Đế Bá

Chương 4637: Đạo pháp




Lưu Lôi Long hiện tại nguyện ý truyền Nam Ly Tâm Pháp của Thần Huyền tông cho Lý Thất Dạ, cũng bởi vì Lý Thất Dạ có đại ân với hắn, nếu như nói, Lý Thất Dạ đã lạy tượng tổ sư Thần Huyền tông, Lý Thất Dạ cũng trở thành đệ tử ngoại môn của Thần Huyền tông.
- Nam Ly Tâm Pháp...
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Lôi Long, hắn lắc đầu.
Lưu Lôi Long phục hồi tinh thần lại, hắn nói:
- Đúng, Nam Ly Tâm Pháp là tâm pháp nhập môn tốt nhất của Thần Huyền tông chúng ta, thuộc hoàng giai thượng phẩm, do tổ sư Thần Huyền tông sáng chế, chuyên môn cung cấp cho đệ tử Thần Huyền tông nhập môn, công pháp này chế tạo căn cơ vô song..
Lưu Lôi Long nói lời này không phải nói khoác, Nam Ly Tâm Pháp của Thần Huyền tông thật sự là tâm pháp nhập môn nổi danh, nó chính là trung hưng chi chủ Nam Loa Đạo Quân của Thần Huyền tông sáng chế, môn Nam Ly Tâm Pháp này đo chân đóng giày chế tạo vì đệ tử Thần Huyền tông nhập môn, thích hợp đệ tử Thần Huyền tông mới nhập môn đánh chắc trụ cột.
Cho nên, đệ tử nhập môn Thần Huyền tông, trên căn bản đều tu hành Nam Ly Tâm Pháp, thậm chí tất cả tâm pháp nhập môn của Thần Huyền tông không tốt bằng Nam Ly Tâm Pháp.
Thời điểm Lưu Lôi Long nhập môn cũng tu luyện Nam Ly Tâm Pháp, vì đánh tốt trụ cột chi mình.
- Hoàng giai thượng phẩm...
Lý Thất Dạ tươi cười nhìn Lưu Lôi Long.
Lưu Lôi Long vội vàng giải thích với Lý Thất Dạ:
- Công pháp cũng có phân chia cao thấp, tu sĩ chia công pháp thành bốn giai, từ cao tới thấp là: thiên, địa, huyền, hoàng. Mà mỗi một giai lại phân thành: thượng, trung, hạ. Mỗi một tu sĩ khi tu hành công pháp đều có chú ý, tu sĩ có mười hai cảnh giới, cho nên từ thấp đến cao, mỗi một giai ứng với một cảnh giới, không thể tu luyện lung tung, một khi tu luyện vượt qua sẽ mang tới hậu quả xấu.
Lưu Lôi Long nói những lời này đều là thường thức tu luyện của kỷ nguyên Bát Hoang.
Trong Bát Hoang, tu sĩ có mười hai cảnh giới, công pháp cũng chia thành bốn giai, mỗi một giai đối ứng ba cảnh giới.
Nói thí dụ như một vị tu luyện đạt tới Đồng Cân Nham Thân, như vậy hắn chỉ có thể tu luyện công pháp hoàng giai, nếu như hắn đột phá cảnh giới này, đạt tới Ngân Giáp Chiến Khu, như vậy hắn có thể tu hành công pháp Huyền giai.
Về phần mỗi một tầng công pháp chia ra ba tầng chỉ vì phân chia tốt xấu mà thôi, công pháp thượng phẩm chắc chắn sẽ tốt hơn công pháp hạ phẩm.
Lưu Lôi Long nói mỗi một giai đối ứng ba cảnh giới, tu sĩ không thể tùy tiện tu luyện, cũng không thể tu luyện công pháp vượt qua phẩm giai, đây cũng là thường thức của tu sĩ, một khi vượt qua có thể tẩu hỏa nhập ma.
- Xem như trong quy trong củ, không tốt, cũng không xấu.
Lý Thất Dạ hiểu rõ về tâm pháp, tiến hành cực hạn như thế cũng không đặc biệt phản đối.
Mặc dù nói, loại cực hạn này không phải hắn muốn nhìn thấy, nhưng hậu nhân lĩnh ngộ ảo diệu của Thái Sơ thụ không đúng, nhưng đây cũng là điểm có lợi.
Phân giải công pháp sẽ có cực hạn, tới một mức độ nào đó mà nói, có thể làm cho tu sĩ đánh chắc trụ cột tốt hơn, càng dụng tâm vào đạo cơ của mình, từng bước một tu luyện ra, mà không phải ngay từ đầu đã tu luyện công pháp hoặc bí thuật vô song cường đại nhất của Đạo Quân.
Nếu là như thế, từ mức độ nào đó, sẽ có không ít tu sĩ thiên phú cao xa phát triển nhanh hơn.
