Đế Bá

Chương 4485: Còn Có Một Người




- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, thiên địa kinh sợ, nhật nguyệt tinh thần thất sắc, một tiếng hừ lạnh tràn đầy uy nghiêm vô thượng, chí cao vô thượng, cho dù là Chân Đế Chư Thần, lúc nghe tiếng hừ lạnh cũng đã chết.
Nhưng đối với tiếng hừ kia, phản ứng của Lý Thất Dạ vô cùng bình thản, không quan tâm tới.
Lúc này ngôi sao hội tụ, ánh sáng biến ảo, chỉ trong nháy mắt, khi ánh sao xuất hiện, một khuôn mặt vô cùng mộng ảo hiện ra, nó không chân thật, thậm chí ngươi nhìn thấy cũng quên đi.
Thời điểm ngươi nhìn thấy gương mặt, ngươi sẽ cảm thấy mình đang mơ, nhưng lúc ngươi tỉnh lại, ngươi lại không nhớ nổi nội dung cụ thể của giấc mơ, chỉ có cảm giác mình đã mơ mà thôi.
Đối mặt với gương mặt này, khi tụ khi tán, dường như nó từ không đến có, từ có thành không.
- Tất cả đều ở tâm ma, tất cả đều ở dục vọng, tất cả đều ở ân oán tình cừu.
Nhìn thấy gương mặt khi tụ khi tán, Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Tâm ma của ngươi là gì?
Thời điểm này, sâu trong không gian lại có tiếng nói vang lên, tiếng nói còn mang theo tiếng than thở.
Lúc ngươi nghe thấy tiếng nói này, ngươi sẽ cho rằng mình không phải dùng lỗ tai nghe, mà là tiếng nói quanh quẩn trong đầu của ngươi, là ngươi đang tự nói với mình.
Tiếng nói của mình tự nói trong đầu mười phần ma huyễn, nếu như định lực người không tốt, ngươi sẽ bị dọa điên.
- Tâm ma của ta?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Tâm ma của ta là chính ta. Nhất niệm thành ma mà thôi, cần gì cần thứ khác?
- Ma này không phải ma kia.
Lại có tiếng nói từ sâu trong không gian vọng ra.
- Không, đối với ta mà nói, ma này chính là ma kia.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Tiên hiền nói có đạo lý, một khi điên lên, ngay cả chính ta cũng sợ ta, đây cũng là tâm ma của ta.
Tồn tại sâu trong không gian im lặng, dường như đang suy nghĩ lời này của Lý Thất Dạ, hoặc không công nhận lời của Lý Thất Dạ là đúng.
Nhưng, Lý Thất Dạ chính là hắn tâm ma của mình, hắn không hề sợ hãi bản thân mình biến thành cái gì, cũng không lo lắng bị hấp dẫn tạo thành biến hóa, tất cả những việc này với hắn đều chưa đủ thành đạo.
- Cũng là thời điểm chúng ta nói chuyện.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ngươi nói có phải không?
Tồn tại sâu trong không gian im lặng, hắn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hắn vốn muốn lấy viên đá kia, lại không có nghĩ tới lại chọc tồn tại như Lý Thất Dạ, càng làm hắn không nghĩ tới là, Lý Thất Dạ đã vượt đánh giá, thực lực như vậy là tồn tại chí cao vô thượng, hắn đã lâu chưa từng gặp qua.
- Ta có khả năng cho, rất ít.
Cuối cùng, giọng nói sâu trong không gian lại vọng ra.
- Thật sao?
Lý Thất Dạ vểnh lên một chút khóe miệng, cười cười mà thôi, lạnh nhạt nói:
- Ta cũng không cho rằng như vậy, vậy ta hỏi ngươi, trong ba mươi sáu, ngươi xếp hạng thứ mấy?
Sâu trong không gian yên lặng, qua một lúc lâu mới có tiếng nói vang lên:
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đại đạo thâm sâu, đã vượt quá tưởng tượng của ngươi. Cho dù đạo tâm của ngươi vô thượng, tuyên cổ vô song, nhưng có tồn tại càng cao xa hơn, càng không thể tưởng tượng nổi.
