Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn

Chương 47: Đôi lúc phải trả giá vì sự ngu dốt của mình




Hôm sau vẫn như mọi ngày, mọi người rất sớm đều đi khỏi khách sạn tiếp tục tiêu tiền, dự tính tiêu hết khối tài sản này mới thôi, dù sao cũng chẳng còn ở lại đây nữa, chút tiền tài này giữ lại cũng vô dụng, tận lực tiêu bao nhiêu tốt bấy nhiêu, phải như trước kia chắc chắn sẽ gọi là phá gia chi tử, người ta giành cả đời người đi kiếm tiền,còn đây thì lấy tiền tiêu cho sướng, đi khắp thành phố món nào cũng ăn, cái gì cũng tìm kiếm đủ loại.
Hiện tại mọi người đang ngồi, trừ Mạn Thiên Âm cùng tiểu Tuyết ra, ai cũng chăm chú nhìn lấy một ông lão, tay cầm điếu cày, bọp bà bọp bẹp rổi nhả khói ra, vô cùng thích ý.
"Này đại ca, đây phải chăng là thuốc lào trong truyền thuyết a."
"Chắc hẳn, ta cũng chưa từng thử qua." 
"Chi bằng..."
"Chính hợp ý ta," Dương Thần khẽ gật đầu biểu thị đồng ý, lễ phép mượn ông lão điếu cày Dương Thần chăm chú đánh giá lấy.
"Đơn giản vậy." Dương Thần thầm nghĩ một câu, ngoài một ống nứa rỗng cùng một cái tõ lòi ra bên trong một ít nước, hoàn toàn không có gì đặc biệt hết.
Hai người tập chung đánh giá tỉ mỉ, cũng không có địa phương đặc biệt nhiều lắm.
"Ta thử trước," Dương Thần tình nguyện hi sinh thử đầu tiên, Vo một viên thuốc nhét vào rồi châm lửa hút, quá trình vô cùng giống ông lão kia.
Rất nhanh tiếp lép bép lép bép truyền đến, Dương Thần hà hơi phun ra một đống khói đặc.
Dương Thần mặt tỉnh bơ, nhẹ giọng.
"Kì lạ, cũng không giống như trong lời đồn."
Dương Hối nhanh nhảu với lấy cũng thử một phen, thất vọng là Dương Hối cũng không có cảm giác gì cả, giống như hít thở thông thường.
Bỗng Dương Hối lóe ra một ý nghĩ, lại thử một lần 
Kết quả, Mọi người kinh ngạc chỉ thấy Dương Hối từ đầu bình thường, hiện tại nhưng là ánh mắt bơ phờ nhìn lên trời lấy, cũng không lâu lắm 30 giây sau mới bắt đầu tỉnh táo.
"Ha ha, không sai, tu luyện chi cho nhàm chán, đại ca, ta có cảm giác một khắc đó ta như đột phá tiên đế, quên hết thảy."
"Thật.!!!?"
"Đại ca, ngươi không tin thử lại mà nói a, nhớ là thu hết tu vi a, lấy phàm thể mà hút a."
"Dương Thần cũng thu lại, thử lại lần nữa."
Quả nhiên, cùng Dương Hối một bộ cũng nhìn lên trời trầm mặc.
"Thế nào thế nào."
"Không sai." Dương Thần không nói nhiều, lại bắt đầu vo viên tiếp, mãi về sau toàn bộ số thuốc trên bàn hai huynh đệ, Dương Thần, Dương Hối toàn bộ hút sạch.
Thanh toán thời điểm, tiền ăn uống không nhiều, tiền thuốc nhưng là gấp đôi.
"Oa oa, mĩ nữ, còn là rất nhiều."
Một giọng nói mang vẻ giễu cợt vang lên sau lưng, Dương Hối vừa quay mặt lại, đối phương đã một tát chụp qua.
"Bốp."
Một phần, Dương Hối vừa hút xong, một phần khác hiện tại đang phong bế tu vi, không kịp để ý đến, đã ăn một cú tát lệch qua.
Thân thể Dương Hối có bao nhiêu cứng rắn, người thường thì e là đã ngất xỉu, Dương Hồi thì không việc gì, ngoài bất ngờ ra thì cũng không có gì nhiều, bất ngờ đối phương hai lời chưa nói đã xuất thủ.
Mọi người không biết tích cách Dương Hối kể cả Dương Thần, nhưng Dương Liên lại nắm rõ ràng nhất.