- Thiếu gia, thiếu gia có khả năng là ngoại lệ, thiếu gia là Tiên Thiên chân mệnh, sẽ không có hạn chế này.
Nói đến đây, Lưu Lôi Long do dự một lúc, hắn nhìn Lý Thất Dạ, không phải rất khẳng định.
Lưu Lôi Long xem ra, Lý Thất Dạ thần bí khó lường, có lẽ không thể dùng thưởng thức đi cân nhắc, nói không chừng Lý Thất Dạ là Tiên Thiên chân mệnh trong truyền thuyết, như vậy, hắn sẽ không bị hạn chế.
Tiên Thiên chân mệnh, đó là thiên phú khó lường, thiên phú như vậy, sinh ra là có được đạo của mình, thuộc về con cưng của trời, cho nên người có được Tiên Thiên chân mệnh sẽ không bị công pháp hạn chế.
Nhưng nội tâm Lưu Lôi Long do dự, hắn cũng không phải xem nhẹ Lý Thất Dạ, chỉ có điều, hắn cảm thấy, Lý Thất Dạ không giống Tiên Thiên chân mệnh, bởi vì hắn nhìn thấy người có được Tiên Thiên chân mệnh, người có được Tiên Thiên chân mệnh sẽ có khí tức Tiên Thiên, không giống người thường, vừa nhìn là biết rõ ràng.
Nhìn thần thái của Lưu Lôi Long như vậy, đương nhiên Lý Thất Dạ có thể nhìn ra được, hắn bật cười, lắc đầu, nói ra:
- Không cần cân nhắc, ta cũng không có Tiên Thiên chân mệnh như ngươi nói.
Lưu Lôi Long cười gượng, nói:
- Thiếu gia, ta, ta thật xấu hổ, ta, ta chỉ là, chỉ là kiến thức thiển cận...
Lý Thất Dạ nhấc tay, lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không cần để ý, ta không có trách ngươi. Hảo ý của ngươi, ta tâm lĩnh, đối với ta mà nói, Vạn Vật Tâm Pháp đã rất tốt, có thể nói, đã không có gì tốt bằng bảy đại tâm pháp.
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ thiếu gia muốn tu luyện đủ bảy pháp hay sao?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Lôi Long kinh ngạc.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Có gì không được chứ? Mệnh cung bao hàm Tứ Tượng, Tứ Tượng thủ chân mệnh. Chân mệnh trúc đại đạo, đại đạo khởi tâm kinh. Tâm kinh có bảy pháp, bảy pháp chứng Thái Sơ!
- Thiếu gia này cũng biết!
Lưu Lôi Long lại ngây người, bởi vì Lý Thất Dạ nói câu này chính là tinh diệu nhất của tu sĩ, vi những lời này, có rất nhiều thiên tài vắt hết tâm trí.
Vừa rồi, Lưu Lôi Long cảm thấy Lý Thất Dạ khó hiểu, nhưng hiện tại hắn vừa nói ra khỏi miệng chính là chân ngôn ảo diệu nhất của tu sĩ, đây là việc hắn ngoài ý muốn.
- Có gì không biết chứ, kỳ thật nó ẩn chứa trong mỗi công pháp, ví dụ như Vạn Vật Tâm Pháp.
Lý Thất Dạ nói.
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ thiếu gia muốn tu luyện đủ Đại Thế Thất Pháp hay sao?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Lôi Long ý thức được cái gì, hắn chấn động.
- Có gì không thể?
Lý Thất Dạ nói.
Lưu Lôi Long gãi gãi đầu, cười khan một tiếng, nói ra:
- Nói như vậy, tu sĩ tối đa chỉ tu luyện bốn môn tâm pháp, từ thấp đến cao, mặc dù nghe nói mỗi một người đều có thể tu luyện ra bảy môn tâm pháp, nhưng dường như không có ai đi tu luyện.
Sau khi tu sĩ đạt tới cảnh giới nhất định sẽ tu luyện tâm pháp cao hơn, đồng thời cùng loại tâm pháp sẽ tương dung tương thông, trọng yếu là, tâm pháp rất cao giai có thể làm cho công pháp của mình phát huy uy lực càng cường đại hơn.
Như Lưu Lôi Long, sau khi hắn đạt tới Ngân Giáp Chiến Khu liền tu luyện Hỏa Ngưu Cuồng Mãng Kính, đây là tâm pháp rất ưu tú trong Thần Huyền tông, môn tâm pháp này thuộc về Huyền giai trung phẩm, hơn nữa nó cũng giống như Nam Ly Tâm Pháp, đều thoát thai từ một trong bảy đại tâm pháp Vạn Vật Tâm Pháp, cho nên hai môn tâm pháp này có thể tương thông tương dung với nhau.
Quan trọng hơn là, sau khi dùng Hỏa Ngưu Cuồng Mãng Kính thúc dục Ma Viên Bát Thủ và Thiên Khôi ấn, uy lực của nó sẽ mạnh hơn cả Nam Ly Tâm Pháp.
