Đế Bá

Chương 4756: Tam chân thất tử




Trăm vạn đại quân trận binh của Tam Chân Giáo đã ở bên ngoài Thần Huyền tông, đương nhiên, nói như thế quá khoa trương, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, vào lúc này, đội ngũ cường đại nhất Tam Chân Giáo, đệ tử tinh nhuệ nhất, tất cả đều tập trung bên ngoài Thần Huyền tông.
Đột nhiên, Tam Chân Giáo tụ tập binh lực tới bên ngoài sơn môn Thần Huyền tông, đây là việc các cường giả khác cảm thấy khó hiểu.
Trên thực tế, cho dù có tu sĩ cường giả biết rõ nguyên do cũng cảm thấy không cần đến tình trạng này, dù sao, Tam Chân Giáo bị chém giết một hộ pháp và một trưởng lão, tuy đây là một việc đại sự, nhưng còn chưa đủ tư cách để tụ tập toàn bộ binh lực. 
Hiện tại Tam Chân Giáo đã dốc toàn bộ lực lượng, tất cả cường giả, tất cả binhh lực đều tập trung bên ngoài sơn môn Thần Huyền tông, có thể nhìn ra được, Tam Chân Giáo lúc này đến đánh Thần Huyền tông đạt tới tình trạng không chết không ngớt, có xu thế tiêu diệt Thần Huyền tông.
- Tam Chân Giáo thật muốn diệt Thần Huyền tông sao?
Nhìn thấy trăm vạn đại quân trận binh bên ngoài Tam Chân Giáo, rất nhiều tu sĩ cường giả môn phái khác cảm thấy bất ngờ, bọn họ cũng có nghi vấn. 
Dù sao, Tam Chân Giáo và Thần Huyền tông kết thù trăm vạn năm, hai bên bộc phát đại chiến không biết bao nhiêu lần, song phương đều có chết tổn thương thảm trọng, song phương có thời điểm suy sụp qua, nhưng trăm vạn năm qua, chưa ai thấy Tam Chân Giáo và Thần Huyền tông ai diệt ai.
Hiện tại Tam Chân Giáo lại đột nhiên bày trận bên ngoài, đội hình to lớn vượt xa dĩ vãng, đây là việc làm mọi người giật mình.
Oanh! 
Lúc này ở cổng truyền tống có ba người đi ra.
Ba người này đều cưỡi dị thú, bốn chân của dị thú thô to như cột đá.
Trên dị thú đầu tiên có một lão giả đang ngồi, dị thú là một con báo cực kỳ to lớn, trên thân dị thú còn có đình đài lầu các, lão giả mặc đạo bào ba màu, tay cầm phất trần, người nào nhìn cũng cảm thấy đây là đạo nhân xuất trần. 
Một người khác là bà lão, bà lão cưỡi một con Thanh Loan, thân hình Thanh Loan không lớn nhưng cái đuôi thật dài, cái đuôi còn có ánh lửa chập chờn, ánh lửa đáng sợ kế thừa Phượng Hoàng Chân Hỏa.
Bà lão ngồi trên Thanh Loan, mặt lạnh như băng, hai mắt như kiếm, lưng đeo một thanh trường kiếm tỏa ra hàn quang đáng sợ, có xu thế đại sát tám phương, làm cho người ta nổi da gà.
Người cuối cùng là nam tử mặt trắng không râu, tọa kỵ của hắn là một con Giao Long, Giao Long chiều cao tám mươi trượng, nó có cặp sừng rất lợi hại, cặp sừng sắc bén như bảo đao ra khỏi vỏ, tùy thời đều có thể trảm người. 
Nam tử mặt trắng không râu tay cầm bảo tháp, bảo tháp đang tỏa ra hào quang, hình như có thể thôn phệ sinh linh Bát Hoang, có thể luyện hóa tất cả yêu ma, cho người ta cảm giác hàng ma trừ yêu, các đệ tử Yêu tộc cảm thấy tâm thần không yên.
- Tam Chân thất tử!
Nhìn thấy ba bóng dáng cực lớn xuất hiện phía trước trăm vạn đại quân, các tu sĩ đứng xa quan sát đều khiếp sợ. 
Trên dưới Thần Huyền tông nhìn thấy ba người này, tâm thần bọn họ đều căng thẳng.
- Tam Chân Giáo Thất lão, hiện tại có ba người tới, đúng là muốn dốc hết lực lượng.
Nhìn thấy đội hình như vậy, cho dù là cường giả Thần Huyền tông cũng thì thào tự nói. 
- Tam Chân thất tử, một hơi phái ba người tới, đúng là muốn tiêu diệt Thần Huyền tông, đánh cược sinh tử một lần.