Thầm kêu một tiếng, "không xong." 
Quả nhiên, Dương Hối vừa mới tỉnh táo cái, đã đứng lên quay mặt về phía tên cà lơ kia, ánh mắt cùng Dương Thần lúc xuất thủ ý như đúc, con ngươi thâm thúy không chứa chút cảm tình nào.
Đối phương người cũng không nhiều chỉ bốn người, tên đánh Dương Hối vẫn chưa biết tình hình, vẫn quay đầu lại cười nói với mấy tên đằng sau, tiện còn liếc liếc Liễu Sương đám người, bất quả mọi người đều đã buỗng đũa ngồi bảo trì trầm mặc, tên kia còn tưởng sợ, lại cười to hơn.
Tên kia vỗn dĩ đang tươi cười, bỗng giật mình, cơ thể bỗng dưng nhẹ xuống, nhưng lại là bị nhấc lên, Dương Hối không cảm xúc bàn tay thon gọn, nhưng ẩn chứa như vô cùng cực sức mạnh, tóm lấy đầu nhấc lên như nhấc một gà, hai chân vẫy vùng nhưng hiển nhiên không hề có khả năng thoát khỏi.
Ba tên kia lo lắng không ngớt, "Thanh niên nhân thả hắn xuống, từ từ nói chuyện."
Bỗng sau ba tên kia một lão già ăn mặc áo hoa xuất hiện mở miệng nói, vốn dĩ từ đầu tùy ý thủ hạ chơi đùa, nhưng không ngờ lại đá trúng thiết bản.
Tên thanh niên vẫy vùng không thôi, mở miệng nhẹ giọng, "Hàn lão, cứu ta."
"Đúng vậy, thả hắn xuống, ngươi biết ngươi đang làm gì không, không thả ngươi chết không yên thân."
Ba tên kia, thấy Hàn lão như có chỗ dựa vội vã hét lên không hề úy kỵ.
Dương Liên cũng không muốn nháo lên, tính ngăn cản Dương Hối, nhưng không ngờ người tên Hàn lão xuất hiện, lại ngừng lại tiếp tục trầm mặc, ánh mắt bình tĩnh nhìn lấy xung quanh.
Quán tuy nhỏ, nhưng xung quanh tụ tập không ít người, nghị luận sôi nổi.
Không biết có người cũng nhận biết lão nhân này.
"Là, Hàn lão, thủ lĩnh hắc bang đất này, nghe đồn hắc bạch đều chơi, địa vị vô cùng lớn, cảnh sát cũng phải nể vài phần, hoàn toàn không muốn đắc tội lấy."
Trầm mặc hồi lâu, Dương Liên mở miệng.
"Tôn chỉ của Dương Gia, cứ vậy mà làm."
Dương Hối, như được đặc xá, cười lạnh một tiếng lại nhìn Hàn lão.
"Ngươi ngu ngốc nhất chuyện là chạy ra, vốn dĩ ta có thể tha thứ tội ngu ngốc, nhưng ngươi chạy ra, nhưng là hại chết hắn."
Hàn lão nhíu mày, "có ý tứ."
"Là như vậy."
Dương Hối cười lạnh, tay ra thêm sức điểm.
Không hoài niệm chút nào, một tiếng bách vang lên, máu tươi bắn ra tứ phía, óc ra óc máu ra máu, cái đầu hoàn toàn nát bấy, Dương Hối lại thả nhẹ tay xuống, cái xác không đầu rơi cái bịch, mắt mới sáng thêm một chút quang minh bình thường.
Không riêng hàn lão, mọi người chấn kinh, la hét âm thanh vang lên, có người không chịu được tràng cảnh vừa rồi, đã ngất xỉu, vài người đang ăn thấy óc bắn vang ra lại nhìn một chút đĩa đậu phụ trực tiếp nôn thốc nôn tháo.
Hàn lão việc gì cũng làm, nhưng gặp qua vừa rồi sự việc ngay trước mặt, lông tóc cũng dựng lên.
Xuất thủ tàn nhẫn, không một chút lưu tình, nhớ tới hồi nãy ánh mắt Dương Hối Hàn lão khiếp sợ tốt độ, đây rốt cục là cái dạng gì quái vật.
Nhìn mọi người xung quanh, Hàn lão lại thêm một trận hàn phong xẹt qua.
