Đế Bá

Chương 4062: Luân Hồi Sơn Thành




Bọn họ chưa đến Luân Hồi Sơn thành, từ xa đã thấy các thần sơn sừng sững trong thiên địa. Mỗi thần sơn vô cùng nguy nga, cao vút đâm vào vũ trụ, có thần sơn không thấy cuối.
Các thần sơn rộng lớn mười vạn dặm, tự thành thiên địa, làm người nhìn vô cùng rung động.
Trên các thần sơn đứng sững từng tòa điện cổ, mỗi tòa điện cổ vô cùng to lớn tựa như thành trì.
Luân Hồi Sơn thành, đây là tòa thành cổ lớn nhất Tiên Ma đạo thống, có cương thổ rộng trăm vạn dặm hay mênh mông hơn nữa. Nói Luân Hồi Sơn thành là thành trì chẳng bằng bảo nó là cương quốc.
Nhưng khác với cương quốc là Luân Hồi Sơn thành xây trên các thần sơn. Đứng bên ngoài nhìn toàn cảnh Luân Hồi Sơn thành sẽ thấy điện cổ như sao nằm trên các thần sơn nguy nga.
Vì thần sơn cao vút đâm vào vũ trụ, nhiều điện cổ xây trên thần sơn trông như trên trời ở cõi trần. Trong các sơn thành tựa như đang ở trên trời, tràn ngập sắc màu bí ẩn.
Nguyên Luân Hồi Sơn thành rộng trăm vạn dặm, nơi này có hàng vạn thần sơn, thành trì điện cổ trên thần sơn nhiều trên vạn, có cỡ mười vạn. Sơn thành lớn nhất cũng nổi tiếng nhất chỉ có vài tòa thành.
Khi nhìn Luân Hồi Sơn thành phía xa có các cầu vồng bắc qua giữa thần sơn cùng các tòa thành cổ, trập trùng đan xen tựa thế giới cầu vồng. Như trời sao sau cơn mưa, rất đẹp, tựa cảnh tiên.
Những cầu vồng đó là các cây cầu thần nối những thần sơn, sơn thành. Luân Hồi Sơn thành có vô số dân chúng cư ngụ, ngàn vạn cường giả tu sĩ. Nhiều đại giáo hoàng môn trong Tiên Ma đạo thống có cứ điểm tại đây.
Luân Hồi Sơn thành có địa vị rất đặc biệt trong Tiên Ma đạo thống, là nơi có một không hai. Luân Hồi Sơn thành không thuộc về môn phái nào, thế lực nào của Tiên Ma đạo thống. Luân Hồi Sơn thành không có môn phái, không ai có thể trực tiếp thống trị nó. Luân Hồi Sơn thành là của Tiên Ma đạo thống, của các đệ tử.
Nên môn phái, đệ tử nào đều có thể ra vào, tùy thời ở lại Luân Hồi Sơn thành bao lâu cũng được.
Trường Sinh Điện liên hợp tất cả môn phái đạo thống trong Tiên Ma đạo thống quản lý Luân Hồi Sơn thành, không môn phái nào được quyền một mình quyết định.
Nên truyền thừa môn phái, cường giả tu sĩ trong Tiên Ma đạo thống có phân tranh ân oán khi đã vào Luân Hồi Sơn thành nếu một phe ngừng chiến đấu thì phe kia phải dừng lại ngay. Còn muốn tiếp tục đánh nhau tranh chấp thì trừ phi hai bên cùng đồng ý, hoặc đi ra khỏi Luân Hồi Sơn thành.
Nếu trong Luân Hồi Sơn thành có một phe tuyên bố ngừng phân tranh mà phe kia vẫn tiếp tục truy sát, vậy sẽ bị nguyên Tiên Ma đạo thống chế tài. Bởi vậy nhiều lúc hai phái phân tranh, nếu một phái bị diệt môn, đệ tử bị diệt môn sẽ trốn vào Luân Hồi Sơn thành cầu che chở. Bên trong Luân Hồi Sơn thành cư ngụ nhiều đệ tử tu sĩ không nhà để về, hoặc bị diệt truyền thừa tông môn.
Trăm ngàn vạn năm qua trong Luân Hồi Sơn thành chưa từng có ai phá hỏng quy định đơn phương ngừng chiến, không người nào dám làm trái nội quy.
Lý do rất đơn giản, Luân Hồi Sơn thành do Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân xây dựng, các thành trì điện cổ, những thần sơn nhô cao là một tay Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân tạo ra.
Với Tiên Ma đạo thống thì Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân đặt ra quy định là luật thép chí cao vô thượng, ai dám làm trái tức là khi sư phản tổ, sẽ bị trục xuất ra Tiên Ma đạo thống, không ai che chở được kẻ đó.
