Đế Bá

Chương 4612: Toại đế




Trong hư không vô tận, hư không nơi này như bị tháo nước, hư không hư vô thuần túy, ở nơi này đã không tồn tại không gian.
Trong hư không tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cảnh tượng trước mắt vô cùng xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất thế gian, nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, không ai có thể rời mắt khỏi nó.
Ở chỗ này có vô số ngôi sao tụ tập, tất cả đang xoay tròn thật chậm, thỉnh thoảng còn tỏa ra ánh sáng xinh đẹp.
Thử nghĩ một chút, ngàn vạn ngôi sao gắn kết tạo thành khu vực tinh đấu tại nơi này, dường như tất cả ngôi sao trong tinh không của ba ngàn thế giới đang hội tụ tại đây, tất cả ngôi sao đang vận chuyển theo tiết tấu rất kỳ dị.
Khi nhóm tinh đấu vận chuyển trong thời không trăm triệu năm, không gian ba ngàn thế giới đều hội tụ tại nơi này.
Tại nơi như thế gọi là khởi nguyên của mọi thứ trên thế gian, nhất tinh đấu như thế ẩn chứa tinh lực không thể tưởng tượng nổi, nó ẩn chứa thần bí khó có thể diễn tả thành lời.
Tinh đấu ở nơi này tỏa ra từng sợi hào quang uẩn dưỡng thế gian, có hào quang vạn vật, có hào quang thiên địa đại đạo, cũng có hào quang tâm tinh của chúng sinh...
Tất cả mọi người đứng trước tinh đấu này, thời điểm nhìn nó giống như cúi đầu nhìn ba ngàn thế giới, quan sát nhất cử nhất động của hàng tỷ tỷ chúng sinh, đứng ở chỗ này, ngươi có cảm giác như ngươi là người sáng thế, chi phối tất cả, chấp chưởng ba ngàn thế giới.
Tinh đấu như vậy ẩn chứa ảo diệu không ai có thể nói rõ thành lời, cũng có được huyền cơ người ta không thể phỏng đoán.
Chỉ có điều, thời điểm tất cả bày ra ở nơi này, ánh mắt của Lý Thất Dạ không nhìn vào tinh đấu, hắn chỉ nhìn vào hư vô.
Đó là khu vực trống, không có không gian, không có thời gian, không có đại đạo, không có ảo diệu, trống đến mức không có gì, nơi đó chính là hư không vô tận.
- Vách tường không gian không thể vượt qua.
Nhìn sang phiến hư vô đó Lý Thất Dạ nói.
Đứng sóng vai với Lý Thất Dạ, Nông Đế cũng nhìn hư vô trước mặt, hắn gật đầu và nói:
- Đây là kỳ quan khó gặp, trừ nhìn thấy từ bên ngoài, nơi của chúng ta là nơi nhìn thấy thứ hai. Đúng là không thể vượt qua, chúng ta đã từng thử.
Hư vô trước mặt trống rỗng, không có không gian, không có thời không, không có đại đạo... Có thể nói, nó không có gì cả.
Nhìn hư vô trống trải giống như có thể vượt qua dễ dàng, trên thực tế, nó căn bản không thể vượt qua, bởi vì ở chỗ này là trống rỗng, mặc kệ ngươi vượt qua như thế nào, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, trong hư vô kia, ngươi vĩnh viễn sẽ ở tại chỗ, bởi vì nơi đó không có khoảng cách, ngươi có dốc sức liều mạng chạy cũng không khác gì đứng im, không có gì khác biệt cả.
Hư vô vô tận đó chính là vách tường không gian, đổi một câu, bất kể nơi nào cũng phải dừng bước tại nơi này, ngươi chỉ có thể đi đến đó, không còn biện pháp tiếp tục tiến lên, có thể nói đó là giới hạn của Bất Độ Hải, là giới hạn không thể vượt qua.
Đứng ở nơi này, ngươi đã chỉ có thể dừng bước tại đây, không còn có biện pháp tiến thêm một bước, cho dù là tồn tại như Tam Tiên cũng phải dừng bước và không thể vượt qua.
- Đúng thế, đó là hàng rào.
Lý Thất Dạ cảm khái, hắn gật đầu.
