Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

Chương 3: Tôn nghiêm của cô, đuôi của cô




Tám tuổi cô kế thừa vương vị, dốc sức phấn đấu đến nay đã được chừng 9 năm. Trong khoảng thời gian đó đã gặp phải đủ loại gian nan khổ sở, ví như “Đại vương, không xong rồi! Tường cung bị sập không có tiền sửa!”, “Đại vương, không xong rồi! Bộ hộ lại trình tấu muốn thu thêm tiền!”, “Đại vương, không xong rồi! Vì không phát được quân lương nên binh bộ thương thư muốn từ chức không làm nữa!”
Lúc khổ sở hơn cũng có, đó chính là buổi tụ hội hàng năm của các chư hầu tại đế đô.  Vương hầu nhà người ta mặc vàng đeo bạc thở ra hơi giàu có, mà cô chỉ có thể ôm ly trà ngồi một chỗ, nhẹ nhàng tản ra hơi nghèo khó.
Dẫu vậy so với tình trạng trước mắt, mấy cái kia hoàn toàn không đáng nhắc tới. Trong lúc cô với Diệp Thiệu giằng co, mặt trời như ngọn lửa đỏ từ từ nhô lên, những con chim hải âu kết thành bầy bay về phía xa trên mặt biển kiếm ăn, điều này báo hiệu rằng ngư dân sắp rời bến bắt cá. Có lẽ là vì thay đổi giống loài, nên thính giác của cô cũng trở nên nhạy bén hơn hẳn, dường như còn nghe được tiếng nói chuyện lao xao cách đó một khoảng không xa không gần lắm.
Họa vô đơn chí là Diệp Thiệu thế mà lại mất hết hứng thú với một người như cô (không đúng, là một con cá như cô), hắn muốn đi! Mẹ kiếp, mi rốt cuộc có phải là người bình thường không hả Diệp thế tử!
Lòng hiếu kỳ đâu hả người trẻ tuổi?! Người bình thường nhìn thấy chủng loại cá quý hiếm trong truyền thuyết như cô chẳng phải là sẽ mừng rỡ như điên mang về nhà cất trữ sao?!
Cô có thể tạo ra tiền cho Tề quốc các người mà, cho dù có nhiều tiền nữa thì cũng không mua được mỹ nhân ngư độc nhất vô nhị như cô đâu? Cơ hội đáng quý biết bao! Đến đây đi, anh hùng! Có được cô, năm sau trong buổi họp mặt đầu não 5 nước ngươi sẽ là nhất chi độc tú (Nhánh cây duy nhất nở hoa), lực áp quần hùng! Đến cả hoàng đế cũng phải quỳ gối trước ánh hào quang của ngươi!
Ánh mắt cô càng nóng rực, vẻ mặt Diệp Thiệu lại càng thêm nhạt nhẽo, hắn nhướn mi nhìn xem sắc trời rồi đeo kiếm lại bên hông: “Thôi, giờ đã không còn sớm. Bản vương còn có việc, ngày khác nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Từ số lần chạm mặt ít ỏi đến mức đáng thương của ta với Diệp Thiệu là thấy, ta với con chó trắng hắn nuôi còn có duyên hơn (ít nhất mỗi lần tới hoàng cung chỉ thấy có lão quốc quân bụng phệ Tề quốc – cha hắn dắt theo con chó là nhiệt tình chào hỏi với ta…)
Tuy rằng bà đây không muốn có duyên với ngươi nhưng cô lại càng không muốn mình trở thành món cá nướng hơn!
Lúc nên ra tay vậy thì phải ra tay ngay! Cô quyết đoán kéo vạt áo choàng đương tung bay của Diệp Thiệu, khi tay chạm vào thì không nhịn được xúc động “thù giàu” mắng một câu “Cường hào chết tiệt!” Mặc y phục dạ hành thôi mà cũng phải thêu bằng băng tằm, đen thui như thế ai mà nhận ra được! Cho nên cô lại thầm mắng một câu “Bực chết cô rồi!”
Diệp Thiệu “kinh ngạc” quay đầu: “Sao vậy?” Vẻ mặt tươi cười của hắn không có chút ý tốt gì: “Không nỡ để ta đi?”
