Đế Bá

Chương 4245: Ngươi Cô Đơn Sao? (1)




Đạo chủng ma huyết có nghĩa là đạo căn hấp thu máu hắc ám, rèn luyện máu hắc ám thành quang minh, cuối cùng thành chất dinh dưỡng cho đạo căn, đây là một loại luyện hóa triệt để.
Bị luyện hóa như thế mà máu hắc ám không chạy trốn ngược lại cam lòng tẩm bổ khúc đạo căn, điều này có ý nghĩa gì? Khúc đạo căn này vốn luyện hóa lực lượng hắc ám thành quang minh!
Nhưng đối mặt đại đạo chi hỏa của Lý Thất Dạ hoàn toàn luyện hóa thì máu hắc ám sợ hãi định bỏ chạy, không muốn bị luyện hóa.
Tổng hợp lại các manh mối nói lên điều gì? E rằng khi trồng đạo căn thì sự ăn ý hoặc hợp mưu đã đạt thành.
Lý Thất Dạ nhìn quanh, khẽ thở dài:
- Đáng tiếc. Làm thánh nhân nói dễ hơn làm, thánh nhân thật sự đến cuối cùng có ai thèm nhớ? Người đời đều là phàm phu tục tử, bọn họ làm sao thấy độ cao cúa thánh nhân.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài, búng ngón tay.
Bùm!
Tranh đá khảm trên vách đá bị đập nát.
Lý Thất Dạ xoay người rời khỏi đại điện.
Ngoài đại điện.
Đại Hắc Ngưu nhìn chằm chằm cổng lớn, thầm căng thẳng. Đại Hắc Ngưu đã trải qua vô số sóng gió lâu rồi không căng thẳng thần kinh như vậy.
Cuối cùng tiếng két két nặng nề vang lên, cửa đồng dày nặng từ từ mở ra, trong đại điện một mảnh tối đen.
Nhìn trong đại điện đen ngòm, Đại Hắc Ngưu trầm giọng quát:
- A!
Đại Hắc Ngưu bày ra tư thế tấn công vì sợ yêu tà từ bên trong xông ra.
Trong đại điện truyền ra giọng nhàn nhã, Lý Thất Dạ bước ra từ hắc ám:
- Căng thẳng cái khỉ gì.
Thấy Lý Thất Dạ làm Đại Hắc Ngưu thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người, thở phào nói:
- Cảm tạ trời đất, rốt cuộc đại thánh nhân đi ra.
Lý Thất Dạ lườm nó:
- Không lẽ ngươi sợ ta chết ở bên trong?
Đại Hắc Ngưu vuốt mông ngựa cười nịnh:
- Cái đó thì không, đại thánh nhân vô địch vạn cổ, là tồn tại duy nhất cõi đời, tiểu quái bình thường sao ngăn được đại thánh nhân vô địch.
Lý Thất Dạ liếc nó:
- Thôi, tâm nguyện của ngươi xem như hoàn thành.
Lý Thất Dạ xoay người giơ chưởng đè.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong một chuỗi tiếng nổ đại điện sụp đổ, khi Lý Thất Dạ rút tay về thì đại điện đã bị hắn nghiền thành phấn, tan biến trong không trung.
Nhìn Lý Thất Dạ hủy diệt đại điện, Đại Hắc Ngưu giật mình hỏi:
- Sao đại thánh nhân cẩn thận kỹ thế? Một con yêu tà sao tốn khỏi bàn tay đại thánh nhân.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Dạ Hoàng Quỷ Phượng chỉ là tiểu quái, có một số việc đã làm thì phải triệt để, hoàn toàn xóa sổ nó khỏi thế giới này.
Đại Hắc Ngưu chửi tục:
- Đệt! Viễn Hoang Thánh Nhân đúng là ngụy quân tử, cáo già, quả nhiên để lại hậu chiêu ở bên trong. He he, hắn không phải thánh nhân gì, ta không nói sai thấy chưa? Hắn là ma đầu.
Lý Thất Dạ không đáp lại Đại Hắc Ngưu, không đánh giá.
Đại Hắc Ngưu đầy tò mò hỏi:
- Mà đại thánh nhân này, Viễn Hoang Thánh Nhân để lại cái gì ở bên trong vậy?
Lý Thất Dạ không trả lời, Đại Hắc Ngưu cũng không biết nên nói sao, đành nhún vai bảo:
- Được rồi.
