Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn

Chương 4: Tìm Thấy




Thành phố Đông Hải,trong một căn biệt thự.Đại sảnh trên ghê sô pha ngồi một trung niên nhân,trung niên nhân tóc đen mắt sáng, con ngươi nghiêm nghị ngước mặt về phía cửa sổ. Trung niên nhân đối diện ngồi một cô gái 21 22 tuổi nếu dùng xinh đẹp để hình dung được hết được vẻ đẹp của nàng, mắt phượng mi liễu mũi cao thanh tú, tóc dài xõa vai người mặc áo lụa xanh kiều diễm không thể tả hết,nằm ngủ trong ngực là một nhóc tì mắt nghiền mắt ngủ say xưa ngon lành.Nếu Dương Thần nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra người này là Thiên Âm, Mạn Thiên Âm người mà Dương Thần đang tìm kiếm.
Hài tử cũng gần 5 tuổi rồi. Ta không thể để cháu ta không có cha mãi được, mỗi lần nó hỏi ta, ta đều thương tâm bấy nhiêu, đến giờ con còn muốn giấu ta cha của nó rốt cục là ai hả.Người đàn ông trung niên nói dĩ nhiên là cha của Mạn Thiên Âm tên Mạn Thanh Vũ.
Hắn còn sống hắn hứa ta chắc chắn sẽ đón 2 mẹ con con, Mạn Thiên Âm có chút bất đắc dĩ đạo.
Đón.. Đón cái gì cha đứa bé ta còn chưa gặp, con cũng không biết cách liên lạc, lấy đâu ra hắn còn sống, nếu hắn còn sống hắn dám đến đón con sao, cũng gần 5 năm rồi mặt mũi hắn đâu, con còn bị lừa đi, năm đó ta nếu không phải cho con đi du lịch cũng không đến mức này, năm đó con mới 18 còn chưa có vào đại học nữa, năm 19 tuổi sinh hài tử con nói ta...
Thôi từ trước nay ta chưa bao giờ cấm đối con yêu đương cũng không ep buộc gì cả,nhớ lúc xưa ta cũng theo đuổi mẹ con, lúc đó ta cũng tay trắng mà lên, hiện tại mới được như này.Nhưng nghe cha một lần, ngươi tái giá đi... a không đúng con vẫn còn chưa cưới. Vậy dễ làm con hiện tại quản lý công ti lại còn nuôi con, thời gian, sức lực đâu làm,phải có một trụ cột mới giúp đỡ được, Cũng đừng để Tiểu Tuyết tủi thân với bạn bè nó.Mỗi lần kể với ta ở nhà trẻ ta đều thương tâm bấy nhiêu. aizz không nói nữa mẹ con con về phòng nghỉ đi.Ta cũng chuẩn bị về nhà, Lắc đầu Mạn Thanh Vũ mở cửa rời đi.
Lắc lắc đầu Mạn Thiên Âm không khỏi nghĩ đến 5 năm trước:
Thần ca ta có hài tử.Vẻ mặt không khỏi tươi cười xoa xoa bụng trước mặt Thanh Niên
Ta chuẩn bị rời đi. Một câu nói cùng lúc với câu trước, cả khuôn nhà tranh nhỏ không có một thanh âm nào rơi.
Ngươi tính đi đâu- Ta thực có hài tử. lại 2 câu trùng điệp cùng một lúc.
Thiên Âm nàng nói trước
- Ta vừa kiểm tra có được 3 tuần. Mà Thần ca ngươi định đi đâu, ngươi định bỏ mặc 2 mẹ con ta sao, đôi mắt đẹp không khỏi có một tầng sương mù mỏng.
Dương Thần vẻ mặt bất đắc dĩ đạo: Trước kia ta không kể ta là ai. Nàng vẫn chăm sóc ta tốt 2 tháng này. Hiện tại ta cũng không muốn nói ra ta là ai từ đâu, duy nhất nàng chỉ biết tên ta.Ta không phải không muốn nói, có đôi khi biết nhiều lại là truyện không tốt,nếu biết không chỉ có hại cho mẹ con nàng cả vi diện này ắt có tai ương. Ta xin lỗi ta có thể chỉ cho nàng biết ta không thuộc thế giới này, cũng không phải phàm nhân sở dĩ 2 tháng trước ta bị thương là bản thân bị phong ấn lại rơi từ trên kia xuống, vốn dĩ sẽ khôi phục trong một thời gian dài nhưng lại gặp nàng. tất cả chỉ vậy ta không thể nói thêm.

