Đế Bá

Chương 4337: Ngạo Khí Của Phi Kiếm Thiên Kiêu




Không phải Phi Kiếm Thiên Kiêu muốn Đường Bôn mua kiếm tặng mình, thiếu nữ tâm cao khí ngạo như nàng tất nhiên khinh thường loại người theo đuổi giống Đường Bôn. Phi Kiếm Thiên Kiêu chỉ lo là cậu ấm Đường Bôn nổi hứng đấu giá kiếm Thủy Tổ hoặc nâng giá cao ngất ngưỡng, nàng rầu thúi ruột. Khả năng thứ nhất hay thứ hai đều sẽ gây rắc rối cho nàng, dù sao trong lòng Phi Kiếm Thiên Kiêu quyết phải mua về kiếm Thủy Tổ này.
Đường Bôn cười nói:
- Nói gì kỳ, Đường Bôn thích tặng đồ cho cô nương lắm, miễn nàng muốn thì sao trên trời ta cũng hái cho. Tiền không là gì, vấn đề là nàng có thích không. Miễn cô nương thích thì Đường Bôn này đủ sức tặng ba, năm ức.
Mọi người cười khổ, câm nín. Đừng nói những cường giả tu sĩ, dù là Chân Đế cường đại cũng lắc đầu bất đắc dĩ.
Ba, năm ức tùy tiện tặng người chỉ vì đem lại niềm vui cho mỹ nữ, phá sản như thế chỉ có cậu ấm Đường Bôn mới làm ra được.
Đây là điều Phi Kiếm Thiên Kiêu lo lắng nhất, lỡ Đường Bôn thật sự đấu giá kiếm Thủy Tổ thì nàng sẽ phải đâm lao theo. Nàng rất cần thanh kiếm Thủy Tổ này, không thì đã chẳng tự mình giá lâm.
Nếu thật sự bị Đường Bôn đấu giá thành công, khi đó nàng nên nhận quà của gã hay từ chối? Không ai biết cậu ấm này có bao nhiêu tiền, không chừng gã giàu hơn tất cả Chân Đế có mặt ở đây.
Phi Kiếm Thiên Kiêu liếc Đường Bôn một cái, nhẹ gật đầu cảm ơn:
- Đa tạ ý tốt của ngươi, ta muốn thanh kiếm này nhưng tự mình đấu giá được rồi.
Thái độ của Phi Kiếm Thiên Kiêu rõ ràng có thay đổi, mềm mỏng với cậu ấm Đường Bôn hơn, nàng làm như vậy vì muốn gã bỏ ý định đấu giá kiếm Thủy Tổ.
Đường Bôn cười tủm tỉm nói:
- Thôi, cô nương đã muốn như vậy thì tùy ý cô nương. Có việc gì cần cô nương cứ lên tiếng, tiền không là vấn đề, Đường Bôn ta có tiền.
Phi Kiếm Thiên Kiêu gật đầu cảm ơn.
Nghe Đường Bôn nói rút khỏi đấu giá kiếm Thủy Tổ, mọi người thở phào nhẹ nhõm, bao gồm Chân Đế, Trường Tồn.
Trong lòng các đại nhân vật khinh thường con nhà giàu Đường Bôn, nhưng tài lực hùng hậu của gã tạo áp lực lớn cho mọi người, Chân Đế cũng không ngoại lệ. Loại con nhà giàu ném tiền không chớp mắt thế này chẳng ai biết khi nào gã nổi điên nhìn trúng món báu vật nào, khi đó không ai cạnh tranh thắng được gã.
Chân Đế mạnh cỡ nào vào lúc này cũng cảm nhận được sức mạnh đồng tiền, một cắc ép chết anh hùng. Những Chân Đế vô địch bình thường hô mưa gọi gió, vô địch biết bao, nhưng tiền con số thiên văn đập vào mặt làm họ nghẹt thở. Ngày thường họ không để tu sĩ bình thường đạo hạnh nhỏ nhoi như Đường Bôn vào mắt, nhưng trong hội đấu giá này, một vật đấu giá nào đó chỉ cần cậu ấm Đường Bôn thò tay vào là Trường Tồn Bất Hủ, Chân Đế vô địch cũng sẽ thận trọng như gặp địa địch.
Đường Bôn rút khỏi đấu giá kiếm Thủy Tổ làm Phi Kiếm Thiên Kiêu nhẹ nhõm, những người khác cũng thở phào. Không còn Đường Bôn quấy rối là bọn họ bớt một kình địch.
Bất giác Phi Kiếm Thiên Kiêu nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Đường Bôn rút lui, Lý Thất Dạ thành kình địch cạnh tranh đấu giá lớn nhất trong lòng Phi Kiếm Thiên Kiêu. Nàng đến tham gia có chuẩn bị đầy đủ tiền bạc, vị Chân Đế nào cạnh tranh thì nàng cũng tự tin dùng tài lực đánh lui được. Nhưng Lý Thất Dạ làm Phi Kiếm Thiên Kiêu kiêng kỵ, trong lòng nàng lo hắn sẽ cạnh tranh đấu giá kiếm Thủy Tổ.
