Đế Bá

Chương 4282: Thích Thì Lên (1)




So với Tam Mục Thần Đồng ngốc nghếch thì Linh Tâm Chân Đế sảng khoái hơn nhiều, nàng cười nói với gã:
- Tới khi đó làm phiền Tam Mục đạo huynh.
Tam Mục Thần Đồng gật đầu như gà mổ thóc:
- Được, được, được.
Tam Mục Thần Đồng rất vui vẻ, lúc này gã mong mỏi ngày đó đến mau lên.
Tưởng tượng xem, trong quá trình đi về gã và Linh Tâm Chân Đế có bao nhiêu là thời gian ở chung, tưởng tượng thôi đã làm gã lâng lâng.
Tam Mục Thần Đồng thầm cảm kích Lý Thất Dạ, nếu không nhờ hắn nói một câu thì gã tuyệt đối không dám mở miệng mời Linh Tâm Chân Đế.
Trong khi Tam Mục Thần Đồng mơ mộng, Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Thiên Tiệm đã đến.
Tam Mục Thần Đồng, Linh Tâm Chân Đế lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn đằng trước có một vật khổng lồ bàn cứ.
Thiên Tiệm nằm ở biên hoang Tiên Thống Giới, có thể nói là chỗ xa xôi nhất Tiên Thống Giới, bước ra Thiên Tiệm là sẽ đi vào hư không mênh mông.
Thiên Tiệm như cự long bàn cứ trong không trung, như trường thành ức ức ức vạn dặm, vắt ngang biên giới. Nói đơn giản thì Thiên Tiệm che Tiên Thống Giới đằng sau, Thiên Tiệm trước mắt ba người là phòng tuyến biên giới của Tiên Thống Giới.
Tiên Thống Giới dài ức ức ức vạn dặm, chính giữa Thiên Tiệm là Thiên Hùng quan nổi tiếng như cồn. Thiên Hùng quan là nơi xa nhất biên hoang Tiên Thống Giới.
Khi ngươi đứng trong Thiên Hùng quan nhìn ra ngoài, giữa hư không xa xôi mênh mông bên trái là Bất Độ Hải, một mảnh bao la vô cùng vô tận, bên phải là Thiên Khư hư không vô biên, vô số trời trăng sao chìm nổi, thật nhiều chiến trường cổ vỡ vụn trôi nổi.
Vì bên ngoài Thiên Tiệm trái là Bất Độ Hải, phải là Thiên Khư, nếu có kẻ địch xâm nhập Tiên Thống Giới phải vượt qua Thiên Tiệm trước hết. Thống ngự nguyên Thiên Tiệm là Thiên Hùng quan.
Cho nên Thiên Tiệm là tuyến phòng ngự thứ nhất của Tiên Thống Giới, Thiên Hùng quan là hùng quan số một của Tiên Thống Giới.
Nhìn Thiên Tiệm gần ngay trước mắt, Tam Mục Thần Đồng buồn bã thì thào:
- Đến Thiên Tiệm rồi.
Tam Mục Thần Đồng biết đến Thiên Tiệm nghĩa là chia tay, nỗi lòng tràn đầy phức tạp. Đây không phải lần đầu gã đến Thiên Tiệm nhưng lần đầu tiên lòng rối bời.
Khi Ngũ Thải Thần Diên sắp bay qua Thiên Tiệm, Linh Tâm Chân Đế chắp tay từ biệt:
- Hai vị, cáo từ, sau này gặp lại.
Tam Mục Thần Đồng lưu luyến nhưng cũng đành chắp tay:
- Cáo từ.
Lý Thất Dạ cười gật đầu nhảy xuống, Tam Mục Thần Đồng cũng bay hướng Thiên Tiệm.
Hai người đáp xuống Thiên Tiệm, Ngũ Thải Thần Diên hú dài:
- Chiếp!
Ngũ Thải Thần Diên bay qua Thiên Tiệm hướng tới Thiên Khư.
Đứng trên Thiên Tiệm nhìn Ngũ Thải Thần Diên lướt qua, nhìn Linh Tâm Chân Đế khuất xa trong Thiên Khư bao la, Tam Mục Thần Đồng sững sờ thật lâu.
Tam Mục Thần Đồng sắp hóa đá trông ngóng, Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Người đã đi rồi còn thẫn thờ cái gì?
Bị Lý Thất Dạ làm giật mình, Tam Mục Thần Đồng đỏ mặt phủ nhận ngay:
- Không, không, không! Ta chỉ đang nhìn Thiên Khư. Thiên Khư cao sâu khiến người không thể nhìn trộm toàn cảnh.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Xem bộ dạng của ngươi đi, thích một nữ nhân chứ có gì? Không có lá gan thừa nhận, ngươi còn giống nam nhân không? Càng đừng nói ngươi là Tam Mục Thần Đồng, cái tính kiêu căng ngang ngược ngày thường đâu rồi?