Mọi người vẫn ngồi đấy, có người mặt đã dính máu còn kèm một chút xền xệt óc, nhưng quỷ dị, mọi người cũng không quan tâm đến, bao gồm tiểu Tuyết.
"Đám này ma quỷ, "Hàn lão kinh hãi, từ lúc trà trộn hắc đạo, đến địa vị ngày hôm nay, chưa bao giờ Hàn lão có cảm giác sợ hãi này, hôm nay rốt cục gặp quỷ.
Tôn chỉ của Dương gia, Không chọc ai, cũng không có nghĩa là sợ. Người đối với ta có ý định, gấp trăm lần hoàn lại.
Dương Hối nhưng lại áp dụng triệt để lấy,
Ít lâu sau, không biết ai gọi cảnh sát, từng tiếng còi inh ỏi vang lên đến.
Dương Thần đám người đứng dậy tính rời đi, hoàn toàn không để ý Hàn lão cùng mọi người chôn chân tại chỗ.
Hàn lão bấy giờ mới bình tĩnh lại, chấp nhận một sự thật tàn khốc, Đám này ma quỷ, mình không chọc nổi, đáng tiếc là đã chọc phải.
Thanh Ly nhìn nhìn Hàn lão, chậm chạp đi tới, vỗ nhẹ vai Hàn lão.
"Tiểu hài tử a, lần sau đừng ngu như vậy nhé, không đúng, ngươi không có cơ hội cho lần sau rồi."
Thanh Ly nhưng sống gần 500 tuổi, nói một tiếng tiểu hài tử cũng không sai,tiếc là không đúng cho lắm vì mọi người cũng không nhìn ra như thế.
Hàn lão thân thể run nhẹ một cái, mồ hôi lạnh chảy ứa ra, âm thầm chửi 18 đời bốn tên kia ra, đơn giản mình chỉ tính ra mặt, ai ngờ lần ra mặt này nhưng là lần cuối cùng nhìn thấy thái dương a. 
"Đôi khi cần phải trả giá vì sự ngu dốt của mình, Thanh Ly cầm chiếc đũa từ từ đâm vào vị trí trái tìm, máu tươi úa ra, Hàn lão không dám rên một tiếng,muốn phản kháng nhưng cơ thể hoàn toàn không nghe sai khiến,chỉ biết đứng im nhận mệnh. thời khắc tưởng như sẽ chết thì cửa bị đạp ra, từng người vũ trang đầy đủ bao vây lấy xung quanh, súng ống đạn dược chía vào đám người.
"Tất cả đứng im, buông vũ khí xuống."
Tên đội trưởng quét xung quanh cũng không thấy gì, nhưng khi máu tươi chảy ướt giầy hắn, hắn nhìn lại, cũng giật mình kém chút nhảy cẫng lên.
Một cái xác không đầu, phía đó không xa, từng mảnh vụn, máu cùng óc lẫn lộn vỡ tung ở đấy, ẩn ẩn còn có con mắt hoàn chỉnh trong mớ hỗn độn ấy.
Cơm sáng ăn, kém xíu phun ra, bất giác lui về sau một bước.
Nhưng được huấn luyện kĩ càng trong quân ngũ, sớm lấy lại bình tĩnh lại chĩa súng về Thanh Ly, đang cầm đũa đình chỉ đâm về trái tim Hàn lão.
"Buông xuống vũ khí."
Tên đội trưởng lại quát to một tiếng.
Thanh ly như không nghe thấy hắn nói tay lại bắt đầu đâm, lần này ra tay nhưng nhanh hơn, Hàn lão run một cái trợn mặt rồi ngã xuống, chết không thể chết lại lần nữa.
"Không!!!, toàn quân nghe lệnh, không cần lưu sống, trực tiếp nổ súng."
"Tách tách......x3,14."
Tia lửa sáng chưng, từng lỗ thủng được đục đẽo xuống, khói bụi mù mịt, nhưng khi tản ra mà nói, Dương Thần đám người đã không ở vị trí cũ, quỷ dị biến mất không còn dấu vết.
Tên đội trưởng sợ hãi, nhưng quỷ dị là quỷ dị, chung quy vẫn xuất hiện trước mắt, cho người thu thập xác chết, rồi về đi báo cáo cấp trên.
Một mạng người vì ngu ngốc một giây đã chết.
Một người đứng đầu hắc bang đã chết, cũng chỉ vì muốn ra mặt một lời nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.