Thật ra Đại Hắc Ngưu luôn gai mắt Viễn Hoang Thánh Nhân, nó cho rằng Viễn Hoang Thánh Nhân là ngụy quân tử, không tin y làm cho quang minh soi sáng. Bởi vậy Đại Hắc Ngưu rất tò mò Viễn Hoang Thánh Nhân để lại hậu chiêu gì trong đại điện, nhưng Lý Thất Dạ đã giữ im lặng nó khó phàn nàn cái gì.
Sau đó Đại Hắc Ngưu hưng phấn kêu lên:
- Ha, được rồi, đến lượt ta ra tay!
Đại Hắc Ngưu lắc người chớp mắt biến lớn khổng lồ, dài ra vô hạn.
Đại Hắc Ngưu biến to quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn nó đã khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng. Không khoa trương khi nói cơ thể Đại Hắc Ngưu lúc này che kín hư không, cứ tiếp tục to ra e rằng sẽ trướng nứt bầu trời.
Không nói cơ thể siêu khổng lồ của Đại Hắc Ngưu, chỉ tính những cọng lông trâu rũ xuống đã to đến không thể tưởng tượng. Mỗi cọng lông trâu như thác đổ từ trên trời rũ xuống. Từ đó có thể tưởng tượng Đại Hắc Ngưu to bự cỡ nào, thân thể che lấp hư không của nó to đến không thể đo lường.
Đại Hắc Ngưu mở đôi mắt ra, mắt nó như hai mặt trời treo cao trên bầu trời, có thể chiếu rọi cửu thiên thập địa.
Đại Hắc Ngưu hú dài:
- Um bò!
Tiếng gầm vang vọng thiên địa, tựa như thiên địa thủy âm, chân ngôn rũ xuống, diễn hóa đại thế giới, ảo diệu tuyệt luân. Đại Hắc Ngưu lúc này gầm một tiếng là có thể khai thiên tích địa, khai sáng một thế giới. Hành động này làm rung động hồn người biết bao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ nặng nề không ngớt bên tai, trong hư không mênh mông hiện ra ánh sáng bàng bạc tựa như trời sao bao la sắp sinh ra trong đó. Các pháp tắc tuôn ra, từng sợi pháp tắc đại đạo cực kỳ cổ xưa, tuyên cổ, dường như nó đến từ thời đại xa xôi, cùng nguồn gốc với Tam Tiên giới.
Trong tiếng nổ inh ỏi xuất hiện một đại dương, đó là một biển đại đạo, pháp tắc vô cùng vô tận, phù văn chìm nổi trong đó.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai như cục đá dấy lên ngàn lớp sóng. Vô số đại đạo dấy lên sóng dữ cao vút, một tòa thần phong dâng lên trong sóng biển, nguy nga sừng sững bị sóng vỗ đập, giống như có thể trấn sóng định biển.
Tòa thần phong hiện ra ở đó, nó như trở thành chúa tể biển cả này, thành trung tâm đại dương. Khi thần phong dâng lên thì biển đại đạo dần bình tĩnh lại, sóng dữ cũng tán đi.
Thần phong vươn lên cao mới khiến người thấy rõ nó không phải từ đất đá chồng chất lên mà là phù văn đại đạo cấu trúc ra, ngọn núi chất chứa ảo diệu vô hạn. Ngọn núi này dường như có thể trấn áp hết thảy, có được trọng lượng không thể đo lường.
Đại Hắc Ngưu hú dài há mồm nuốt trọn ngọn núi:
- Um!
Núi bị Đại Hắc Ngưu nuốt vào bụng.
Lý Thất Dạ yên lặng, không nhúc nhích, không can thiệp những gì Đại Hắc Ngưu làm.
Cuối cùng cơ thể Đại Hắc Ngưu từ từ rút nhỏ lại biến về bộ dạng cũ, trong thời gian ngắn nó từ cơ thể khổng lồ biến về bộ dạng cũ, vẫn là trâu thần vô cùng thần tuấn.
Đại Hắc Ngưu cuồng cười nói:
- Khặc khặc khặc, từ nay Thánh sơn là của ta, rốt cuộc có thể kéo nó đi rồi!
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, cười giội nước lã:
- Phải không? Dù ngươi lấy được dấu ấn này thì sao? Ngươi thật sự dời Thánh sơn đi được không? Ngươi cảm thấy thụ yêu già sẽ để ngươi kéo Thánh sơn đi sao?
Đại Hắc Ngưu á khẩu:
- Cái đó...
Đại Hắc Ngưu ngơ ngác, hình như lúc trước nó không suy nghĩ đến vấn đề này.
Đại Hắc Ngưu chửi um lên:
- Bà nội nó, thụ yêu già dám không để ta kéo đi thì bản đại soái ngưu liều mạng với nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.