Đế Bá

Chương 4156: Một Vở Kịch (1)




Lão nhân thu dịu lại nét mặt, điều này làm người ta như trút được gánh nặng, không giống mới rồi bị đè dưới đất không thể nhúc nhích.
Thấy lão nhân và sư tử đực hoàng kim bay lên trời, Đỗ Văn Nhụy khom người vái:
- Đa tạ Thánh Đốc đại nhân.
Có học sinh lớn tuổi nghe xưng hô đó thì hết hồn rùng mình:
- Thánh Đốc đại nhân!?
Học sinh mới nhập học rất xa lạ với xưng hô này:
- Thánh Đốc đại nhân là ai?
Học sinh cũ khẽ nói:
- Là tuần thị đốc tra Quang Minh Thánh Viện, nghe nói Thánh Đốc đại nhân sâu không lường được.
Nghe vậy các học sinh trong lòng sợ hãi, kính sợ ngước nhìn lão nhân trên trời.
Thánh Đốc đại nhân nhìn Tẩy Tội trì, xem pho tượng Viễn Hoang Thánh Nhân vỡ nát, biểu tình rắn đanh không nói một tiếng.
Đỗ Văn Nhụy chắp tay cười chào:
- Thánh Đốc đại nhân không xuống uống ly trà?
Thánh Đốc đại nhân thu về tầm mắt, chậm rãi nói:
- Miễn. Đang có công vụ, không tiện.
Đỗ Văn Nhụy cười hỏi:
- Thánh Đốc đại nhân tự mình đến có gì chỉ giáo?
Thánh Đốc đại nhân hừ lạnh một tiếng:
- Biết rõ cố hỏi!
Xem dáng vẻ thì Đỗ Văn Nhụy và Thánh Đốc đại nhân quen biết, còn có quan hệ khá tốt.
Thánh Đốc đại nhân lạnh lùng nói:
- Tổ tượng nát, Tẩy Tội kiếm mất, đây chính là tội lớn.
Xem dáng vẻ đó của Thánh Đốc đại nhân, biết bao học sinh thầm run rẩy. Tẩy Tội viện của họ chỉ là học viện nhỏ, còn Thánh Đốc đại nhân là tồn tại giám thị nguyên Quang Minh Thánh Viện.
Thánh Đốc đại nhân tức giận làm bao người thầm run, nhiều học sinh chân mềm nhũn.
Chức vị Thánh Đốc đại nhân rất đặc biệt trong Quang Minh Thánh Viện, không can thiệp vào học viện nào, không xen vào phân tranh gì. Nhưng Thánh Đốc đại nhân luôn tồn tại, tuần tra nguyên Quang Minh Thánh Viện. Khi Thánh Đốc đại nhân cho rằng cần mình ra mặt thì sẽ xuất hiện.
Trong Quang Minh Thánh Viện dù là học viện nào khi Thánh Đốc đại nhân đã ra mặt thì có chuyện lớn bằng trời. Nhiều lúc một số học sinh gây sự, phản trường chưa chắc Thánh Đốc đại nhân sẽ lộ mặt.
Hễ Thánh Đốc đại nhân ra mặt là có chuyện lớn thật, rất có thể là trái với luật thép tổ huấn.
Giờ Thánh Đốc đại nhân đột nhiên xuất hiện trong Tẩy Tội viện, hỏi sao không làm các học sinh sợ nhũn chân. Nhiều lão sư cũng thầm sợ, trong ấn tượng của bọn họ thì Thánh Đốc đại nhân chưa từng đến Tẩy Tội viện.
Ngẫm lại đúng là chuyện lớn, pho tượng Thủy Tổ nát, bảo bối trấn viện Tẩy Tội kiếm bị đệ tử bình thường lấy đi. Hai chuyện này đặt ở học viện nào đều là chuyện lớn lao.
Nói đến cũng kỳ, Thánh Đốc đại nhân chỉ hỏi tổ tượng vỡ, Tẩy Tội kiếm biến mất chứ không hỏi cái chết của nhóm Đặng Nhâm Sâm. Đám học sinh thầm thở phào, nếu ba sự kiện cộng lại thì sẽ là tội lớn trong tội lớn.
Bị Thánh Đốc đại nhân hạch hỏi, các học sinh phập phồng lo sợ, viện trưởng Đỗ Văn Nhụy thì rát bình tĩnh.
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
- Thánh Đốc đại nhân, có tội gì? Đây là duyên, thời cơ đến. Năm đó Thủy Tổ để Tẩy Tội kiếm lại đây có để một câu kiếm này cho người hữu duyên. Hôm nay học sinh của viện ta có được tức là hữu duyên, kế thừa mong mỏi của Thủy Tổ.
Đỗ Văn Nhụy nói chuyện rõ ràng, hợp lý:
- Tổ tượng vỡ là vì Tẩy Tội kiếm đã có chủ, không cần canh giữ nữa nên tượng tự nát. Tẩy Tội kiếm được đệ tử viện ta lấy, Tẩy Tội kiếm biến mất cũng không có gì. Các loại nguyên nhân trong đó mong Thánh Đốc đại nhân minh xét.
