Đế Bá - Lý Bát Dạ

Chương 35: Bởi vì ta là Lý Bát Dạ




Một kiếm vừa ra, diệt ngàn địch khiến tất cả mọi người rung động, bao gồm đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, đều là thật lâu không cách nào lấy lại tinh thần.
- Đế uẩn tiên uy…
Cũng không biết qua bao lâu, có tu sĩ không khỏi thì thào nói. Đế uẩn tiên uy, mặc dù rất nhiều tu sĩ từng nghe qua bốn chữ này, nhưng mà, cho tới bây giờ chưa ai thấy qua uy lực chân chính của nó, hôm nay, một đạo kiếm mang chém ra, đồ diệt hết thảy, chấn áp tất cả sinh linh nơi đây, khiến tất cả mọi người mới biết được Tiên Đế đáng sợ đến nhường nào.
-Trói hắn lại, một giờ sau, đem ra ngoài sơn môn cắt chim thị chúng.
Thời điểm vô số người thất thần, bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái truyền đến âm thanh của Lý Bát Dạ.
Cũng không biết qua bao lâu, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, tu sĩ cường giả xem cuộc chiến giật mình một cái, mà đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái lấy lại tinh thần, vui vẻ hoan hô, có đệ tử đem Liệt Chiến Hầu trói lại.
Lúc này, Đại trưởng lão vội đi tới Cầm lâu, sau khi thấy Đổng Thánh Long cùng Tào Hùng cũng bị chém, hắn không khỏi kinh hãi. Chuyện Tào Hùng câu kết Đổng Thánh Long, hắn cũng biết.
Đại trưởng lão nhìn Lý Bát Dạ, lo lắng nói:
- Làm như vậy chỉ sợ là cùng Thánh Thiên Giáo xé rách da mặt.
Lý Bát Dạ ung dung, nói:
- Chính là kẻ thù sống còn, tại sao còn sợ trở mặt.
- Vạn nhất Thánh Thiên Giáo hướng chúng ta khai chiến thì làm sao bây giờ?
Đại trưởng lão cố gắng khuyên can.
- Khai chiến?
Lý Bát Dạ cười cười, ánh mắt ngưng tụ:
-Mấy con kiến mà thôi, tới bao nhiêu ta liền giết bấy nhiêu.
Nghe được Lý Bát Dạ nói như thế, Đại trưởng thở dài. Hiện tại, Lý Bát Dạ có đế uẩn tổ sư che chở, không còn cách nào khác, hắn quyết định đặt cược lên người Lý Bát Dạ.
Cuối cùng, Đại trưởng lão xách Đổng Thánh Long rời đi. Ngay sau đó, hắn hướng Tẩy Nhan Cổ phái tuyên bố, một giờ sau xử quyết Liệt Chiến Hầu, Đổng Thánh Long! Tin tức này vừa ra, trên dưới Tẩy Nhan Cổ Phái một mảnh xôn xao.
Tin tức này nhanh chóng truyền ra ngoài, khiến toàn bộ môn phái quan chiến trở nên động dung.
- Tẩy Nhan Cổ Phái đây là muốn lật tung trời!
Nghe được tin tức như vậy, không ít đại giáo thánh môn đều là hai mặt nhìn nhau, Đổng Thánh Long thì cũng thôi, nhưng Liệt Chiến Hầu là người phương nào? Chính là chiến tướng của Bảo Thánh thượng quốc. Tẩy Nhan Cổ Phái muốn công khai xử quyết hai người bọn họ, cái này không phải là muốn cùng Bảo Thánh thượng quốc khiêu chiến hay sao!
- Cuối cùng là cái gì để Tẩy Nhan Cổ Phái có lòng tin mạnh mẽ như vậy?
Cũng có giáo chủ không khỏi động dung nói.
Mấy ngàn năm qua, Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc, là mọi người tận mắt nhìn thấy, nhưng mà, hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái dám công khai xử quyết Đổng Thánh Long, Liệt Chiến Hầu, cái này quá lớn mật rồi, không ít người nhao nhao thảo luận, có người cho rằng Tẩy Nhan Cổ Phái còn có một kiện Tiên Đế Bảo khí, cũng có người cho rằng Tẩy Nhan Cổ Phái Liễu Tam Kiếm còn sống!
- Chẳng lẽ lần này Tẩy Nhan Cổ Phái muốn chơi lớn.
- Điên rồi sao?
Có người lắc đầu, nói ra:
- Hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái cùng Thánh Thiên Giáo so sánh, như lấy trứng chọi đá, coi như có được Tiên Đế Bảo khí, cũng vô pháp vãn hồi, hiện tại, Bảo Thánh thượng quốc nhân tài đông đúc, Vương Hầu vô số. Không phải thứ mà Tẩy Nhan Cổ Phái nho nhỏ có thể trêu chọc được.