Các điện cổ thành trì Luân Hồi Sơn thành xây trên thần sơn, có người tò mò núi sông bao la bên dưới núi, Luân Hồi Sơn thành, có vô số u cốc, bình nguyên mênh mông, hiệp cốc trập trùng chẳng lẽ không ai cư ngụ được sao?
Thật ra dưới Luân Hồi Sơn thành, thần sơn không ngụ lại được, vì đó là các chiến trường cổ. Những chiến trường cổ đó là nơi tốt nhất để các đệ tử tu sĩ Tiên Ma đạo thống tu luyện, rèn luyện. Nhiều đệ tử có năng lực, có điều kiện sẽ đến chiến trường cổ dưới Luân Hồi Sơn thành, tu luyện ở đây thường làm ít được nhiều hơn nơi khác.
Về lai lịch của chiến trường cổ đời sau không ai nói rõ được. Truyền thuyết lúc Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân tế luyện nguyên Tiên Ma đạo thống đã kéo các chiến trường cổ xưa trong hư không sâu vô tận ở Tiên Thống giới, luyện chúng nó vào đạo thống, thành một phần của Luân Hồi Sơn thành.
Khi nhóm Trần Duy Chính đến bên ngoài Luân Hồi Sơn thành, gã nhìn Luân Hồi Sơn thành phía xa, nhìn các tòa điện cổ thành trì, lòng vô vàn cảm khái.
Trần Duy Chính cảm khái nói với đám vãn bối:
- Nhớ năm xưa Hộ Sơn tông chúng ta cũng chiếm vài ghế trong Luân Hồi Sơn thành, từng có bảo phủ rộng lớn.
Đám đệ tử Vương Hoạch Hoành hưng phấn hỏi:
- Chúng ta có phủ đệ trong Luân Hồi Sơn thành thuộc về?
So với tòa thành khổng lồ như Luân Hồi Sơn thành thì Hộ Sơn tông giống thôn xóm nhỏ bé, bọn họ chưa vào Luân Hồi Sơn thành như nhà quê vào thành. Nếu ví dụ Hộ Sơn tông có phủ đệ, một ghế trong Luân Hồi Sơn thành cao cao tại thượng thì đáng giá tự hào biết bao.
Trần Duy Chính khẽ thở dài:
- Đúng vậy, từng có, chúng ta có trăm điểm dừng chân trong các thành trì Luân Hồi Sơn thành, có phủ đệ khổng lồ.
Quách Giai Tuệ hỏi, nàng biết Hộ Sơn tông bây giờ không còn tài sản nữa:
- Về sau thì sao?
Trần Duy Chính cười khổ bất đắc dĩ nói:
- Bán rồi. Hộ Sơn tông chúng ta từng có chuỗi ngày rất khó khăn, vì bồi dưỡng ra hạt giống tốt mà bỏ vào nhiều linh đan diệu dược, tốn rất nhiều tài lực, cuối cùng cạn kiệt đành phải bán sản nghiệp trong Luân Hồi Sơn thành.
Lòng Trần Duy Chính tràn ngập cay đắng. Hộ Sơn tông bọn họ từng phong cảnh vô hạn trong Tiên Ma đạo thống, đáng tiếc cho đến ngày nay đã lưu lạc thành môn phái nhỏ hạng ba.
Trần Duy Chính thở dài thườn thượt, lòng đầy cay đắng và bất đắc dĩ:
- Luân Hồi Sơn thành cách Hộ Sơn tông chúng ta quá xa, mỗi lần ra quyết sách các lão tổ tông phải tốn nhiều chân thạch mở ra đạo môn, từ tông môn đến Luân Hồi Sơn thành. Sau này tông môn không cách nào gánh nổi tiêu hao chân thạch kiểu đó, đành rút ra khỏi ghế quyết sách Luân Hồi Sơn thành.
Mặc dù người đời trước muốn giữ ghế ở Luân Hồi Sơn thành nhưng Hộ Sơn tông không gánh nổi tiêu hao chân thạch, buộc lòng buông tay.
Nghe Trần Duy Chính kể ra, đám Lý Kiến Khôn lặng im. Hộ Sơn tông ngày nay đã suy sụp, không còn phong cảnh ngày xưa, chẳng có chỗ đứng trong Luân Hồi Sơn thành nữa.
Lặng im một lúc sau Quách Giai Tuệ trịnh trọng nói:
- Chúng ta sẽ có người đến, sẽ mua lại sản nghiệp trong Luân Hồi Sơn thành, sẽ lấy lại ghế trong này. Tuy hôm nay không được nhưng rồi chúng ta sẽ thực hiện, khi chúng ta còn sống chắc chắn sẽ có ngày đó!
Quách Giai Tuệ leng keng dõng dạc nói, không ai nghi ngờ quyết tâm của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.