Lời này rất trịnh trọng, thực sự không phải thoái thác.
Thử nghĩ xem, Phi Địa trì là tồn tại kinh khủng thế nào, cho dù Thủy tổ cấp  Tiên Thống cũng không thể toàn thân trở ra, là tồn tại khủng bố như vậy, nhưng hắn lại trịnh trọng như thế, hắn nói chuyện lộ ra tin tức khủng bố.
Nếu như có thể nghĩ thấu, người nào hiểu ảo diệu trong đó, người đó sẽ sợ hãi.
- So với lão tặc thiên thì thế nào?
Lý Thất Dạ vô cùng bình tĩnh, cũng không có bởi vì lời nói trịnh trọng này mà sợ hãi, hắn thản nhiên nói.
- Có thể so sánh với hắn.
Sâu trong không gian lại có tiếng trả lời.
Lý Thất Dạ híp mắt lại, ánh mắt nhảy lên một cái, lạnh nhạt nói:
- Thú vị, rất thú vị.
- Thế ngoại to lớn, ngươi không cách nào tưởng tượng nổi.
Giọng nói sâu trong không gian quanh quẩn:
- Cho dù ngươi đã có thu hoạch, nhưng, tất cả chỉ là bắt đầu mà thôi.
- Không, vẫn nằm trong dự kiến của ta.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ngược lại, đối với ta, đây là một việc thú vị, đáng để mong chờ. Nếu chỉ như cũ, nó sẽ nhàm chán và tịch mịch cỡ nào.
Sâu trong không gian im lặng, đổi lại người khác, chỉ sợ đã sớm sợ vỡ mật.
Lý Thất Dạ nói chính là, nếu không có biến hóa thì vạn sự tịch mịch và nhàm chán.
Ở nơi cao sẽ lạnh, vô địch luôn tịch mịch, đây là Lý Thất Dạ, bởi vì địch nhân của hắn không phải người khác, địch nhân của hắn chính là bản thân hắn! Đây mới là chuyện tịch mịch nhất.
- Ngươi muốn cái gì?
Cuối cùng, giọng nói sâu trong không gian quanh quẩn.
- Ta muốn không nhiều lắm. Lý Thất Dạ cười cười, nói:
- Nơi này không tệ, muốn mượn dùng một chút mà thôi, ta luyện binh khí, cũng tâm sự một chút chuyện thú vị, không hơn.
- Không có chuyện gì thú vị.
Giọng nói sâu trong không gian quanh quẩn:
- Chỉ có máu và nước mắt.
- Thì thế nào.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Bao nhiêu máu và nước mắt, đây là việc đáng nói chuyện. Dù sao, ta cũng không phải thánh nhân gì, cũng không người lòng dạ từ bi, cũng không có kiêng kị, máu và nước mắt cũng là chuyện thú vị.
Giọng nói sâu trong không gian đáp lại:
- Ngươi cầu gì hơn thế?
Lý Thất Dạ cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, cười cười, nói:
- Ngươi sở cầu là cái kia. Vô số năm tháng, ẩn núp tại đây.
- Đạo bất đồng.
Tiếng trả lời.
- Thật sao?
Lý Thất Dạ tươi cười đầy thâm ý, nói ra:
- Chỉ bởi vì đạo bất đồng sao? Xác định không phải chia của không đều sao?
- Hừ!
Tiếng hừ lạnh vang lên, thiên địa kinh sợ, nhật nguyệt tinh thần rơi xuống, chỉ một tiếng hừ lạnh cũng làm chúng sinh run rẩy.
Trong tiếng hừ lạnh mang theo lửa giận, có thể nghe được, tồn tại sâu trong không gian không hài lòng với câu nói của Lý Thất Dạ.
Nhưng, Lý Thất Dạ vẫn bình thản, dường như hắn chưa từng nghe thấy tiếng hừ lạnh.
- Lòng tiểu nhân!
Cuối cùng, giọng nói sâu trong không gian vang lên.
- Ta vốn không phải quân tử.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Ngươi dám nói, trong khoảng thời gian đó chưa từng có suy nghĩ tương tự? Ta biết, không có người nào là thiện nam tín nữ.