Nhìn thấy ba bóng dáng cao lớn đứng trước trăm vạn đại quân, cho dù là người nào cũng cảm thấy tâm thần căng thẳng.
Tam Chân thất tử, đó là xưng hô cách đây thật lâu, hiện tại rất nhiều người đều gọi là Tam Chân thất lão, đây là bảy người cường đại nhất Tam Chân giáo. 
Hoàn toàn có thể nói, Tam Chân thất tử có thể sánh vai với năm đại phong chủ của Thần Huyền tông, Tam Chân thất tử còn cường đại hơn Trương Việt.
-  Tam Chân thất tử, không biết người mạnh nhất có tới hay không.
Nhìn thấy ba người trong Tam Chân thất tử đến đây, các cường giả đứng xa quan sát nói thầm. 
- Thất tử chi mạt Lộ Y Linh, không biết đến hay không, cũng không biết có đột phá Đại Đạo Thánh Thể hay chưa. (*mạt ở đây có nghĩa là cuối cùng)
Không ít người đều mang theo sợ hãi khi nhắc tới cái tên này.
Tam Chân thất tử, bọn họ có tiếng tăm lừng lẫy tại Bắc Tây Hoàng, nhưng thanh danh lớn nhất không phải đứng đầu thất tử chưởng môn Tam Chân giáo, mà là thất tử chi mạt Lộ Y Linh. 
Thất tử chi mạt, Lộ Y Linh, chính là tiểu sư đệ của chưởng môn Tam Chân giáo, một đời thiên tài, hắn nhỏ tuổi nhất trong bảy người nhưng là là người có đạo hạnh cao nhất.
- Lộ Y Linh!
Thời điểm nhắc tới cái tên này, không chỉ nói đám người Thừa Sơn Nhạc Vương, cho dù là đệ nhất cao thủ như Bình Thoa Ông cũng căng thẳng. 
- Cho dù Lộ Y Linh không đến cũng đã đủ cường đại rồi, Tam Chân thất tử, tam, tứ, ngũ tử đã tới, thực lực hùng hậu cỡ nào.
Lúc này có người nhìn ba lão nhân đứng trước trăm vạn đại quân.
Lão nhân cưỡi báo chính là người đứng thứ ba trong Tam Chân thất tử; nam tử mặt trắng không râu cưỡi Giao Long Bạch chính là người đứng thứ tư trong Tam Chân thất tử; bà lão cưỡi Thanh Loan đứng thứ năm. 
- Phanh!  
Thời điểm không ít người đang suy đoán có một người bước ra, khỏi cánh cửa của Tam Chân Giáo, lúc hắn bước xuống, hư không xuất hiện dấu chân, dấu chân của hắn lưu lại trong hư không vẫn chưa biến mất.
Cùng lúc đó, phía trên trăm vạn đại quân của Tam Chân Giáo, một lão giả đưng đó, lão giả mặc trường bào ba màu phất phơ, râu dài bay múa theo gió, thời điểm hắn vuốt nhẹ, râu dài như kiếm và tỏa ra hào quang. 
Lão giả này nắm tay như ngọc, hắn đứng trên hư không chẳng khác gì một ngọn núi, làm cho không người nào có thể vượt qua, tất cả mọi người đều kính sợ ba phần.
- Đứng đầu thất tử, chưởng môn Tam Chân giáo.
Nhìn thấy lão nhân đứng giữa hư không, có không ít người kinh hô. 
Lão nhân trước mặt chính là chưởng môn Tam Chân giáo, đứng đầu thất tử, uy danh của hắn tại Bắc Tây Hoàng không thua kém gì Thần Huyền tông Bình Thoa Ông.
Chưởng môn Tam Chân giáo đích thân tới, lập tức làm cho người Thần Huyền tông căng thẳng, bởi vì chưởng môn Tam Chân giáo tự mình chinh chiến, như vậy ý nghĩa hai phái sẽ tử chiến với nhau.
Thậm chí các tu sĩ đứng xa quan sát cũng cảm thấy căng thẳng, bọn họ hít khí lạnh, âm thầm nói: 
- Lúc này chơi lớn rồi, hai phái sẽ liều mạng với nhau.
Trăm vạn đại quân trận binh, chưởng môn đích thân tới, điều này nói rõ quyết tâm của Tam Chân Giáo, bọn họ muốn không chết không thôi với Thần Huyền tông!
- Thoa Ông huynh, cũng nên cho Tam Chân Giáo chúng ta một công đạo rồi. 
Vào lúc này, chưởng môn Tam Chân giáo đứng giữa hư không, hắn lạnh lùng nói.
Chưởng môn Tam Chân giáo nói chuyện như đao, mỗi câu hắn nói như đao khắc vào hư không, các đệ tử Thần Huyền tông nghe xong đều cảm thấy khó chịu, bởi vì những lời này như đâm vào lòng bọn họ.
