu ta có thể tránh khỏi mười chiêu trong tay ngươi, bổn tôn liền cho cậu ta một phần thưởng lớn!”
“Ta?” 
Chàng trai trẻ tuổi sững sờ một chút, sắc mặt lộ ra sự kì lạ, cười nói: “Sư tôn lại nổi lên lòng yêu tài à?”
“Hừ, tên nhóc con tham lam đó, làm sao có thể làm cho ta sinh ra lòng yêu tài được.” Tên cao thủ kia hừ một tiếng, nhưng chàng trai kia nghe vào trong tai lại là lời nói trái lòng.
Lắc đầu, chàng trai trẻ tuổi bất đắc dĩ cười cười, thân ảnh lập loè, sau đó biến mất không thấy gì nữa. 
“Yêu tài?”
Chàng trai đi rồi, tên cao thủ kia thầm nói: “Hừ, tên nhóc này tham lam như thế mà muốn ta thu nhận làm đệ tử... thì cũng không phải là không được...”
…… 
Sau khi có được thuật Thần Dực, Thanh Lâm cũng không lập tức đi vào cửa ải sương mù thứ năm mà khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tâm tu luyện.
Nói cách khác, nơi đây cực kỳ yên tĩnh, con đường ở phía sau cậu đã biến mất, nơi đây chỉ còn lại, ngoài cậu và sương mù thì chỉ có màn đêm đen kịt.
“Nếu có hai đôi cánh, liền có thể tăng gấp đôi sức mạnh, nếu có bốn cánh, liền có thể tăng gấp hai sức mạnh, sáu dực là được bốn lần, tám cánh tăng tám lần...” 
Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh Lâm không khỏi hưng phấn.
Tăng tám lần sức mạnh, dù mình là Linh Đan giai đoạn đầu, dù là thi triển bí kíp ma thuật bình thường, sợ là cũng có thể đuổi giết Linh Đan hậu kỳ đó?
Mà tu luyện cái pháp môn thuật Thần Dực, cũng không phải là sức mạnh của bản thân, mà là... Tinh lực! 
Tinh lực, còn gọi là “lực của Tinh Hồn” khi lúc trước mấy lần thi triển băng tinh, Thanh Lâm đã thấy được tinh lực mạnh mẽ, chỉ là cậu cảm thấy, tinh lực này, dường như không phải là nguyên lực thuộc tính muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, mà là cực kỳ hiếm có, tu luyện tinh lực của thuật Thần Dực này, ngày sau muốn gia tăng lông cánh, sợ là cực kỳ khó khăn...
“Nơi đây không giống với thế giới bên ngoài, có sấm sét có hơn nghìn kiếp, không biết có cung cấp đủ tinh lực để ta hấp thụ hay không...” Hấp thụ tinh lực pháp môn, trên thuật Thần Dực này cũng có ghi lại, khoan nói đến sự lớn mạnh của thuật Thần Dực, chỉ là loại này hấp thu tinh lực pháp môn, liền đủ để khiến vô số người đoạt phá đầu.
Thở sâu, Thanh Lâm dựa theo trên thuật Thần Dực ghi lại, bắt đầu tu luyện. 
Ngày qua ngày, dưới sự tu luyện này, chớp mắt đã qua nửa tháng.
Sau lưng Thanh Lâm, dường như có thể nhìn ra, hai cái bóng của đôi cánh đang mở rộng, nhưng giống như trong suốt, cũng không có thật.
"Pháp môn này tuy nói có thể hấp thụ tinh lực, nhưng tốc độ hấp thụ quá chậm, như thế thì cho dù là dưới tình huống có đầy đủ tinh lực, cũng phải mất thời gian một năm, mới có thể ngưng tụ được hai đôi cánh.” 
“Cái này chỉ là lần thứ nhất, còn lần thứ hai, lần thứ ba… Chẳng phải là càng khó hay sao?”
“Với tốc độ hấp thụ như thế này, so với lúc ta thi triển băng tinh, tốc độ hấp thụ chậm hơn rất nhiều...”
Nói đến chỗ này, Thanh Lâm sững sờ: “Hửm? Băng tinh?” 
“Băng tinh chính là hấp thụ tinh lực bằng Đại Đế lục, phải chăng thời điểm đang thi triển băng tinh, lấy cái tinh lực hấp thụ được kia... dùng để gia tăng lông cánh?”
……
Trong cung điện, tên cao thủ kia mắt nhìn ra phía trước, trong không gian ở phía trước hắn có một màn ảnh trôi nổi. 
“Vậy cũng là khuyết điểm của thuật Thần Dực đó...”
Tên cao thủ thở một tiếng, lại an ủi ta: “Cũng phải, thuật Thần Dực vốn là cực kỳ mạnh rồi, đừng nói là bản đồ cấp ba này, chỉ sợ là khi vào bản đồ cấp bốn, bản đồ cấp năm, cũng sẽ làm ra chấn động rất lớn. Nếu như lại hấp thụ tinh lực, tốc độ nhanh hơn nữa, một năm lôn cánh sẽ tăng gấp mười, sợ là Thiên Đạo cũng không cho.”
Mặc dù nói như thế, nhưng rõ ràng là lời nói trái lòng, ai không nghĩ thuật pháp của mình mạnh hơn? Nếu như người phàm, ai lại ngại tiền của mình nhiều. 
“Nhưng mà, thiên phú của tên nhóc này thực sự rất mạnh, nửa tháng đã tu luyện ra ảo ảnh lông cánh, nếu để cho hắn thời gian thì thành tựu sau này, thật sự là vô hạn.”
“Hừ hừ, ngươi không tham lam sao? Ta ở đây mà lại không sao được với người ở tinh cầu bỏ hoang kia, tinh lực còn nhiều mà, đáng tiếc ngươi hấp thụ không được bao nhiêu cả...”
Nói đến chỗ này, khóe miệng của tên cao thủ kia có chút hả hê tươi cười, nhưng trong chớp mắt nụ cười này cứng lại, liền bỗng nhiên cứng lại! 
“Cái gì?”
“Điều đó không có khả năng!”
…… 
Bên trong cửa ải sương mù thứ tư, Thanh Lâm đứng dậy, tay phải vươn ra, miệng chậm rãi phun ra hai chữ: “Bước nhảy đầu tiên của Đế Thể, Băng tinh!”
“Ầm!”
Vừa nói như vậy xong, bốn phía vô tận đen kịt trực tiếp vạch ra vô số khe hở, trong từng cái khe hở, ánh huỳnh quang giống như tinh lực nhanh chóng tản ra, không ngừng ngưng tụ lại trong tay Thanh Lâm. 
Dưới loại ngưng tụ này, chỉ sau một chút thời gian, toàn bộ tinh lực ngưng tụ lại thành một quả cầu ánh sáng lớn bằng một cái nắm tay.
“Vẫn là tốc độ nhanh như vậy...”
Thanh Lâm mỉm cười, nhìn quả cầu ánh sáng kia trong tay, thở sâu, cũng không ném đi, mà là trực tiếp đặt ở bên miệng, nuốt xuống! 
“Ầm!”
Quả cầu ánh sáng đi vào, làm toàn thân Thanh Lâm chấn động, trong cơ thể phát ra tiếng bang bang, thần sắc của cậu, cũng lập tức bắt đầu tái nhợt.
Nhưng dưới sự tái nhợt đó, đôi cánh hư ảo sau lưng cậu đột nhiên phát ra ánh sáng, bắt đầu hơi mờ, hóa thành trong suốt, ngay sau đó... biến thành thật! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.