Không cái đầu nhà ngươi, tình yêu người X cá, khẩu vị nặng như vậy mà ngươi cũng dám chơi!
“Tư sắc thì cũng có vài phần, chỉ có điều…” Diệp Thiệu dùng một loại ánh mắt cực kỳ bỉ ổi nhìn lướt qua cái đuôi của cô, tiếc nuối nói: “Công năng thực dụng lại không lớn lắm, ồ không, cơ bản là vô dụng.”
Sao lại không lớn được! Tiếng người ồn ào từ nơi xa càng ngày càng vang dội, cô cố không để bụng lời hắn nói, viết một hàng chữ lên trên cát: “Ta có thể…” Mất một lúc lâu, cô bất ngờ phát hiện ra cô chỉ có mỗi một kỹ năng là viết mà cũng không viết được, nên nói là không thể viết. Cô không thể lưu loát phóng bút viết rằng “Ta có thể xem tấu chương”, “Ta có thể phê tấu chương” được!
Diệp Thiệu cười nhạt, hừ một tiếng, ý trong đó đương nhiên là “Bản vương trước nay không nuôi người vô dụng, cá vô dụng cũng không!”
Cô cố gắng trấn tĩnh, chầm chậm viết một dòng chữ “Ta biết bơi lội!” Cho nên nếu một ngày nào đó ngươi cũng bị truy sát rơi xuống nước, có lẽ lòng tốt của cô sẽ bột phát mà vớt ngươi lên.
Diệp Thiệu thong thả đáp: “Bản vương cũng biết.”
Ai cứu cô với, cho con cá này một đường sống với. Người ta viết như vậy, đâu phải là để ngươi khoe tài, mà là đang bảo ngươi đem người ta về đấy! Hiền lành tốt bụng một tí là sẽ chết sao!
Cô cái khó ló cái khôn, lại viết tiếp: “Ta rất đẹp!”
Đối với câu này, Diệp Thiệu đáp lại rất đơn giản –“ha ha ha…”
A a a, cô thật sự muốn đập chết hắn mà! Nói chuyện với loại người này thật sự là không thể nào nói tiếp được, cái tên âm u, tam sinh quan vặn vẹo này, không biết làm sao mà lại có bao nhiêu người trung thành đi theo hắn được cơ chứ!
Diệp Thiệu không hề để tâm đến nỗi lo âu “cá nướng” của cô, hắn lười nhác khoanh tay nói: “Người thì không có điểm nào được, cá cũng vậy, ngươi còn dùng được ở chỗ nào?”
Mẹ nó! Còn muốn cô viết như thế nào nữa! Chẳng lẽ muốn bà đây viết “Ăn ta rất ngon sao!” Đây đối với một con cá mà nói có lẽ là một lời khen nhưng đối với cô – kẻ mà trong lòng là một con người cực kỳ chân chính, đó chính là vũ nhục! Vũ nhục đấy, ngươi có hiểu không. Huống hồ, cô còn là chư hầu một nước!
Ngửa đầu nhìn vẻ mặt ung dung trêu tức của hắn, cô nghĩ có lẽ hắn chỉ là…không hiểu.
Lòng cô rất mệt mỏi…
Lành làm gáo vỡ làm môi!! Cô cũng không cố giữ dáng vẻ quân vương, nhân cách tôn nghiêm làm gì nữa, cái đuôi bật lên, cả người nhào tới ôm chặt hai chân Diệp Thiệu, để tỏ rõ quyết tâm của mình, cô còn cuộn cả cái đuôi vàng óng ánh lên!
Hàng mi Diệp Thiệu run rẩy, cúi xuống nhìn cô, cổ cô cố định nhìn lên, hắn lạnh giọng: “Buông tay.”
Người này cười một cái thì tựa như nắng ấm trong tiết trời cuối xuân, bình dị gần gũi, nhưng một khi trầm mặt xuống thì sẽ sinh ra cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn khôn tả. Nhìn đi, nhìn đi! Biến sắc mặt rồi đấy! Đã bảo hắn chính là tên ác bá cáu giận thất thường rồi mà, cô vừa lẩm bẩm vừa kiên quyết dứt khoát lắc đầu với hắn.
