Đế Bá

Chương 692: Tỷ phu của ngươi là thứ gì? (2)




Hôm nay Thần Nhiên hoàng tử mất hết mặt mũi, gã đường đường là hoàng tử của Thần Nhiên quốc, luôn tự kiêu có thân phận cao quý. Từ khi tỷ tỷ gả cho Đế Tọa, địa vị của Thần Nhiên quốc lên cao trong U Thánh giới, đi đâu gặp tu sĩ trẻ tuổi, dù là thiên tài cũng hết sức khách sáo với Thần Nhiên hoàng tử, quỷ tộc nể mặt bap hần.
Hôm na Thần Nhiên hoàng tử bị một tiểu tử nhân tộc nhục nhã trước cặp mắt bao người, đối với gã là mối nhục lớn nhất đời.
Ánh mắt Thần Nhiên hoàng tử cực kỳ độc ác, gã nghiến răng, mặt vặn vẹo nói:
- Tiểu súc sinh chờ đi, con kiến như hắn không cần chờ tỷ phu của ta. Đợi tỷ tỷ đến cũng dư sức trừng trị hắn! Khi đó bản hoàng tử sẽ khiến hắn quỳ liếm giày ta!
Nỗi nhục này là lớn nhất đời gã, Thần Nhiên hoàng tử tuyệt đối không tha cho Lý Thất Dạ. Chờ Lý Thất Dạ rơi vào tay gã, Thần Nhiên hoàng tử sẽ chậm rãi hành hạ hắn, khiến hắn sống không bằng chết.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi không đồng ý lời của Thần Nhiên hoàng tử, rõ ràng ngươi khiêu khích người ta trước, dĩ niên không ai ngốc nói ra tiếng.
Thần Nhiên hoàng tử không có tư chất vào hàng đỉnh thiên tài thế hệ trẻ U Thánh giới, thậm chí không bằng cỡ Thanh Kim Tử, nhưng mọi người rất e ngại Thần Nhiên hoàng tử. Ai kêu Thần Nhiên hoàng tử có tỷ tỷ tốt, có tỷ phu rất lợi hại?
Nhắc đến tỷ tỷ của Thần Nhiên hoàng tử, tức Thần Nhiên Phượng Nữ làm tim nhiều người đập nhanh. Thần Nhiên Phượng Nữ không chỉ xinh đẹp khuynh quốc mà đạo hạnh cũng rất sâu, mạnh hơn Thanh Kim Tử.
Trong Nam Dao Vân từng có người gọi Thần Nhiên Phượng Nữ là mỹ nữ số một, cao thủ số một trong thế hệ trẻ Nam Dao Vân. Xưng hô đó có phần nịnh hót, không chỉ nịnh Thần Nhiên Phượng Nữ còn nịnh cả Đế Tọa.
Thần Nhiên Phượng Nữ có phải mỹ nữ số một Nam Dao Vân hay không thì mỗi người thẩm mỹ khác nhau, nhưng Thần Nhiên Phượng Nữ tuyệt đối không xếp vào hàng cao thủ số một thế hệ trẻ Nam Dao Vân được. Tuy nhiên trong Nam Dao Vân không ai dám khinh thường Thần Nhiên Phượng Nữ, đạo hạnh của nàng rất sâu, thực lực siêu mạnh, làm nhiều thiên tài trẻ tuổi e ngại.
Thần Nhiên Phượng Nữ không phải bình hoa chỉ đẹp đẽ, thiên phú hay đạo hạnh đều là thiên chi kiêu nữ, nếu không Thần Nhiên Phượng Nữ làm sao xứng với nhân vật như Đế Tọa?
Bởi vậy khi nhắc đến Thần Nhiên Phượng Nữ làm nhiều người e dè.
Thần Nhiên hoàng tử nghiến răng, oán hận rủa:
- Chờ đi tiểu súc sinh, tỷ của ta sắp đến rồi!
Nhiều không thích thói ỷ thế hiếp người của Thần Nhiên hoàng tử, nhưng nghe nói Thần Nhiên Phượng Nữ sắp đến thì tim rớt cái bịch. Thần Nhiên Phượng Nữ đến, Đế Tọa là vị hôn phu của nàng sẽ không đi theo sao?
Đế Tọa, nghĩ đến tồn tại trên đỉnh mây đó là lòng đám người nặng trĩu. Đối vứi da số người trẻ tuổi, bọn họ không muốn gặp Đế Tọa chút nào.
Nơi nào có Đế Tọa thì mặc cho ngươi là thiên tài gì, xuất sắc cỡ nào, kiệt xuất bao nhiêu đều bị lu mờ. Trước ánh sáng Đế Tọa chói lòa, thiên tài không là gì, không đáng một đồng.
Chỗ nào có Đế Tọa là các thanh niên thấy áp lực, gã như ngọn núi thần cao ngất không thể leo lên, đè nặng lòng mọi người. Không leo lên, không vượt qua được, chỉ có thể bị Đế Tọa đè ép.
Lý Thất Dạ ôm Thu Dung Vãn Tuyết chớp mắt về chỗ ở, khi được hắn đặt xuống, nàng vẫn ngơ ngác thẫn thờ.
Lý Thất Dạ vỗ vai Thu Dung Vãn Tuyết, cười nói:
- Thu Dung đang sợ hay nhớ lại cảm giác trong vòng tay ta, thấy lưu luyến?
