Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn

Chương 1: Khởi đầu




Thần võ đại lục Dương Gia.
Nam Tử khuôn mặt thanh tú mày kiếm mắt sáng con ngươi thâm thúy tựa ngân hà, lại toát lên vẻ u buồn mà kiên định là thường,trường bào đen phấp phơ trong gió tựa một vị tiên nhân đang ngắm nhìn trần thế
Thầnn nhi.con quyết định sao, không phải ai khác là Dương gia gia chủ cũng là phụ thân của Dương Thần tên Dương hạo.
Cha con đã quyết. một thân vô địch để làm gì, trước kia con bị địch nhân phong ấn tu vi ngã xuống nơi đó,tưởng chừng đã chết nàng là người chăm sóc con,nhưng khi con hủy được phong ấn con lại rời đi, là con nợ 2 mẹ con nàng nhưng lúc đó con vì gia tộc vì Thần Điện con bỏ rơi nàng, thực lực kém con vô sách đưa nàng về,hiện tại đã bình định vấn đỉnh Tiên Đế nhưng con không thể bước tiếp.
Thần nhi ta biết con làm người, con từ bỏ con sẽ siêu thoát vùng thiên địa này đến tầng thứ cao hơn, con đủ khả năng làm nhưng con lại vướng mắc nhân quả, haizz nhìn lại trước kia có bao nhiêu công chúa, tiên nữ muốn gả cho con chứ, con một mực từ chối, giờ ta đã hiểu rồi,nhưng ta không giải khai, 5000 năm rồi liệu bọn hắn còn sống không,con đừng quên ở đó linh lực quá thưa thớt mà họ chỉ là người thường.
Trước kia con bị phong ấn ở đó 2 tháng khi quay về đây vẻn vẹn đã mất hơn 200 năm.
nên hiện tại hẳn ở đó bất quá trải qua gần 5 năm đi.

Thôi được giờ con nhất thống thần võ đại lục đã không còn gì để con bận tâm ngoài gia rồi, muốn nâng tầng thứ mới con phải vứt bỏ ràng buộc a. haizz con không định chào hỏi mẹ con cùng Huyên nhi sao.
Con không, con muốn đi không ai biết,con đi rồi nhiều người biết Thần võ đại lục ắt loạn.tạm thời nhờ cha quản lí vậy con hiện tại liền rời đi..Thanh âm ngưng ảnh vô tung.
haizzz ta chỉ là Tiên Hoàng a. hi vọng tiểu tử ngươi không hối hận.thở dài một hơi Dương Hạo cũng chậm rãi biến mất.
Ngọn núi cách đó không xa có 2 đạo thân ảnh. Là Dương Huyên cùng Dương Thần mẫu thân, mẹ ca đi rồi
Ta đã biết, đứa nhỏ này thảo nào trước không chịu lấy vợ sinh con hóa ra đã sớm có, xem ra ta vẫn coi nó là đứa trẻ a
Ca nhưng hắn là Tiên Đế. Thần Võ đại lục lấy hắn làm ngạo coi hắn là Thần tồn tại nói đến đây Dương Huyên không khỏi 2 mắt tỏa sáng vô cùng ngạo
Phải nhưng đối với ta con và hắn mãi chỉ là đứa trẻ, hai người nhìn nhau cười rồi chậm chậm biến mất.
Cả quá trình Dương Thần thu vào mắt thở dài một hơi dứt khoát rời đi.
Thiên Âm và cả con nữa. ta đến đợi ta.
tay chỉ hư không quát nhẹ: Mở. Không gian xé ra một vết rách Dương Thần Thuật lợi chui vào rồi biến mất trong không gian mịt mù.
Cách đó không xa một đạo thân ảnh lặng lặng nhìn, đôi mắt lấp lánh 2 hàng dịch thể, ngươi đi trả nợ người ta, vậy còn ngươi nợ ta đâu,đợi ngươi 5000 năm rồi, không sao cả ta sẽ vẫn đợi. giọng nói nhỏ nhẹ chỉ nàng nghe thấy, rồi lẳng lặng tan biến trong hư vô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.