Hắn rút kiếm, cổ họng cô nuốt ực một cái, nhưng cô lại càng ôm chặt hắn hơn. Hắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô, cô tuyệt đối sẽ không buông đâu.
Kiếm ảnh lạnh lẽo đâm tới, lòng cô khẩn trương không thở nổi, hai mắt nhắm chặt lại.
Kiếm khí sượt qua mặt cô nhanh đến mức khó thể nào tin được, cô rụt vai lại, một tiếng kêu rất nhẹ rất nhanh vang lên. Không hề có cảm giác đau, cô mở mắt ra, cúi xuống thì thấy cả người và cái đuôi đều đã bị áo choàng đen bọc kín mít được Diệp Thiệu ôm vào lòng.
Hắn không giết cô? Cô nháy mắt mấy cái liên tục nhìn hắn, hắn nhận thấy ánh mắt của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, không hề cúi xuống, nụ cười kia thực sự…quỷ dị khó lười tới mức không thể hình dung.
Bình tĩnh tránh khỏi nhóm ngư dân nhốn nháo, hắn mới mở miệng nói: “Bản vương đã suy xét lại, ngươi cũng không đến mức không có điểm nào tốt.” Hắn nhếch miệng cười với cô, răng trắng tinh: “Ít nhất thì ngươi cũng có thể làm lương thực dự trữ cho bản vương.”
“…”
Hiện tại cô đổi ý có còn kịp không…
~
Chắc hẳn là lần đầu ôm con cá lớn như vậy, tư thế của Diệp Thiệu rất cứng ngắc, ôm khiến cô cực kỳ không thoải mái. Nhất là cái đuôi vắt ở khuỷu tay hắn, cả đường đi đều rất khó chịu, cô vặn vẹo xoay cái đuôi, ý bảo hắn có thể thay đổi tư thế khác không.
Bị cô quấy phá, Diệp Thiệu nhanh chóng hiểu được ý của cô, nhưng hắn không hề có ý thay đổi động tác chút nào, chỉ là liếc xuống nhìn miếng vải đen đang bọc cái đuôi cá của cô, hời hợt nói: “Gãy mất nửa cái vây, không thoải mái là đương nhiên.”
“…”
Mẹ kiếp, cái đuôi của cô!!! Cô vạn phần khiếp sợ run rẩy vươn tay kéo áo choàng lên, chỉ trong chốc lát ngũ lôi oanh đỉnh. Cái đuôi cá đẹp đẽ, vàng óng, hoàn hảo không chỗ khiếm khuyết, cái vây cá có hình quạt hương bồ của cô đã bị chặt đứt chỉ còn lại một nửa.
Chỉ trong một chốc lát thôi, cô đã hạ cấp thành người cá tàn phế???
“Không cần nhìn ta như vậy,” Diệp Thiệu không hề cúi đầu nhìn vào đôi mắt tràn ngập thù hận của cô, thản nhiên giải thích: “Lúc mới mang ngươi đi, đuôi của ngươi còn bị vỏ trai kẹp đấy.”
Vớ vẩn! Ngươi không thể ôm luôn cả ta và vỏ trai được sao!
Cô cắn góc áo nhìn cái vây không trọn vẹn kia, càng nhìn càng đau lòng, vừa nghĩ đến viễn cảnh sau khi khôi phục hình người, chưa biết chừng cô sẽ bị mất đi một đoạn chân, lòng đau đến suýt rơi lệ.
Cõ lẽ vẻ mặt lã chã như chực khóc của cô đã làm cho tính người ít ỏi có chút xíu của Diệp Thiệu rung động, hắn nói thêm một câu: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, đúng là con gái.”
Muội ngươi! Ngươi còn khinh bỉ cô! Ngươi trả đuôi đây cho bà! Trả cho bà cái đuôi đây!!!
Nếu không phải sợ hắn sẽ vạch trần cô trước mặt mọi người, bằng không, hôm nay cô nhất định có liều cái mạng cá này cũng phải giết  chết hắn.
Diệp Thiệu chắc cũng nhìn thấy cô như vậy cho nên mới cười nhạo: “Giả khóc còn không nổi.”
