Đế Bá

Chương 4420: Thiên Khư




Tần Quân liếc Đại Hắc Ngưu một cái, không nói gì thêm, lại nhìn tòa thành lớn sụp đổ:
- Đi thôi, nơi này nên chấm dứt.
Đại Hắc Ngưu gật đầu, biết nơi này đã là sâu trong lòng thuyền viễn chinh, không cần đi tiếp nữa.
Lúc sắp đi Thánh Sương Chân Đế nhìn lỗ to lần cuối, mày đượm nét sâu, bóng ma ám ảnh trong lòng. Vì nàng biết thứ này có ý nghĩa gì.
Lý Thất Dạ không quan tâm, không thèm nhìn hố to, hắn không để ý tới bóng dáng kia sống hay chết, xoay người bỏ lại tất cả.
Đoàn người Lý Thất Dạ đi ra khỏi tiểu thế giới này, cả thế giới đã hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Trước đó có nhiều cường giả, đại nhân vật ùa vào tiểu thế giới, rất là náo nhiệt. trận chiến vừa rồi hù cường giả đại nhân vật sợ vỡ mật, cuống cuồng rút ra tiểu thế giới nên chỗ này yên tĩnh.
Nhóm Lý Thất Dạ đi ra, âm binh từng hành quân cũng biến mất, không biết chúng nó đã nhảy hết vào nồi nước thép hay đi tới nơi khác.
Lúc nhóm Lý Thất Dạ đi ra, cả tiểu thế giới yên lặng đáng sợ, dường như trong này chỉ còn lại bọn họ. Trong tiểu thế giới này trừ họ ra đừng nói bóng người, không thấy cả bóng quỷ. Dường như những vật chết cũng ẩn núp đi.
Thánh Sương Chân Đế biết tiểu thế giới tĩnh lặng là vì trận chiến vừa rồi, vì bóng dáng kia bỏ chạy nên vật chết cũng biến mất.
Không phải toàn bộ vật chết trong tiểu thế giới đã chết, chúng nó chỉ ẩn núp đi, khi tới lúc chúng nó sẽ lại xuất hiện.
Đây cũng là điều Thánh Sương Chân Đế thầm lo, vật chết trong tiểu thế giới hoặc nên gọi là quân đoàn người chết có số lượng rất khổng lồ. Như hoàng đế xe thần, bá chủ ngựa chiến đều là tồn tại vô địch cõi đời, càng đừng nói bóng dáng trong Phượng Hoàng Lô.
Quân đoàn người chết khủng bố như vậy phiêu bạt ra từ Bất Độ Hải tất nhiên có lý do của nó, có lẽ chúng nó đang viễn chinh.
Thánh Sương Chân Đế không biết chúng viễn chinh cái gì, có lẽ quân đoàn người chết viễn chinh nguyên Tiên Thống Giới.
Nhóm Lý Thất Dạ đi ra tiểu thế giới, đứng ở mép thuyền mới phát hiện thuyền viễn chinh đang lướt đi rất nhanh.
Tốc độ của thuyền viễn chinh nhanh như tia sáng vụt qua hư không, lặng lẽ không tiếng động, như thuyền ma đến từ địa ngục.
Thuyền viễn chinh lướt nhanh đi, nhiều thuyền rách rưới hoặc mảnh nhỏ bay ra trước đó ngược lại từ từ ngừng trôi.
Thuyền rách nát, mảnh nhỏ phiêu bạt ra khỏi Bất Độ Hải trôi vào Thiên Khư thì tốc độ chậm dần, từ từ ngừng trôi, dường như chúng nó mất sức trôi đi tiếp.
Thuyền viễn chinh trái ngược lại, khi tất cả thuyền rách rưới hoặc mảnh nhỏ giảm chậm, ngừng lại hẳn thì thuyền viễn chinh tăng tốc độ như cá kình lướt nhanh vào Thiên Khư bao la vô tận.
Thuyền viễn chinh lướt đi nhanh một đường thẳng tắp, trạng thái chính xác bay nhanh tới chỗ nó cần đến.
Có lực lượng siêu mạnh đang điều khiển thuyền viễn chinh lướt đi, hoặc có thứ gì trong Thiên Khư hấp dẫn con thuyền khiến nó bay nhanh tới.
Nhìn thuyền viễn chinh lướt đi nhanh một hướng cố định, Thánh Sương Chân Đế đã hiểu:
- Đến có chuẩn bị.
Thuyền rách nát, mảnh nhỏ khác vì các loại lý do dạt ra từ Bất Độ Hải, nhưng thuyền viễn chinh thì khác, nó có mục đích rõ ràng khi ra khỏi Bất Độ Hải.
Bất Độ Hải cách Thiên Khư xa đến không thể đo lường thì thuyền viễn chinh vẫn bay chính xác một hướng duy nhất, toàn quá trình nó không đi đường vòng, không chệch một li.
Là lực lượng gì hấp dẫn thuyền viễn chinh ra khỏi Bất Độ Hải thẳng tiến Thiên Khư? Thánh Sương Chân Đế không dám xác định.
Trong khi thuyền viễn chinh bay nhanh, Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng trâu chỉ đằng trước, kêu lên:
- Đẹp quá đi!
Phương xa có một hành tinh rất lớn, vô cùng kỳ lạ. Hành tinh siêu khổng lồ chia làm hai nửa, trái phải phân biệt rõ ràng. Bên phải hành tinh như mặt trời tuôn ra lửa cháy hừng hực. Ngọn lửa nóng cháy phun lên cao tuôn hướng hư không ngàn vạn dặm, cực kỳ đồ sộ.