- Đạo huynh, đã lâu không gặp. 
Địch nhân đã giết tới tận cửa, Bình Thoa Ông cũng không thể mặt mày rạng rỡ đón tiếp, hắn không có khả năng co đầu rút cổ bên trong Nam Loa phong không đi ra.
Lúc này Bình Thoa Ông bay lên trời, hắn đứng trên không Nam Loa phong, nói:
- Không biết vì sao đạo huynh lại phái binh tới Thần Huyền tông. 
So với chưởng môn Tam Chân giáo, Bình Thoa Ông thần thái hòa ái càng giống lão gia gia hòa ái.
Bình Thoa Ông có thần thái như vậy, mọi người đều nhìn nhau, người hiểu Bình Thoa Ông đều biết, Bình Thoa Ông tuyệt đối không phải người lương thiện, tuyệt đối là nhân vật hung ác, hắn không phát uy thì thôi, một khi hắn phát uy chẳng khác gì sấm sét, thủ đoạn thuyết huyết vô tình.
- Thoa Ông biết rõ còn cố hỏi, Thần Huyền tông các ngươi liên tục giết hại đệ tử Tam Chân Giáo chúng ta, trảm Thủ tịch hộ pháp, tàn sát Giao trưởng lão, đây là thâm thù huyết hận, chính là Thần Huyền tông các ngươi xé rách hiệp nghị, tuyên chiến với Tam Chân Giáo! 
Chưởng môn Tam Chân giáo lạnh lùng nói.
- Chỉ sợ là hiểu lầm.
Bình Thoa Ông nói: 
- Là đệ tử quý phái xuất thủ trước, Thủ tịch hộ pháp và Giao trưởng lão của quý phái hủy sơn môn của ta, giết vào Thúy Điểu phong, Thần Huyền tông chúng ta chỉ tự vệ mà thôi. Có người bị giết, chỉ có thể trách học nghệ không tinh!
Lúc này, Bình Thoa Ông chỉ dùng từ “hiểu lầm”, “tự vệ” cho qua.
Bình Thoa Ông hiểu rõ, thời điểm Tam Chân Giáo phái binh tới bên ngoài Thần Huyền tông, tất cả đàm phán, tất cả ngôn từ đều vô dụng, Tam Chân Giáo đã tới, cũng không còn khả năng thương lượng, cho nên, lúc này Bình Thoa Ông cũng lười nói nhảm. 
Tam Chân Giáo nhất định phải nói Thần Huyền tông giết đệ tử bọn họ, đơn giản là muốn có lý do xuất binh mà thôi, cũng giúp bọn họ danh chính ngôn thuận tiến đánh Thần Huyền tông, cũng mang tiếng xấu xé rách hiệp nghị đẩy lên người Thần Huyền tông.
Nghe được lí do thoái thác của song phương, rất nhiều tu sĩ ở phương xa nhìn nhau, song phương không nói, rất nhiều người còn không biết xảy ra nhiều việc như thế.
Trên thực tế, tin tức đám người Lưu Mộng Long bị giết không có truyền ra, Tam Chân Giáo đã phái đại quân tiếp cận, việc này ý nghĩa Tam Chân Giáo sớm có chuẩn bị, cho dù đám người Lưu Mộng Long không có bị giết, chỉ sợ Tam Chân Giáo cũng phát binh đánh Thần Huyền tông. 
- Tốt cho một câu hiểu lầm, một câu tự vệ!
Đôi mắt chưởng môn Tam Chân giáo bắn ra hàn quang, sát ý tỏa ra dày đặc, hắn nói:
- Đây là thái độ của Thần Huyền tông sao? Là chính Thần Huyền tông các ngươi cố ý xé bỏ hiệp nghị ngưng chiến năm đó sao? 
- Đạo huynh, ta và ngươi đều hiểu, cần gì nói nhảm.
Bình Thoa Ông cũng lạnh lùng nói:
- Hiện tại, Tam Chân Giáo phái trăm vạn đại quân trận binh tới bên ngoài Thần Huyền tông, ta và ngươi cần gì nói chuyện hiệp nghị ngưng chiến năm đó! Nếu như đạo huynh thật có lòng bàn hiệp nghị ngưng chiến năm đó, vậy thỉnh đạo huynh trước tiên rút trăm vạn đại quân trở về, ta và ngươi mới có thể nói hiệp nghị ngưng chiến. 
Mọi người nhìn nhau, kẻ đần cũng biết chuyện này là chuyện không có khả năng, Tam Chân Giáo đã điều động trăm vạn đại quân, tên đã lên dây, không thể không phát

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.