Thu Dung Vãn Tuyết tỉnh táo lại, mặt đỏ rực, nóng ran, đôi mắt thu thủy ngập nước nhìn Lý Thất Dạ.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, nhìn nụ cười mỉm chi, nhìn thái độ ung dung bình tĩnh đó, bất giác khắc sâu vào trái tim Thu Dung Vãn Tuyết. Khi nhìn tiểu nam nhân gần trong gang tấc, tim Thu Dung Vãn Tuyết cháy bỏng.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, chẳng biết nàng lấy can đảm từ đâu ra khẽ rên, chui vào ngực Lý Thất Dạ, ôm cổ hắn, làn môi thở hương thơm kiềm lòng không đậu hôn môi hắn.
Khi hôn trúng môi Lý Thất Dạ, trái tim Thu Dung Vãn Tuyết đập nhanh, căng thẳng người nhũn ra. Thu Dung Vãn Tuyết dứt khoát hôn Lý Thất Dạ.
Nữ nhân trưởng thành hiền thục này khi hôn Lý Thất Dạ thì khuôn mặt đỏ hồng, nụ hôn ngây ngô, căng thẳng nhưng cố chấp không lùi bước.
Lý Thất Dạ giật mình, cảm nhận bờ môi mềm ngọt ngào. Lý Thất Dạ nâng khuôn mặt mỹ nhân đỏ ửng, ngấu nghiến môi son, bá đạo mà ngang ngược cạy mở hàm răng, bá đạo hút cái lưỡi, không tha mỹ nhân né tránh, đá lưỡi vờn quanh.
Thu Dung Vãn Tuyết bị nụ hồn dữ dội của Lý Thất Dạ hút hồn sắp lìa khỏi xác, nàng cảm giác toàn thân mềm nhũn. Thu Dung Vãn Tuyết hôn trúc trắc, ngây ngô đáp lại lang nhi của mình. Cái lưỡi mềm mặc cho nam nhi đùa cợt, Thu Dung Vãn Tuyết tựa thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nụ hôn cực kỳ nóng cháy, từ khi nào tay Lý Thất Dạ vuốt ve mông Thu Dung Vãn Tuyết, nhéo một cái làm nàng rên rỉ xụi lơ trong ngực tiểu nam nhân.
Lý Thất Dạ vỗ mông Thu Dung Vãn Tuyết, đùa cợt:
- Tộc trưởng thân mến, đêm nay có muốn ấm giường cho ta không?
Toàn thân Thu Dung Vãn Tuyết nóng bỏng, nàng xấu hổ đẩy Lý Thất Dạ ra, gục mặt xuống.
Thu Dung Vãn Tuyết tức giận nói:
- Ngươi nằm mơ đi, ta . . . Ta không thèm ấm giường cho ngươi!
Thu Dung Vãn Tuyết cắm đầu chạy nhanh ra ngoài phòng.
Thu Dung Vãn Tuyết bỏ lại Lý Thất Dạ sau lưng, mặt nàng vẫn nóng hổi. Nhớ lại cảnh tượng xấu hổ kia làm Thu Dung Vãn Tuyết nóng bỏng, nàng cắn môi. Vừa rồi Thu Dung Vãn Tuyết như bị ma áp, bị tiểu nam nhân hấp dẫn kiềm lòng không đậu tự dâng hiến. Thu Dung Vãn Tuyết cũng không biết mới rồi lấy đâu ra can đảm làm chuyện như vậy.
Mỹ nhân trưởng thành hờn dỗi khẽ hừ, không dám nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Sáng hôm sau gặp lại Lý Thất Dạ, mặt Thu Dung Vãn Tuyết nóng ran.
Lý Thất Dạ đùa giỡn:
- Như thế nào? Đêm qua nàng ngủ không ngon?
Lý Thất Dạ vừa vô tội vừa dâm đãng nháy mắt.
Thu Dung Vãn Tuyết vừa tức giận vừa xấu hổ, nàng hít sâu bình tĩnh nỗi lòng rối loạn.
Thu Dung Vãn Tuyết lườm Lý Thất Dạ:
- Bớt nói nhảm đi, hôm nay chúng ta đi đâu?
Thu Dung Vãn Tuyết là mỹ nhân trưởng thành, trang nhã, bây giờ biểu tình xấu hổ, mắt đưa tình, phong tình quyến rũ khiến tim người đập nhanh. Phong tình quyến rũ kết hợp với trang nhã làm Thu Dung Vãn Tuyết cực kỳ hấp dẫn.
Lý Thất Dạ cười cười, bình tĩnh nói:
- Tìm một người không biết có tìm được không, nếu tìm ra không chừng sẽ biết được chút tin tức.
Lý Thất Dạ dẫn Thu Dung Vãn Tuyết rời khỏi khách điếm. Hắn đi trong Trung thành, chuyên lựa hẻm nhỏ, hắn chú ý mỗi một dấu hiệu con hẻm. Lý Thất Dạ mang theo Thu Dung Vãn Tuyết đi qua nhiều ngõ nhỏ nhưng không tìm thấy người hắn muốn tìm.
Thu Dung Vãn Tuyết cùng Lý Thất Dạ đi qua rất nhiều con hẻm không biết, tò mò hỏi:
- Chúng ta muốn tìm ai?
Lý Thất Dạ cười trả lời:
- Một kẻ trốn tránh không thấy gặp người.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết chưa đi được bao nhiêu con hẻm thì nguyên Trung thành, không, nguyên Phong Đô thành rung rinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.