Cho nên, rất nhiều tu sĩ đột phá cảnh giới đủ cao, bọn họ sẽ tu hành tâm pháp cao hơn, cho nên, tu sĩ cường đại đến mức, trong cả đời chỉ tu hành bốn tâm pháp là đủ.
Bây giờ nghe nói, Lý Thất Dạ muốn tu luyện bảy đại tâm pháp, làm cho Lưu Lôi Long ngạc nhiên, rất nhiều tu sĩ xem ra, tu luyện hết bảy đại tâm pháp chính là việc làm lãng phí thời gian.
Bởi vì trong mắt rất nhiều người, bảy đại tâm pháp thậm chí có khả năng còn không bằng tâm pháp Hoàng giai hạ phẩm, dùng nhiều thời gian, tinh lực, tâm huyết vào việc tu luyện bảy đại tâm pháp chính là lãng phí.
Lý Thất Dạ truy cầu như vậy, thế hệ phàm tục như Lưu Lôi Long không hiểu.
Cho nên, Lý Thất Dạ cũng không đi giải thích, nói:
- Muốn luyện mà thôi, cứ luyện là được.
Lưu Lôi Long nghĩ mãi mà không rõ, hắn hết sức tò mò về việc tu luyện của Lý Thất Dạ, hắn cho rằng, Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải thế hệ phàm tục, hắn là người thần bí khó lường.
Cho nên, thời điểm Lý Thất Dạ tu luyện, Lưu Lôi Long đều thập phần lưu ý, đương nhiên, Lý Thất Dạ sẽ không để ý Lưu Lôi Long chú ý hắn.
Quan sát Lý Thất Dạ một lúc, Lưu Lôi Long phát hiện, mặc dù Lý Thất Dạ chỉ tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nhưng Lý Thất Dạ tu luyện tâm pháp này, hắn cảm giác hỗn độn khí của Lý Thất Dạ nặng nề.
Hình như Lý Thất Dạ tôi luyện ra hỗn độn chân khí có thể sinh sôi thiên địa vạn vật, tình cảnh như vậy, Lưu Lôi Long chưa từng gặp qua.
Mặc dù nói, hắn đã từng nhìn thấy một ít phàm nhân tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp, nhưng hỗn độn chân khí của bọn họ hết sức bình thường, thậm chí có chút ít phàm nhân tu luyện thập phần pha tạp, hỗn tạp.
Lý Thất Dạ tu luyện ra hỗn độn chân khí không giống, tinh thuần thuần hậu, khí thế hào hùng, trầm trọng chứa vạn vật.
Hỗn độn chân khí như thế, Lưu Lôi Long lần đầu tiên nhìn thấy, sau khi hắn nhìn thấy hỗn độn chân khí của Lý Thất Dạ, hắn sợ hãi thán phục, nói ra:
- Thiếu gia đúng là kỳ nhân, tiểu nhân ngu muội vô tri, Vạn Vật Tâm Pháp trong tay thiếu gia lại hóa mục nát thành thần kỳ.
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Lôi Long, lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Đây cũng không phải là ta hóa mục nát thành thần kỳ, Vạn Vật Tâm Pháp vốn thần kỳ vô song, ta chỉ tu luyện y theo tâm pháp mà thôi.
- Vạn Vật Tâm Pháp thật sự thần kỳ vô song?
Lưu Lôi Long cũng không phải rất tin tưởng, thiên phú của hắn rất cao, hắn cũng từng cân nhắc Vạn Vật Tâm Pháp, nhưng ít nhất hắn cho rằng, Vạn Vật Tâm Pháp khẳng định kém hơn Nam Ly Tâm Pháp của tông môn, bằng không Nam Ly Tâm Pháp của bọn họ sẽ không bị đánh giá là Hoàng giai thượng phẩm.
Dù sao, đây là tâm pháp do tổ sư Nam Loa Đạo Quân sáng chế, cũng chế tạo cho đệ tử Thần Huyền tông nhập môn.
- Chẳng lẽ không phải?
Lý Thất Dạ lườm Lưu Lôi Long.
- Này...
Lưu Lôi Long cười khan một tiếng, hắn gãi gãi đầu, hắn không biết nên nói cái gì.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Chẳng phải ngươi từng nói qua, bảy đại tâm pháp được người ta gọi là Ma Tiên Thất Pháp, ngươi cảm thấy Ma Tiên Đạo Quân như thế nào? Hắn đã phát huy bảy đại tâm pháp mạnh như thế, ngươi cho rằng hắn là người ngu xuẩn hay sao?
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, Lưu Lôi Long như bị sét đánh, hắn ngây người trong một thời gian ngắn, lời này giống như sấm sét đánh vào đầu Lưu Lôi Long.
- Ma Tiên Đạo Quân, kinh tuyệt muôn đời!
Lưu Lôi Long lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.