Đế Bá

Chương 4274: Di Sản Của Viễn Hoang Thánh Nhân




Lúc này lực lượng hắc ám bị Lý Thất Dạ bắt lấy thì ngừng quay. Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm lực lượng hắc ám, xem kỹ thứ ẩn chứa bên trong.
Trong lực lượng hắc ám hiện ra rất nhiều thứ. Khi ngươi xem kỹ sẽ thấy đó không phải lực lượng hắc ám thật sự, nói chính xác hơn là cảm xúc mặt trái, ghi lại hắc ám. Bên trong chất chứa nhiều bi thương, biệt ly.
Đây là lực lượng mặt trái chịu tải ký ức, bên trong có nhiều ký ức dồn nén thành hắc ám. Trong hắc ám ban đầu đều tốt, ai đều muốn bảo vệ người bên cạnh mình, bảo vệ thế giới của mình. Nhưng nỗi sợ chưa biết, sợ hãi cái chết, sợ hủy diệt, dần dà tham lam ăn mòn trái tim, ăn mòn một con người.
Lúc ngươi còn trẻ từng nghĩ khiến mình trở nên mạnh lên bảo vệ người nhà, bảo vệ người mình yêu, bảo vệ quê hương. Vì thế mà đấu tranh, phấn đấu. Nhưng khi ngươi ngày càng lớn mạnh thì càng cần nhiều thứ hơn, quyền thế, danh lợi, vô địch...
Lúc lên đỉnh cao mới nhận ra mọi thứ thật nhỏ bé, tất cả chỉ là con kiến. lúc này ngươi phát hiện những gì mình cố gắng, phấn đấu sẽ thành tro bụi khi tai nạn đến.
Ngươi cố gắng phấn đấu, đấu tranh nhưng đều vô dụng, hoặc khi có lực lượng càng mạnh dụ dỗ ngươi thì đạo tâm sẽ dần thay đổi, ý niệm cố chấp ngày xưa bắt đầu dao động.
Ban đầu ngươi muốn bảo vệ cái gì, nhưng đối mặt cái chết, hủy diệt, chưa biết, tất cả khiến người dao động, có lực lượng càng mạnh dụ dỗ ngươi.
Thứ ngươi muốn nhất là để mình sống, vì sống sót ngươi mới có thể chiến thắng hủy diệt, chưa biết. Có lẽ khi ngươi bước ra một bước mới nhận ra trước trường sinh bất tử, những thứ khác thật nhỏ bé.
Ý nghĩ càng tham lam dụ dỗ ngươi, khiến ngươi rơi vào hắc ám. Ngươi mong mỏi mình càng mạnh hơn không còn vì bảo vệ ai hay thế giới nữa, đơn giản vì để mình sống sót trong tai nạn, trường sinh bất tử.
Đến mức đó mọi thứ đều lặng lẽ thay đổi, ngươi không bảo vệ thế giới của mình nữa mà tự tay hủy diệt nó. Vì ngươi cần lực lượng mạnh hơn chiến thắng chưa biết, ngươi cần lực lượng càng mạnh để sống tiếp, để cho mình sống mãi. Ngươi cướp giật lực lượng thế giới mình bảo vệ, ép khô và phá hủy, cuối cùng chỉ vì để mình mạnh hơn, sống mãi.
Lực lượng hắc ám này chất chứa tất cả, đó là hắc ám Viễn Hoang Thánh Nhân trải qua. Hắc ám này không đến từ nơi nào, từ cái gì mà bắt nguồn từ tham lam trong tận trái tim Viễn Hoang Thánh Nhân.
Trong hắc ám này chất chứa quá khứ tối tăm của Viễn Hoang Thánh Nhân, nhưng y muốn giữ lại nó. Vì trong quá khứ có những khuôn mặt, có người tuyệt vọng, thất vọng, oán hận, đều là những người và vật Viễn Hoang Thánh Nhân muốn bảo vệ, cuối cùng là y tự tay hủy thế giới này.
Đó là thứ khắc cốt minh tâm suốt kiếp không thể nào quên, chôn giấu tận đáy con tim.
Đó là vì sao hắc ám này không bị quang minh xua đuổi, đốt cháy, bởi vì đây là chịu tội!
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
- Nếu đã chọn từ bỏ thì hãy để nó biến mất đi.
Lý Thất Dạ hiểu tại sao Viễn Hoang Thánh Nhân muốn giữ lại hắc ám đó, vì có những khuôn mặt y không quên.
Xèo xèo xèo!
Lực lượng hắc ám hình thành cái vòng bị đạo hỏa của Lý Thất Dạ từ từ đốt cháy.
Bóc!
Lực lượng hắc ám bị đốt một lúc lâu sau bên trong lộ ra khuôn mặt, một khuôn mặt quen thuộc Viễn Hoang Thánh Nhân.