Từ từ Mạn Thiên Âm trực tiếp cắt ngang: Vi diện?? Phàm nhân là sao, Không khỏi sờ tay lên chán Dương Thần, không có bị ốm đi? hay là di chứng do lần bị thương đó.Lại như nhớ tới gì Mạn Thiên Âm không khỏi nhìn lại mái tóc Dương Thần, dài thực sự so tóc nàng còn dài và mượt hơn.
Nàng nghe ta nói một câu nữa: Lần này đi có thể ta sẽ chết thần hồn câu diệt vĩnh thế không siêu sinh, ta cũng không dám hứa hẹn kiếp sau gì cả, bởi vậy nàng phải bảo trọng, cả con nữa hảo hảo sống sót, ta chỉ có tấm ngọc này nếu ta thực sự chết ngọc sẽ vỡ. nếu còn ta hứa sẽ quay lại tìm 2 mẹ con nàng.Cũng đừng hỏi có thể không đi sao??? bởi ta phải đi trên vai ta còn quá nhiều mạng sống có gia tộc,thân nhân...nếu có một ngày ngọc vỡ mà có người họ Dương tới đón vậy hãy theo họ, có thể sẽ thấy mộ phần ta, haha cười đến đây mặt Dương Thần có chút thất lạc...
Cả quá trình Mạn Thiên Âm chỉ nghe, dịch thủy chảy quá nhiều, nàng tin, bởi trong mắt Dương Thần không hề có tí nào là giả dối.
Nàng chỉ nói được duy nhất một hảo hảo sống sót mẹ con nàng chờ...
mụ mụ người khóc sao? Thanh âm thanh thuần vang lên tai làm tỉnh lại Mạn Thiên Âm từ trong suy nghĩ miên man.
mụ mụ người lại nhớ tới cha sao? cha còn sống sao.
Lại một thanh âm như cứa vào tim nàng. Nàng cười nhẹ lau sạch nước mắt đọng trên mặt không khỏi vuốt nhẹ tóc cho con nàng.
Tiểu Tuyết baba con chưa có chết, sẽ nhanh thôi sẽ đến tìm hai mẹ con mình. Cầm nhẹ ngọc bội treo trên cổ mình, ngọc bội màu xanh lục trên khắc chữ Dương, gỡ ra đeo lên trên cổ cô bé, đây là ngọc bội của baba con, baba con rất lợi hại ba ba con nói chỉ cần có ngọc này rất nhanh sẽ tìm thấy mẹ con mình.
mụ mụ con cũng muốn có cha như tiểu hài tử khác, họ có ba ba, ba ba họ thường đến đón, con cũng muốn, nhanh nước mắt lại chàn đầy trên mắt mặt vô cùng ủy khuất.
Ngoan tiểu Tuyết ngủ đi mai còn đi nhà trẻ rất nhanh thôi cha con sẽ tìm tới,...Mụ mụ hứa với con...
mụ mụ con muốn học võ, con cũng muốn lợi hại như cha, mẹ nói cha là Tiên con cũng muốn như vậy.
Hảo, mụ mụ hứa cha con đến rồi sẽ bảo cha con giáo con. Ngoan tiểu Tuyết ngủ đi...
2 người ngủ về sau bất tri bất giác ngọc bội sáng lên nhẹ nhẹ rồi tắt, cả quá trình không ai biết...
Trên nóc một tòa nhà không xa. Một thanh niên ngồi xếp bằng 2 mắt nhắm nghiền bỗng mở choàng mắt ra, tựa như vì sao lóe sáng giữa vùng không gian đêm tối.
Tìm thấy mẹ con nàng rồi, câu nói mạng theo nụ cười sán lạn, Nếu để Tiên giới biết vạn năm thạch đầu cũng biết cười e rằng bao nhiêu công chúa, tiên nữ đều bị cấp cho dọa sợ. vạn năm thạch đầu chưa bao giờ cười lúc nào cũng mang theo ánh mắt buồn bã cùng khuôn mặt lạnh, Tiên Đế của chúng ta lần này cười, một nụ cười thật sự, một nụ cười hạnh phúc...
Lóe sáng rồi biến mất giữ bầu trời đen tối...vị trí cũ giờ không còn thanh niên nhân chỉ còn một cơn gió khẻ thổi qua...
( Hết Chương: 4 cảm ơn mọi người đã đọc ạ, rất mong mọi người góp ý thêm với hi lần đầu viết khá nhiều thiếu sót, như lời thoại. hiện tại vẫn đang cố gắng khắc phục sửa đổi cảm ơn mấy vị đạo hữu đã đọc. đưa ra nhận xét nghiêm túc nhé, một lần nữa cảm ơn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.