Không chỉ Phi Kiếm Thiên Kiêu e ngại Lý Thất Dạ nhúng tay vào, những người muốn có kiếm Thủy Tổ cũng e ngại hắn. Thanh niên tên Lý Thất Dạ này tài lực dữ dội còn hơn cậu ấm Đường Bôn, hắn mà đấu giá là người khác hết chỗ chơi.
Bị Phi Kiếm Thiên Kiêu nhìn chằm chằm, Lý Thất Dạ nhướng mí mắt cười khẽ.
Trong mắt Phi Kiếm Thiên Kiêu thì nụ cười đó là khiêu khích. Nàng là con người rất ngạo khí, chưa từng cúi đầu trước ai, hết sức kiêu hãnh. Nên khi Lý Thất Dạ cười khẽ làm nàng khó chịu, cảm thấy bị hắn khiêu khích.
Phi Kiếm Thiên Kiêu lạnh lùng nói:
- Kiếm này thuộc về ta!
Mọi người nghe rõ ràng, im lặng liếc nhau.
Ai đều nghe hiểu Phi Kiếm Thiên Kiêu nói như thế là ngầm biểu thị công khai quyền sở hữu thanh kiếm này, có ý cảnh cáo những người đấu giá là ai muốn cướp thanh kiếm tức là chống đối nàng.
Hành động hơi bá đạo, nhưng Chân Đế, Trường Tồn Bất Hủ khác không lên tiếng.
Nhiều người biết Phi Kiếm Thiên Kiêu bày ra bá đạo vì nàng có đủ tự tin. Trước không nói nàng là Nửa Bước Trường Tồn, thực lực đủ để ngạo thị nhiều Chân Đế, Trường Tồn. Huống chi ai đều biết tỷ phu của nàng là Kim Quang Thượng Sư, tộc tỷ Khê Hoàng đang có mặt ở hội đấu giá, cân nặng đủ nặng rồi.
Đám Chân Đế, Trường Tồn liếc nhau, không tỏ thái độ. Bị uy hiếp nhưng vẫn có người ôm hứng thú với kiếm Thủy Tổ.
Mọi người không muốn cãi cọ với Phi Kiếm Thiên Kiêu, Chân Đế cường đại cười cười như gió thoảng bên tai.
Nhưng có một thanh âm chậm rãi vang lên:
- Đấu giá chưa bắt đầu mà vội vã nói là của ai làm gì, ai nhiều tiền thì thuộc về người đó.
Mọi người nhìn qua, người nói chuyện là Lý Thất Dạ.
Có người nhỏ giọng nói:
- Lại là Lý Thất Dạ.
Nghe Lý Thất Dạ nói câu đó nhiều người lòng thít chặt, Chân Đế và Trường Tồn cũng căng thẳng thần kinh. Mọi người đã thấy thủ đoạn của tên điên này, hở chút là một ức, thậm chí mười ức.
Nếu Lý Thất Dạ đấu giá kiếm Thủy Tổ thì e rằng người khác không có cơ hội, vì hắn là tên điên tùy tiện quăng ra mười ức, ai chịu nổi/ Cậu ấm Đường Bôn còn chịu thua, nhận hèn.
Phi Kiếm Thiên Kiêu biến sắc mặt, Lý Thất Dạ nói câu này rõ ràng nhằm vào nàng, sắc mặt của nàng xanh mét.
Lý Thất Dạ vốn không hứng thú với kiếm Thủy Tổ, hắn không thèm Tẩy Tội kiếm thì càng đừng nói tới thanh kiếm này. Nhưng thái độ cả vú lấp miệng em của Phi Kiếm Thiên Kiêu làm Lý Thất Dạ gai mắt.
Phi Kiếm Thiên Kiêu khó chịu nói:
- Có tiền chưa chắc là vạn năng.
Phi Kiếm Thiên Kiêu đã tuyên bố quyết tâm phải lấy thanh kiếm này, hạng người vô danh như Lý Thất Dạ dám khiêu khích lại nên đương nhiên nàng bực bội.
Thái độ đó của Lý Thất Dạ không chỉ đang khiêu khích, hắn không thèm để nàng vào mắt.
Bình thường loại người như Lý Thất Dạ có đáng gì, giàu cỡ nào cũng chỉ là tu sĩ hết sức bình thường, ngày thường không có cả tư cách đứng trước mặt nàng chứ đừng nói cạnh tranh.
Lý Thất Dạ bình tĩnh cười nói:
- Ta có tiền.
Mọi người nín thở nghe câu nói bình thản này, Chân Đế, Trường Tồn thót tim.
Kết cục của Minh Vương Phật rõ ràng hiện ra trước mắt họ, gã mạnh đến đâu, uy danh lớn cỡ nào, địa vị cao bao nhiêu thì sao? Lý Thất Dạ ném ra mười ức, Minh Vương Phật không dám hó hé bị Lý Thất Dạ tát sưng mặt.
Thánh Sương Chân Đế cười khổ lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.