Giọng Viễn Hoang Thánh Nhân quanh quẩn:
- Ngươi muốn xóa bỏ dấu vết của ta trên cõi đời này?
Lý Thất Dạ nhìn khuôn mặt Viễn Hoang Thánh Nhân, cười nói:
- Không, ngươi đã để lại, quang minh là dấu vết ngươi để lại. Ngươi cũng muốn quên vài thứ của mình đúng không? Chẳng qua ngươi không nỡ xuống tay, vì nếu ngươi quên một số người thì ngươi thật sự không tồn tại nữa, không còn là thiếu niên kia.
Viễn Hoang Thánh Nhân lặng im, mặt không biểu tình.
Lý Thất Dạ nói:
- Nhưng khi ngươi niêm phong nó trong Tẩy Tội viện thì đã lựa chọn rồi, chẳng qua ngươi làm không đủ hoàn toàn. Nếu ngươi đã lựa chọn vậy ta sẽ xóa bỏ nó hoàn toàn giúp ngươi.
Cuối cùng Viễn Hoang Thánh Nhân cảm khái:
- Cũng tốt, dù sao thành tro bụi, không ai chạy thoát được.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nếu lòng ở thì sẽ mãi tồn tại.
- Nếu lòng ở thì sẽ mãi tồn tại.
Viễn Hoang Thánh Nhân bật cười nói:
- Ta từng có suy nghĩ này, tiếc rằng sẽ có ngày ngươi biết điều đó không thể thực hiện! Chỉ có sống mãi mới là tồn tại mãi mãi!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Vì vậy ngươi là ngươi, độ cao nhất của áp lực là Viễn Hoang Thánh Nhân. Còn ta là Lý Thất Dạ!
Viễn Hoang Thánh Nhân khẽ thở dài:
- Chỉ mong như vậy.
Xèo xèo xèo!
Lửa đại đạo của Lý Thất Dạ hoàn toàn đốt cháy lực lượng hắc ám, khuôn mặt Viễn Hoang Thánh Nhân tan biến.
Lý Thất Dạ nhìn tim quang minh đập, khẽ thở dài thì thào:
- Thành cũng quang minh, bại cũng quang minh, đạo tâm không kiên, quang minh hay hắc ám chỉ là một ý nghĩ.
Nói xong Lý Thất Dạ xoay người đi, hắn rời khỏi đạo nguyên của Quang Minh Thánh Viện. Sau khi thấy tận mắt thì chuyến hành trình của hắn cũng chấm dứt, Quang Minh Thánh Viện không có gì đáng để hắn xem.
Lý Thất Dạ bước ra vực sâu, trở lại thảo nguyên, từ xa thấy ngọn núi thấp bé.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng khắc đá quanh quẩn trong thiên địa, lão nhân vẫn khắc trước vách đá, từng tấc một chậm chạp. Dù lão nhân khắc chậm nhưng tiếng khắc đá trở thành giai điệu vĩnh hằng trên cõi đời, trăm ngàn vạn năm qua dù cho thương hải tang điền, biển cạn đá mòn thì lão vẫn cần cù khắc lên vách đá.
Lý Thất Dạ đứng xa nhìn lão nhân, không quấy rầy. Dường như lão không thấy hắn.
Lúc Lý Thất Dạ sắp rời đi chợt thấy một người đứng xa nhìn lão nhân, biểu tình hết sức trầm trọng.
Người này là Tam Mục Thần Đồng, biểu tình nghiêm nghị đứng xa nhìn lão nhân khắc đá, gã không dám thở mạnh.
Tam Mục Thần Đồng có Hoàng Kim Nhãn, thứ gã nhìn thấy vượt xa người khác. Dù là thực lực Nửa Bước Trường Tồn ngang ngửa Tam Mục Thần Đồng cũng không thấy sâu xa bằng gã.
Tam Mục Thần Đồng hết sức nghiêm túc nhìn lão nhân khắc đá, vì gã biết mình gặp tồn tại cường đại không gì sánh bằng.
Tam Mục Thần Đồng đã thấy qua tồn tại vô địch, như Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh, nhưng Kim Quang Thượng Sư kinh diễm vô địch cũng không bằng lão nhân khắc đá. Đó mới thật sự là tồn tại đứng trên đỉnh, chí tôn vô thượng thật sự. Không ngờ chí tôn vô thượng ở lại đây khắc đá, một việc khiến người không dám tưởng tượng.
Nếu không phải sớm khẳng định Viễn Hoang Thánh Nhân đã chẳng còn trên cõi đời, Tam Mục Thần Đồng rất nghi ngờ lão nhân khắc đá là Viễn Hoang Thánh Nhân.
Tam Mục Thần Đồng đứng xa nhìn không dám tới gần, càng không dám quấy rầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.