Con ngươi Thánh Đốc đại nhân co rút nhìn Đỗ Văn Nhụy chằm chằm, không đáp lời.
Trong khi Thánh Đốc đại nhân nhìn Đỗ Văn Nhụy, các học sinh Tẩy Tội viện thầm sợ, run cầm cập. Họ sợ Thánh Đốc đại nhân giận chó đánh mèo Tẩy Tội viện.
Một lúc lâu sau Thánh Đốc đại nhân chậm rãi nói:
- Ngươi nói hơi có lý.
Các học sinh thở phào nhẹ nhõm, may mắn Thánh Đốc đại nhân không trách phạt.
Thánh Đốc đại nhân đổi giọng lạnh lùng nói:
- Nhưng ta nghe nói... học sinh của các ngươi là Tội tộc! Việc này phải được thử thách, chuyện này không nhỏ.
Thánh Đốc đại nhân đổi đề tài làm học sinh Tẩy Tội viện lại treo tim.
Đỗ Văn Nhụy không hề kinh hoàng, cười nói:
- Thánh Đốc đại nhân được tin tức rất nhanh. Người ta nói học sinh của ta là Tội tộc, nhưng việc này còn chờ bàn lại. Trên đời có Tội tộc hay không còn chờ xác định, bây giờ kết luận hơi sớm.
Thánh Đốc đại nhân bất mãn hừ lạnh:
- Ngươi muốn qua loa việc này vậy sao? Có lẽ nên kêu hắn đến gặp ta.
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
- Thưa Thánh Đốc đại nhân, học sinh cúa chúng ta chưa gặp trường hợp gì lớn, tính cách nội hướng xấu hổ, chỉ sợ không được tiện. hay là hôm khác học sinh chúng ta đến Thánh sơn làm lễ rửa tội, ta tin đó sẽ là chứng minh tốt nhất, cũng chặn miệng người đời. Thánh Đốc đại nhân thấy sao?
Thánh Đốc đại nhân nhìn Đỗ Văn Nhụy giây lát, nói:
- Được, vậy hẹn gặp ở Thánh sơn, mọi việc rõ ràng.
Đỗ Văn Nhụy nhiệt tình mời:
- Hay Thánh Đốc đại nhân vào học viện chúng ta ngồi chơi? Để ta nấu trà tiếp đãi.
Thánh Đốc đại nhân hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Ầm!
Sư tử đực hoàng kim đạp chân đánh nát hư không, chớp mắt biến mất.
Đỗ Văn Nhụy vái hướng bóng lưng Thánh Đốc đại nhân:
- Cung tiễn Thánh Đốc đại nhân!
Thấy Thánh Đốc đại nhân đi xa, học sinh Tẩy Tội viện thở phào nhẹ nhõm, lục tục đứng dậy. Sau khi Thánh Đốc đại nhân biến mất bọn họ như trút được gánh nặng.
Khi các học sinh nhẹ nhõm, Đỗ Văn Nhụy mỉm cười nói:
- Các ngươi đã nghe thấy rồi, không lâu sau sẽ có cơ hội đi Thánh sơn. Danh ngạch có hạn, cố gắng lên.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói, các học sinh ngây ra sau đó tỉnh táo lại, reo lên:
- Đi Thánh sơn!!!
Đám học sinh hét to:
- Viện trưởng đại nhân vạn tuế, vạn vạn tuế!
Đỗ Văn Nhụy cười tủm tỉm nói:
- Bây giờ mừng hơi sớm, ai được chọn phải xem thực lực của các ngươi.
Dù vậy đám học sinh vẫn siêu hưng phấn hô to viện trưởng đại nhân vạn tuế.
Trong Tẩy Tội viện Đỗ Văn Nhụy rất được lòng người, có lẽ vì Tẩy Tội viện quá yếu, hoặc vì đạo hạnh của viện trưởng đại nhân không mạnh, cho đến nay gã luôn bình dị gần gũi, không lên mặt viện trưởng. Đỗ Văn Nhụy chẳng những ở chung ngang hàng với lão sư, cũng bình đẳng với học sinh. Nhiều học sinh khá thích Đỗ Văn Nhụy.
Tiễn Thánh Đốc đại nhân đi rồi Đỗ Văn Nhụy tìm đến Lý Thất Dạ. Hắn ngồi xếp bằng không quan tâm ai đến, Đỗ Văn Nhụy thì nấu trà rót một tách cho hắn.
Đỗ Văn Nhụy uống trà tố khổ:
- Mới rồi chắc Lý đồng học cũng nghe được, ta làm viện trưởng thật khó xử, khó làm.
Lý Thất Dạ mở mắt ra liếc Đỗ Văn Nhụy một cái:
- Diễn kịch hay lắm, tự tranh thủ cơ hội đi Thánh sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.