Đế Bá

Chương 4747: Một kiếm chém giết




Vạn kiếm kêu vang, các đệ tử sợ hãi, rất nhiều đệ tử cằm chặt bảo kiếm, sợ bảo kiếm bay mất.
Vào lúc này, các trưởng lão Thần Huyền tông đều biết nó có ý nghĩa gì, cho nên bọn họ càng sợ hãi.
Bình Thoa Ông và đám người Thiên Thủ Bồ Vương đều ngạc nhiên nhìn sang Nam Loa phong, như Thiên Thủ Bồ Vương, Thừa Sơn Nhạc Vương, nội tâm của bọn họ rung động, tuy đây là việc nằm trong dự kiến, nhưng thời điểm thật sự xảy ra, đối với bọn họ mà nói, đây cũng là sự việc rung động. 
Thời điểm Bình Thoa Ông nhìn về phía Nam Loa phong, thần thái của hắn đầy phức tạp, hắn từng đắm chìm ngàn năm, tìm hiểu ngàn năm nhưng không thể đạt tới cấp độ đó, nhưng hiện tại Lý Thất Dạ lại dễ dàng làm được, cho dù là người nào cũng khó tiếp nhận được sự thật như thế.
Thiết Tiên Yêu Vương cũng kinh ngạc, hắn nhìn sang hướng Nam Loa phong, hắn là một trong năm đại phong chủ, đương nhiên hắn biết rõ việc này có ý nghĩa như thế nào.
- Giết!   
Thiết Tiên Yêu Vương hét lên điên cuồng, âm thanh gào thét vang vọng thiên địa, huyết quang bao phủ toàn thân của hắn, cùng lúc đó, Hổ Thần Đỉnh tỏa sáng, yêu lực của Hổ Thần rót vào như hồng thủy vỡ đê, thao thao bất tuyệt, dường như muốn yêu hóa toàn bộ thế giới.
Lúc này, Thiết Tiên Yêu Vương đã vận dụng toàn lực, hắn còn thiêu đốt cả chân huyết của bản thân, hắn muốn đánh ra một kích mạnh nhất trong đời.
Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của hắn, hắn phải tốc chiến tốc thắng, nếu không hậu quả tưởng không chịu nổi, ngã xuống nhất định là hắn, cho nên, vào lúc này, thậm chí Thiết Tiên Yêu Vương không tiếc thiêu đốt chân huyết của bản thân. 
Đạt được lực lượng bàng bạc của Thiết Tiên Yêu Vương dung nhập vào trong, ngàn vạn thần thú như nổi điên, chúng bộc phát lực lượng chà đạp Bát Hoang, đạp nát đại địa, đồ diệt vạn pháp, chúng điên cuồng chà đạp mọi thứ chung quanh.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ bị vạn thú bao phủ, hắn sắp bị giẫm thành thịt nát.
- Keng!   
Vào thời điểm Lý Thất Dạ gặp nguy hiểm nhất, tiếng kiếm phong reo vang, vào lúc này, trên Nam Loa phong bắn ra một đạo kiếm quang bao phủ thiên địa.
Lúc này, kiếm ý tăng vọt và bao phủ cửu thiên thập địa, kiếm ý đáng sợ nổ tung bình định ba ngàn thế giới, một kiếm có thể chém giết tất cả hư ảo và địch nhân.
Một kiếm xuất, thế gian thật nhỏ bé, không cần biết ngươi là cái gì, là người hay thần thú, tất cả đều vô nghĩa trước mặt một kiếm của Lý Thất Dạ. 
Kiếm quang quét qua, mọi người còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, Lý Thất Dạ đã tay cầm một kiếm, một kiếm chém ra tùy ý nhưng có thể bình định càn khôn, tất cả hư ảo đều tan thành mây khói.
Cảnh này rất rung động nhân tâm, một kiếm chém chết trăm ngàn vạn thần thú. Cảnh tượng hiện tại chẳng khác gì lò mổ thần thú, thần thú, cường đại hơn nữa cũng đều bị một kiếm vừa rồi làm thịt.
Một kiếm hủy diệt ngàn vạn thần thú, đây là sự việc kinh khủng cỡ nào, hiện trường biến thành tu la địa ngục, tràn ngập giết chóc, tràn ngập huyết tinh, nhưng tất cả đều diễn ra, cũng có thể thấy một kiếm vừa rồi đáng sợ ra sao. 
Một kiếm như thế, không chỉ đệ tử bình thường của Thần Huyền tông, cho dù các vị trưởng lão, hai chân cũng run rẩy, tồn tại như trưởng lão cũng đứng không vững, đều hai chân mềm nhũn, cũng đặt mông ngồi xuống đất.
Như đám người Bình Thoa Ông, Thiên Thủ Bồ Vương, thời điểm kiếm này chém tới, bọn họ vô ý thức sờ lên cổ của mình, nhìn cổ của mình có còn hay không, phải chăng một kiếm này có chém đầu của bọn họ hay không.