Bên trái hành tinh là cực lạnh, trong hành tinh tuôn ra hơi cực âm, tiếng xèo xèo vang lên, bên trái hư không bị đóng băng trong tích tắc. Hư không ngàn vạn dặm hóa thành huyền băng bóng loáng như gương băng, rất thần kỳ.
Hành tinh này không ở yên một chỗ, nó xoay dọc theo quỹ tích, nhìn như tốc độ rất chậm nhưng chỉ trong thời gian ngắn nó vượt qua Thiên Khư mênh mông vào đầu bên kia.
Nhìn hành tinh thỉnh thoảng phun lửa, bên kia đóng băng ngàn vạn dặm, kéo cái đuôi băng hỏa biến mất trong Thiên Khư làm người nhìn ngơ ngẩn.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Chúng ta đã vào Thiên Khư. Nơi đây có cảnh tượng vô cùng đồ sộ, ngươi thấy chuyện thần kỳ gì cũng đừng thấy lạ, vì đây là Thiên Khư.
Thánh Sương Chân Đế nhìn hư không bao la mênh mông, cảm khái thì thào:
- Thiên Khư...
Thiên Khư, Bất Độ Hải lấy Thiên Tiệm làm lằn ranh, chúng nó nằm ngoài Tiên Thống Giới. Thiên Khư và Bất Độ Hải đối diện nhau, thành hai cực của thế giới này.
Thiên Khư giống như Bất Độ Hải đều tràn ngập bí ẩn, chưa biết, đáng để thăm dò. Nhưng Thiên Khư lại khác Bất Độ Hải. Bất Độ Hải thì có đi không về, tồn tại mạnh cỡ nào, Thủy Tổ kinh diễm bao nhiêu đã vào Bất Độ Hải là từ nay bặt vô âm tín. Thiên Khư lại khác, cường giả tu sĩ nào miễn có thể nắm chắc chừng mực mạo hiểm thì có cơ hội sống trở về.
Thiên Khư khác Bất Độ Hải chỉ cho Thủy Tổ, hạng người vô địch mới có cơ hội đi vào. Ai đều có cơ hội vào Thiên Khư, dù thực lực của ngươi không đủ mạnh, không thể bay qua khoảng cách xa xôi, miễn ngươi trả tiền thì có người mang ngươi đến Thiên Khư.
Ví dụ như Kiêu Hoành Thương Hành có nghiệp vụ này, chuyên phục vụ cho một số cường giả tu sĩ đưa đến Thiên Khư.
Đi tới Thiên Khư không phải chỉ có Chân Đế, Trường Tồn vô địch mới có thu hoạch. Dù ngươi là tu sĩ nho nhỏ, nếu ngươi có cơ hội thì có lẽ sẽ được kỳ ngộ lớn.
Nên Thiên Khư và Bất Độ Hải khác nhau, hai nơi hoàn toàn khác biệt. Với cường giả tu sĩ của Tiên Thống Giới thì Thiên Khư là khu vui chơi thăm dò, nơi này tràn ngập phiêu lưu, kỳ ngộ. Bất Độ Hải là hành tình, là chốn về của Thủy Tổ.
Hàng năm biết bao cường giả tu sĩ đi vào Thiên Khư, trong đó có Chân Đế vô địch cõi đời, cũng có tiểu tốt vô danh. Mục đích họ vào Thiên Khư cũng có nhiều loại. Có người vào vì kỳ ngộ, có người vào thì muốn mở rộng tầm mắt, nhìn kỳ tích Thiên Khư.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong khi Liễu Yến Bạch thẫn thờ thì có tiếng động trầm đục, dường như cả không gian rung rinh.
Liễu Yến Bạch nhìn hướng phát ra thanh âm. Có ngọn núi khổng lồ xuất hiện trong hư không, núi lấp lánh ánh sáng bạc, núi rất to lớn như đúc bằng vô số bạch ngân. Trên ngọn núi khắc nhiều phù văn rất kỳ lạ, khi phù văn lấp lánh sáng thì như những con mắt chớp lia, rất kỳ, rất dị.
Ngọn núi lớn màu bạc đang di chuyển, nó không tự di động mà có các con voi to đi đằng trước kéo núi theo.
Những con voi to không phải vật sống mà là những tượng đá, các tượng voi không biết điêu bằng đá gì, hoặc chúng nó sinh ra vốn là đá. Tóm lại không nhìn ra tượng voi là bẩm sinh hay sau này tạo thành, mỗi pho tượng sống động như thật.
Trên lưng các con voi đá tròng sợi xích sắt vừa thô vừa dài, xích trói núi bạc, những con voi đá lầm lũi kéo núi bạc vào trong Thiên Khư. Khi voi đá cất bước thì nghe tiếng di động ầm ầm của núi bạc hòa cùng bước chân voi.
Voi đá tuy ục ịch nhưng chúng kéo núi bạc đi rất nhanh, hình dung bằng từ chạy như bay cũng không khoa trương.
Liễu Yến Bạch đếm các con voi đá:
- Một con, hai con, ba con... chín con, có tổng cộng chín con!
Đại Hắc Ngưu nhìn cảnh tượng trước mắt nhưng không ngạc nhiên:
- Chín con voi kéo núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.