Ai nói cô giả khóc! Cô… Ơ, cô biến sắc, xoa mạnh lên mặt, chẳng hề có chút vệt nước nào. Lúc cô hoảng hốt lần tới cánh tay Diệp Thiệu véo mạnh một cái, tay hắn run lên suýt thì ném cô xuống đất, cô không quan tâm, dùng lực y hệt véo lên cánh tay mình, đau đến mức mắt mũi đều nhức lên.
Nhưng cũng chỉ nhức mà thôi, hốc mắt cô vẫn khô ráo như cũ.
Cô hít một hơi lạnh, vẫn còn đang lo lắng khẩn trương, giọng nói âm trầm của Diệp Thiệu truyền từ trên xuống: “Ngươi thích kho tộ, hay là hấp?”
“…”
~
Tuy không biết nguyên nhân vì sao Diệp Thiệu lại lén lút lẻn vào Kinh quốc ta nhưng nếu đã ẩn nấp thì cũng phải khiêm tốn đi nhiều. Cho nên về cơ bản là hắn chọn đường nhỏ, xuyên qua một số thôn trang nhỏ, lệch hoàn toàn với mục đích ban đầu của cô.
Kế hoạch của cô là đi cùng hắn tới một số thành trấn lớn của Kinh quốc, sau đó nghĩ cách liên lạc với những ẩn vệ trung thành của cô. Dù cho cô có thêm một cái đuôi cá, nhưng cô vẫn luôn là quân vương duy nhất của Kinh quốc, điều này là không thể thay đổi. Còn những vấn đề khác,  ví như “Cô nên làm sao để dòng họ Vân nối dõi tông đường” thì cứ để cô trở về cung phiền não cũng không muộn.
Đối với tên Diệp Thiệu này, cô vẫn luôn rất lo âu, lòng nghi ngờ của người này quá nặng, lấy thân phận không phải con người hiện giờ của cô, cô không thể nào biểu hiện lòng khát cầu muốn đi tới nơi phồn hoa được.
Hao tổn tinh thần, thật là quá hao tổn tinh thần.
Diệp Thiệu gấp rút lên đường đi thẳng về phía bắc, trong đầu cô mơ hồ vạch lên bản đồ Kinh quốc, bằng tốc độ này của hắn chắc hẳn sẽ nhanh chóng tới Trì Châu nằm ở biên thùy Kinh quốc. Trì Châu tuy gọi là châu nhưng so với Tề quốc thì cùng lắm cũng chỉ coi như một cái thành bình thường. Nhưng cô mất tích đã lâu như vậy, nhất định đã gây ra sóng gió không nhỏ trong triều, nói như thế, thế lực tìm kiếm cô hẳn cũng đã tới Trì Châu.
Cho nên, trong mấy ngày ngủ tại nơi hoang dã ngoài trời, cô chỉ tập trung đoán xem làm sao có thể dẫn Diệp Thiệu tới Trì Châu. Vừa hay khi Diệp Thiệu trao đổi tin tức cùng mấy tên thuộc hạ đến vô ảnh đi vô tung của mình, cô đang an phận cầm cành cây viết chữ dưới đất, hắn lại gẩy gẩy đống lửa trước mặt nói: “Hai ngày nữa sẽ tới kinh đô, không muốn chết thì ngươi phải mau chóng học quy củ đi.”
Sao? Kinh đô?
Nhất thời não cô không thể bắt kịp.
Khuôn mặt trắng như ngọc của hắn khẽ tản ra ánh vàng dưới đốm lửa nhảy nhót, tựa như cả người đều vây trong một lớp ấm áp, nhưng thực ra, bất kể là giọng nói hay vẻ mặt của hắn đều ẩn chứa rét lạnh. Cô nhất thời bị vẻ mặt này của hắn dọa sợ, hai người yên lặng ngồi một lúc, bỗng hắn khẽ nhếch miệng lên, phá vỡ bầu không khí làm cho người ta hít thở không thông đi. Nhưng chủ đề hắn nói tiếp theo lại làm cho cô dù thế nào cũng khó có thể vui vẻ trò chuyện tiếp với hắn.
“Nghe nói cách đây không lâu, quốc quân Kinh quốc bị ám sát, không rõ tung tích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.