-Tẩy Nhan Cổ Phái đây là tự tìm diệt vong a.
Có lão giáo chủ cũng không khỏi cảm thán nói:
- Tẩy Nhan Cổ Phái mù quáng tự đại, tự tìm đường chết. Lão tổ Thánh Thiên Giáo còn sống, nhân vật như lão đã gần như vô địch thiên hạ, một khi lão ra tay, đừng nói là Tẩy Nhan Cổ Phái, coi như là đại giáo thế gia, ở trong nháy mắt cũng bị hủy diệt!
Nghe tới lão tổ Thánh Thiên Giáo, không biết có bao nhiêu lão giáo chủ lão ngoan đồng biến sắc, rùng mình một cái, hoạ mi co rút.
- Cái này, trừ khi là Mục Thiếu Đế còn sống, nếu không, lão quái vật kia giận dữ, Tẩy Nhan Cổ Phái là không còn tồn tại!
Có Vương Hầu thế hệ trước từng thấy Thánh Thiên Giáo lão tổ đáng sợ cỡ nào, than thở.
Ngay lúc này, Tẩy Nhan Cổ Phái tiến nhập giai đoạn chuẩn bị chiến đấu, bất kỳ một đệ tử nào cũng tiến nhập trạng thái cao nhất. Không khí cực kì căng thẳng.
Ngay khi nhận được tin tức, Lý Sương Nhan liền lo lắng không yên, nàng chạy tới tìm Lý Bát Dạ.
- Ngươi thật đúng là có lòng tin!
Nhìn thấy Lý Bát Dạ còn đang nằm lim dim ngủ, Lý Sương Nhan cũng không khỏi vì thế mà choáng váng, chuyện này, một cái sơ sẩy, liền cùng Thánh Thiên Giáo khai chiến, coi như thiên chi kiêu nữ như nàng, đối với sự tình chọc thủng trời này, cũng phải cẩn thận, nhưng mà, Lý Bát Dạ căn bản không quan tâm.
- Tiểu môn tiểu phái mà thôi, không đủ thành đạo.
Lý Bát Dạ nở nụ cười, bình tĩnh nói ra:
- Thánh Thiên Giáo, đối với ta mà nói, có muốn diệt nó hay không mà thôi, nếu như ta không ngại tốn hao chút ít tâm huyết, hao chút tinh thần, đạp diệt Thánh Thiên Giáo, chuyện này cũng không có gì khó.
Nghe Lý Bát Dạ nói như vậy, Lý Sương Nhan lập tức im lặng, đổi lại người khác, nhất định sẽ cho rằng Lý Bát Dạ là cuồng vọng vô tri, khoác lác thổi phá thiên, nhưng mà, Lý Sương Nhan không cho rằng như vậy, nàng hoàn toàn nhìn không ra Lý Bát Dạ có chút dấu hiệu dựng trò vui khoác lác.
- Ta không rõ ngươi là tự tin thế nào, mặc dù nói Thánh Thiên Giáo xây Bảo Thánh thượng quốc mới ba vạn năm, nhưng ngươi phải biết, lão tổ bọn hắn là nhân vật không tầm thường! Nếu Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta đối địch với Thánh Thiên Giáo, cũng phải cẩn thận ba phần.
Lý Sương Nhan cũng nhịn không được nói.
Lý Bát Dạ liếc mắt nhìn Lý Sương Nhan:
- Bởi vì ta là Lý Bát Dạ!
Bởi vì ta là Lý Bát Dạ, một câu phổ thông, một câu nói không liên quan gì hết, nhưng ở trong miệng Lý Bát Dạ nói ra, lại làm cho người nghe thấy được, dâm khí tung hoành, một cỗ dâm khí bễ nghễ thiên hạ tự nhiên sinh ra.
Lúc này, tim Lý Sương Nhan đập thịch thịch, nàng nhìn Lý Bát Dạ thật lâu không nói, tiểu nam nhân trước mắt này, quá đẹp trai, quá bá khí. Trên người hắn toả ra khí thế kinh người, dâm khí thao thiên, hắn giống như là một Dâm Đế khinh thường thương sinh, nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay...
Không hề nghi ngờ, Lý Sương Nhan dần dần chấp nhận vị trí thị nữ của mình. Càng ngày, nàng càng muốn quăng vào lòng Lý Bát Dạ, muốn được ôm ấp vuốt ve. Trước mặt Lý Bát Dạ, Lý Sương Nhan đã bỏ đi cao ngạo, lạnh lùng của một vị công chúa cao cao tại thượng.
Qua một hồi lâu, Lý Sương Nhan từ từ nói:
- Đại sự như thế, ta cần cáo tri sư tôn ta.
- Tùy nàng.
Lý Bát Dạ liếc mắt xem Lý Sương Nhan, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.