Tam Mục Thần Đồng không nói nên lời:
- Ta... ta... ta...
Hễ nhắc tới vụ Linh Tâm Chân Đế là Tam Mục Thần Đồng như đổi thành người khác.
- Bình thường ta không như vậy.
Hễ ở trước mặt Linh Tâm Chân Đế là Tam Mục Thần Đồng sẽ căng thẳng, nói chuyện cũng không trơn tru. Trên đời này hiếm có người khiến gã căng thẳng, lần đầu tiên gặp tuyệt thế vô song như Kim Quang Thượng Sư cũng không khiến Tam Mục Thần Đồng căng thẳng đến vậy.
Lý Thất Dạ cười cười, không giễu cợt gã:
- Bởi vì ngươi thích nàng, hay nên nói là yêu. Khi ngươi lo được lo mất đối với một người, nói chuyện rụt rè trước mặt nàng, người đó nếu không phải là cấp trên của ngươi thì nghĩa là ngươi yêu nàng.
Tam Mục Thần Đồng ngẩn ngơ:
- Yêu nàng.
Trong lòng Tam Mục Thần Đồng luôn không muốn thừa nhận chuyện này, thậm chí sợ bị người biết. Hễ nhắc tới là gã sẽ bản năng phủ nhận, nhưng giờ bị Lý Thất Dạ vạch tấm màn che làm gã thẫn thờ.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Điều này nói lên ngươi để ý nàng, muốn bày ra mặt ưu tú nhất cho nàng xem, nhưng lại vụng về biểu diễn. Vì ngươi làm quá mức, lo được lo mất không tự nhiên nên ngươi trở nên vụng về.
Nghe Lý Thất Dạ nói hàng loạt, Tam Mục Thần Đồng nghiệm kỹ lại biểu hiện của mình trước mặt Linh Tâm Chân Đế. Đúng như Lý Thất Dạ nói, gã rất muốn làm tốt trước mặt nàng nhưng mỗi lần đầu óc kẹt cứng, trở nên vụng về.
Lý Thất Dạ liếc gã:
- Ngươi không muốn thừa nhận nó, thậm chí sợ bị người phát hiện, đặc biệt là Linh Tâm Chân Đế. Tại sao ngươi có suy nghĩ như vậy?
Tam Mục Thần Đồng ngẩn ngơ, gã lấy lại tinh thần, lắc đầu cười khổ:
- Ta cũng không biết, nói chung cảm thấy rất căng thẳng.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Vì trong lòng của ngươi không đủ tự tin. Trước mặt người khác thì ngươi rất tự tin, ngươi là Tam Mục Thần Đồng, kiêu căng ngang ngược. Nhưng khi đứng trước mặt Linh Tâm Chân Đế thì ngươi trở nên thiếu tự tin, cảm giác mình không đủ ưu tủ, không thể đánh động nàng. Ngươi biết tại sao sợ bị người phát hiện không? Đặc biệt là Linh Tâm Chân Đế.
Tam Mục Thần Đồng ngẫm nghĩ, không trả lời được:
- Ta... ta... ta không biết.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Bởi vì ngươi sợ, sợ thất bại. Tam Mục Thần Đồng là loại người gì? Thiên tài, thiên tài tuyệt thế vô song. Ngươi đã thất bại bao giờ chưa? E rằng không có, dù thất bại thì chỉ là tạm thời. Công pháp thâm ảo đến đâu, bí thuật khó tu luyện cỡ nào cùng lắm khiến ngươi tạm thời không thể lĩnh ngộ, nhưng sớm muộn gì ngươi sẽ làm được. Nên ngươi chưa thật sự thất bại bao giờ, dù gặp người mạnh hơn ngươi, có lẽ từng có người đánh bại ngươi, nhưng trong tiềm thức cho ngươi cho rằng mình còn trẻ, thực lực không đủ, cho ngươi vài năm thì sẽ đánh bại người đó. Vì vậy trong lòng ngươi chưa bị thất bại hoàn toàn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhưng Linh Tâm Chân Đế thì khác, nếu ngươi theo đuổi nàng nhưng không thành công, nàng không thích, từ chối thì trong lòng ngươi biết đây là thất bại hoàn toàn. Có lẽ cả đời ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất, thất bại rồi mãi mãi không thành công.
Lý Thất Dạ tạm dừng rồi nói tiếp:
- Ngươi sợ thất bại như vậy, không dám đối mặt nó, không dám thừa nhận nó. Bắt ngươi thừa nhận mình thất bại là điều rất khó khăn, nói ngươi sợ chẳng bằng nói ngươi bản năng trốn tránh nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.