- Nếu muốn, cần gì chờ tới hôm nay.
Giọng nói vang lên, mặc dù hắn bất mãn với lời nói của Lý Thất Dạ nhưng vẫn đáp lời.
- Việc này rất khó nói.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Một con cá sẽ trưởng thành. Cá nha, đương nhiên là nuôi lớn trước, khi đó ăn mới ngon, quá nhỏ, không đủ nhét kẽ răng.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một lúc lại nói:
- Nếu như ta đoán không sai, nhất định từng có chuyện như vậy, hơn nữa ý nghĩ này đã từng xuất hiện trong đầu ngươi.
Lý Thất Dạ nói thế làm tồn tại sâu trong không gian im lặng, mặc dù hắn vừa rồi hừ lạnh và tức giận.
- Cho nên chỉ cần dám nghĩ, tất cả từng có khả năng.
Lý Thất Dạ cũng không ngoài ý muốn, hắn cười nhạt và nói:
- Nếu như nói, thế gian này ai đáng giá tin tưởng nhất, người đó nhất định là lão tặc thiên.
- Lão tặc thiên?
Nghe Lý Thất Dạ đánh giá cao như thế, tồn tại sâu trong không gian không cho là đúng, lạnh lùng nói:
- Liên quan gì tới ta?
- Xem ra, các ngươi không thích lão tặc thiên nha.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn rất tự tại.
- Gây nên, đồng nguyên.
Tồn tại sâu trong không gian lên tiếng.
- Thật sao?
Lý Thất Dạ không quan tâm nói:
- Ăn một con cá và giết chết một con cá, ngươi cho rằng không có khác biệt sao? Đương nhiên, ví dụ như vậy không đúng, nhưng cũng tương thông.
Sâu trong không gian nói:
- Đều như nhau, bất kể là mục đích gì, kết quả đều như nhau.
- Xem ra, ngươi có oán khí không nhỏ với lão tặc thiên.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nói như vậy, ngươi chịu không ít đau khổ.
- Hừ!
Sâu trong không gian vang lên tiếng hừ lạnh, rốt cuộc không nói chuyện.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, qua một hồi lâu, hắn thu  nụ cười và nói:
- Chúng ta không nói chuyện lão tặc thiên cũng được, dù sao cũng là chuyện cũ. Nói chuyện của người kia chứ?
- Không biết.
Sâu trong không gian cự tuyệt Lý Thất Dạ.
- Xem ra, ngươi hết sức kiêng kỵ.
Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng trọng, nói:
- So với vị kia trong Bất Độ hải thì thế nào?
- Tiểu hài tử mà thôi.
Thời điểm tồn tại sâu trong không gian lên tiếng rất trực tiếp, không cần suy nghĩ cái gì, điều này nói rõ hắn đã có định vị trong lòng.
- Thú vị.
Lý Thất Dạ vỗ tay và cười nói:
- Tồn tại chí cao, thú vị.
- Nếu là chí cao, cũng là duy nhất.
Giọng nói quanh quẩn trong không gian:
- Ngươi không thể so sánh.
- Như vậy nha.
Đối với việc này, Thất Dạ cũng không tức giận, trái lại hắn còn suy nghĩ sâu xa, nói:
- Thế gian, không có tiên mà thôi.
- Nếu có tiên, đã kết thúc.
Giọng nói sâu trong không gian quanh quẩn bên tai Lý Thất Dạ.
- Nếu thật có tiên.
Lý Thất Dạ vỗ tay, hắn trịnh trọng nói:
- Ta cũng đánh với hắn một trận. Nếu như thế gian thật có tiên, làm sao cho phép ngụy tiên như các ngươi tồn tại.
Nhưng tồn tại sâu trong không gian lại không tức giận Lý Thất Dạ, chỉ lạnh lùng nói:
- Chính là Chân Tiên, ngươi làm sao có thể phỏng đoán!
- Thật sao?
Lý Thất Dạ tươi cười càng đậm, nói:
- Ta có hứng thú, ta biết.
- Không người biết tung tích.
Cuối cùng, tồn tại sâu trong không gian chỉ nói một câu như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.