Lúc này, ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn sang nơi khác, hắn nhìn vào tinh đấu. Tại đó có một lão nhân đang ngồi xếp bằng, chỉ có điều lão nhân đã vươn người đứng dậy và đi tới trước mặt Lý Thất Dạ cùng Nông Đế.
Trên người lão nhân này có một đám hỏa diễm mỗi một đám hỏa diễm lại làm người ta cảm thấy có nhiệt độ khác nhau, trái lại, trên người hắn tỏa ra hỏa diễm rất mê người, dường như có thể làm cho người ta thoải mái như uống một cốc nước mát khi trời nóng, cảm giác sảng khoái khó nói thành lời.
Nhưng một đám hỏa diễm mát lạnh đó lại mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, chỉ sợ một đám hỏa diễm này rơi xuống cũng có thể đốt đạo thống tan thành mây khói.
Đây là lực lượng cực kỳ khủng bố, nói không chút quá lời, một đám hỏa diễm này đánh tới, cho dù là Thủy tổ cũng không ngăn cản được, sẽ bị đốt thành hư vô.
Lão giả đáp xuống trước mặt Lý Thất Dạ, hắn khom người chào Lý Thất Dạ và nói:
- Lý đạo huynh đã đến, rốt cục chúng ta cũng có thể thở ra một hơi.
- Vị này chính là Toại huynh.
Nông Đế giới thiệu với Lý Thất Dạ, hắn cười nói.
- Toại Đế.
Cho dù Nông Đế không giới thiệu, Lý Thất Dạ cũng không xa lạ gì, trên thực tế, Lý Thất Dạ vừa tới Tam Tiên giới thì hắn đã gặp qua đạo ảnh của Tam Tiên.
Mặc dù nói, nhìn thấy chân thân Tam Tiên, thời gian đã hơi xa xưa, đối với Lý Thất Dạ mà nói không có gì khác nhau.
- Hỏa đạo vô song.
Lý Thất Dạ khen một tiếng, nói:
- Là tiên hỏa. May mắn gặp được, khó lường.
Lý Thất Dạ khen như thế không phải thuận miệng nói, hỏa đạo của Toại Đế vô song cổ kim, có thể nói, nói về chơi hỏa hắn là lão tổ tông của Tam Tiên giới, không ai có thể so sánh.
- Hổ thẹn.
Toại Đế cười khổ một tiếng, hắn lắc đầu, nói ra:
- Môn hộ bất hạnh, đạo tâm con cháu không kiên nên ném mặt mũi tổ tông.
Nghe Lý Thất Dạ khen như thế, Toại Đế không vui vẻ mà còn xấu hổ.
- Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào mình.
Lý Thất Dạ hắn cười nói:
- Con cháu bất hiếu chỉ là chuyện bình thường, không có gì phải lo lắng.
Toại Đế xấu hổ, hắn đang nói tới Hỏa tổ, đúng vậy, Hỏa tổ chính là đệ tử thân truyền của Toại Đế, Hỏa tổ đạt được chân truyền của Toại Đế.
Thử nghĩ xem, một tu sĩ có thể được chân truyền của Toại Đế, đây là chuyện khó lường cỡ nào, có thể nói tiền đồ vô lượng, kinh tài tuyệt diễm, cũng chỉ có đạt được chân truyền của Toại Đế, Hỏa tổ mới có thể thành một trong thập đại Thuỷ tổ.
Cũng chính bởi vì có được chân truyền của Toại Đế, từ đó Hỏa tổ hô một tiếng sẽ có nhiều người đi theo, thử nghĩ một chút, có ai không muốn đi theo đồ đệ của Tam Tiên chinh chiến tám phương?
Đó cũng là nguyên nhân Hỏa tổ năm đó tiến vào Bất Độ Hải lại có nhiều tồn tại vô địch đi theo, nguyện ý đồng sanh cộng tử cùng hắn.
Chỉ có điều, Hỏa tổ không thể hoàn thành sứ mạng của hắn, cuối cùng hắn sa đọa vào hắc ám.
- Đạo huynh nói cũng phải.
Toại Đế cười cười, hắn lắc đầu, nói ra:
- Nhân sinh luôn có vài chuyện đáng hối hận.
Nói tới đây hắn cũng thở dài.