Một kiếm vô song, kiếm quang chợt lóe lên, cũng xẹt qua cổ của Thiết Tiên Yêu Vương, một kiếm này thật sự quá nhanh, thậm chí Thiết Tiên Yêu Vương còn chưa cảm nhận được, có thể nói, thời điểm kiếm quang xẹt qua cổ của Thiết Tiên Yêu Vương, không có bất cứ người nào có thể nhìn thấy, chỉ có điều, cường đại như đám người Bình Thoa Ông đã cảm giác được một kiếm vừa rồi đã trảm Thiết Tiên Yêu Vương. 
Sau một khắc, thời gian dần trôi qua, máu tươi chậm rãi chảy ra khỏi cổ Thiết Tiên Yêu Vương, ngay sau đó máu tươi bắt đầu chảy xuống thấm ướt thân thể Thiết Tiên Yêu Vương.
Lúc này Thiết Tiên Yêu Vương mới ý thức được xảy ra chuyện gì, kiếm quang vừa rồi chặt đứt cổ của Thiết Tiên Yêu Vương, lúc này Thiết Tiên Yêu Vương vẫn không phát hiện được mình đã mất mạng.
Đây là chuyện đáng sợ, mình bị chém đứt cổ vẫn không biết, cũng không biết mình đã tử vong. 
Lúc này, Thiết Tiên Yêu Vương vươn tay che cổ lại, ngay sau đó hắn dốc sức đè cổ xuống không cho máu tươi chảy ra.
Nhưng thời điểm này đầu lâu của Thiết Tiên Yêu Vương rơi xuống, máu tươi bắn ra khỏi cổ, máu tươi bắn lên không rất cao giống như suối phun.
- Không!   
Thời điểm đầu lâu của Thiết Tiên Yêu Vương rơi xuống, Thiết Tiên Yêu Vương còn có thể há miệng hét lên một tiếng, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Thiết Tiên Yêu Vương trắng bệch và há hốc mồm.
Thời điểm hắn thét lên chói tai, hắn còn muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói ra lời.
Mặc dù là như thế, đôi mắt của hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng, hắn nhìn thấy máu tươi bắn ra khỏi cổ, nhìn thấy đầu mình đã lăn xuống đất. 
Ngay sau đó thân thể của hắn ngã xuống đất, Thiết Tiên Yêu Vương muốn há miệng kêu to, nhưng hắn không phát ra bất cứ âm thanh nào, lúc bụi bậm lắng xuống, đầu lâu của Thiết Tiên Yêu Vương mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Lần này, Thiết Tiên Yêu Vương đã chết triệt để.
Cùng lúc một kiếm kia cũng chém thẳng vào Hổ Thần Đỉnh, Hổ Thần Đỉnh cũng bị chém đứt ra làm hai, nhưng Hổ Thần Đỉnh lại có thể mang theo bản thân tàn phá biến mất không thấy đâu nữa. 
Chỉ trong thời gian ngắn, thiên địa yên tĩnh, vạn vật im ắng, tất cả mọi người ngừng thở, tất cả mọi người nổi da gà.
Một kiếm chém đầu Thiết Tiên Yêu Vương rơi xuống đất, Hổ Thần Đỉnh bị chém thành hai khúc, một kiếm như vậy, tất cả mọi người Thần Huyền tông không cách nào dùng từ ngữ để hình dung, chỉ có thể nói là vô địch.
Trừ vô địch thì chính là vô địch, không có từ ngữ nào thích hợp để hình dung Lý Thất Dạ nữa. 
Đối mặt một kiếm khủng bố như thế, không nói đệ tử bình thường, không nói các trưởng lão và hộ pháp khác, cho dù Bình Thoa Ông là đệ nhất cao thủ Thần Huyền tông cũng rùng mình lạnh buốt.
Bởi vì Bình Thoa Ông biết rõ, một kiếm này chém xuống, không nói Thiết Tiên Yêu Vương, đổi thành hắn quyết chiến cũng giống như vậy, chỉ sợ một kiếm này vẫn có thể chém đầu hắn, hắn là đệ nhất cao thủ Thần Huyền tông cũng không nổi một kiếm của Lý Thất Dạ.
Một kiếm vô địch, tất cả mọi người Thần Huyền tông ý thức được, thời điểm Lý Thất Dạ tay cầm kiếm thì hắn là đệ nhất cao thủ Thần Huyền tông, mà không phải Bình Thoa Ông! 
Thời điểm mọi người đang ngây người, Bình Thoa Ông mới hồi phục tinh thần lại, hắn hít sâu một hơi, hắn biết mình chọn đúng, trực giác của hắn cũng đúng, Lý Thất Dạ tuyệt đối mạnh hơn bất cứ kẻ nào, hắn có thể giơ tay nhấc chân tiêu diệt cả Thần Huyền tông.
Vào lúc đó, cánh tay Bình Thoa Ông bất tranh khí run rẩy vài lần, nếu như hắn chưa đi ra một bước lúc trước, như vậy Thần Huyền tông bọn họ chắc chắn sẽ tan thành mây khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.