Dù sao, hắn với tư cách một trong Tam Tiên, hắn cũng có thất tình lục dục, Hỏa tổ sa đọa hắc ám, kẻ làm sư phụ như hắn không tốt hơn chút nào, cuối cùng, Toại Đế tự mình ra tay đuổi giết Hỏa tổ, thanh lý môn hộ.
Cho dù đối với người như Toại Đế, đây cũng là việc không dễ, dù sao, người có thể được Toại Đế vừa ý, kẻ đó phải có thiên phú kinh thiên cỡ nào.
Hỏa tổ thật sự đủ kinh tài tuyệt diễm, hắn có được thiên phú kỳ lạ, có thể nói, Toại Đế vừa nhìn thấy hắn đã truyền thừa chân truyền, về sau hắn rơi vào hắc ám, Toại Đế tự tay thanh lý môn hộ...
Nhắc lại chuyện cũ, việc này làm Toại Đế thở dài, đây là tiếc nuối lớn nhất đời hắn.
- Haha, có bằng hữu từ phương xa tới, vui chết đi được.
Vào lúc đó, một tiếng cười to vang lên:
- Nhất thời vui mừng, nói chuyện thoải mái không gì sánh bằng.
Vừa dứt lời, một người từ trên trời đáp xuống, đáp xuống trước mặt Lý Thất Dạ.
Người này dáng người cao lớn hơn cả Nông Đế, Toại Đế, toàn thân hắn tỏa ra vận luật khác lạ, dường như thân thể hắn là đại đạo diễn hóa.
Thời điểm có người nhìn thấy vận luật trên người hắn, người đó sẽ không cảm nhận được huyết nhục của hắn, hình như người này cách ngươi rất xa xôi, ngươi và hắn không ở cùng một thế giới.
- Hi huynh trở lại.
Nhìn thấy lão nhân kia, Nông Đế và Toại Đế cười nói.
- Lý đạo huynh đã đến, chúng ta đã sớm ngóng trông từ lâu.
Lão nhân khom người chào Lý Thất Dạ, hắn vừa cười vừa nói:
- Trăm vạn năm trước, ta đã cùng bọn họ suy đoán ra, Lý đạo huynh sẽ tới đây, chỉ không biết thời gian bao lâu.
- Địa phương khó tìm, không có tìm đúng đường.
Lý Thất Dạ cười cười, không cần giới thiệu, hắn đã biết người này chính là Hi Đế trong Tam Tiên.
Nông Đế, Toại Đế, Hi Đế, đây là Tam Tiên trong truyền thuyết Tam Tiên giới!
Trong Tam Tiên giới, trăm ngàn vạn năm qua đều có truyền thuyết về Tam Tiên, đa số người trên thế gian cho rằng Tam Tiên không tồn tại, chẳng qua là truyền thuyết tốt đẹp mà thôi, chỉ là tiền nhân bịa đặt ra cổ vũ bọn họ.
Nhưng Lý Thất Dạ biết rõ, cho dù hắn chưa tới Tam Tiên giới thì hắn đã biết Tam Tiên tồn tại.
Từ mức độ nào đó, Lý Thất Dạ đến Tam Tiên giới chính là muốn gặp Tam Tiên một lần.
Hôm nay nhìn thấy Tam Tiên, có thể nói mục đích của hắn đi Tam Tiên giới đã hoàn thành viên mãn.
- Lý đạo huynh còn mạnh hơn chúng ta gấp mười lần.
Hi Đế cười lớn, hắn cảm khái nói:
- Sau khi tên kia tới nơi này chúng ta vẫn tìm kiếm hắn, hắn lại ẩn nấp quá sâu, trong quá trình này chúng ta nhiều lần phát hiện ra hắn nhưng hắn lại bỏ trốn mất dạng.
- Xem ra, chúng ta đã già, người già hoa mắt, tìm người không dễ dàng.
Nói xong, Hi Đế lắc đầu cảm khái.
Hi Đế nói tên kia chính là Độc Giác Thú, hắn không ngừng ẩn nấp, đám người Hi Đế đi tìm nhưng khó gặp được.
Nhưng Lý Thất Dạ vừa tới đã tìm ra đối phương, hơn nữa còn đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.