Đế Bá

Chương 4041: Thọ Thư Luân Hồi (2)




Lý Thất Dạ cất Thiên Thư, nhướng mí mắt ra lệnh cho lão nhân:
- Lấy hoàng quan vàng bên cạnh ra đây.
Lão nhân không nói chuyện, liếc Lý Thất Dạ một cái rồi lấy ra hoàng quan vàng trong góc Tiên Ma động đưa cho Lý Thất Dạ.
Nếu ai thấy cảnh này sẽ hết hồn, vì lão nhân có lai lịch rất động trời. Đừng nói cao thủ gì đó trên đời, dù là Thủy Tổ tồn tại trên trần đời khi đối diện lão nhân này cũng sẽ khách sáo gọi một tiếng đạo huynh hoặc đạo hữu.
Hiện tại Lý Thất Dạ thuận miệng sai khiến lão nhân, dường như lão chỉ là tùy tùng hoặc người hầu trong mắt hắn.
Càng khiến người không ngờ là lão nhân nghe sai khiến, không tự phụ thân phận, địa vị của mình.
Quách Giai Tuệ nhìn hoàng quan vàng, nó không phải mẫu vuông nhỏ mà là hình tròn, không biết đúc bằng chất liệu gì mà toát ra hơi thở thần thánh, nếu đội trên đầu sẽ toát ra vẻ hiền triết.
Quách Giai Tuệ chưa lấy lại tinh thần Lý Thất Dạ đã đội hoàng quan vàng lên đỉnh đầu nàng, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đã cõng ta lên đây thì ta thưởng hoàng quan cho ngươi, cũng là thu hoạch sau sự cố gắng của ngươi.
Quách Giai Tuệ ngây ra, sau đó yên lặng nhận lấy. Lý Thất Dạ ban thưởng thì nàng chỉ có nước chấp nhận, nàng không thể từ chối.
Lão nhân nhìn kỹ Quách Giai Tuệ, mắt sâu thẳm. Quách Giai Tuệ không rõ ý nghĩa của hoàng quan, không biết nó đại biểu cho quyền uy, nàng còn tưởng rằng chỉ là một món báu vật.
Lão nhân thì biết hoàng quan đại biểu cho cái gì. Đừng nói trong Hộ Sơn tông, nguyên Tiên Ma đạo thống ai đội hoàng quan này đều có ý nghĩa lớn lao, địa vị không nhỏ. Trong Tiên Ma đạo thống không phải ai cũng được đội miện vài, với thực lực hiện tại của Quách Giai Tuệ thì nàng hoàn toàn không có tư cách đội lên, người xứng đội hoàng quan đều cực kỳ cường đại, rất nghịch thiên.
Với thực lực của lão nhân hoàn toàn có thể đội hoàng quan nhưng lão không hứng thú với nó.
Bây giờ Lý Thất Dạ ban miện vàn cho Quách Giai Tuệ, lão nhân không phản đối, tương đương mặc nhận thân phận của nàng.
Lão nhân cho rằng tồn tại như Lý Thất Dạ sẽ không vô duyên tùy tiện ban thưởng hoàng quan cho ai, hắn đã ban hoàng quan cho Quách Giai Tuệ nghĩa là nàng xứng đội nó. Dù bây giờ Quách Giai Tuệ chưa đủ tư cách đội thì tương lai nàng vẫn xứng đội hoàng quan.
Quách Giai Tuệ không biết khoảnh khắc hoàng quan đội lên đầu nàng đã quyết định vận mệnh của nàng, địa vị tương lai của nàng. Quách Giai Tuệ không còn là đệ tử bình thường của Hộ Sơn tông.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
- Đi đi.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại dường như ngủ.
Quách Giai Tuệ lặng yên cõng Lý Thất Dạ, khom lưng hướng lão nhân sau đó chậm rãi ra ngoài.
Khi Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ sắp ra Tiên Ma động, lão nhân không kiềm được buông xuống dáng vẻ cao cả, vội la lên:
- Tiền bối!
Quách Giai Tuệ đứng lại ngay, chờ Lý Thất Dạ lên tiếng.
Lão nhân hít sâu vái Lý Thất Dạ:
- Tiền bối, ta ngộ đại đạo, lòng có điều thắc mắc mãi không gỡ được, xin tiền bối chỉ điểm.
Thân phận, địa vị như lão nhân trong Tiên Thống giới không ai nhận nổi đại lễ như vậy, nhưng lão chắp lễ vãn bối hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ từ từ mở hai mắt ra liếc lão một cái:
- Ngươi đã ngộ hết tam muội đại đạo của Trường Sinh Lão Nhân, đã đạp lên đỉnh, điều ngươi thắc mắc là chấp niệm trong lòng trói buộc ngươi!
Lão nhân hít sâu, lại vái:
- Xin tiền bối chỉ điểm bến mê.
Lý Thất Dạ nói một câu vạch gút mắc trong lòng lão nhân, khiến lão tâm phục khẩu phục, lão hiểu rằng tồn tại như hắn đã sánh ngang Trường Sinh Lão Nhân.
Lý Thất Dạ gật đầu, ngón tay điểm một cái, một luồng pháp tắc vườn quanh:
- Thôi, để ta chỉ con đường sáng cho ngươi.
Bóc một tiếng giữa trán lão nhân dao động như vô số trời sao nổ tung, người lão rung lên.
Khi pháp tắc điểm vào giữa trán lão nhân, lão cảm giác có cây cầu thần bắc ngang trong thức hải chỉ dẫn lão đi thế giới hoàn toàn mới, cảnh giới mới.
Cầu thần bắc qua thức hải, có thế pháp độ bờ bên kia. Lòng lão nhân rung động, cảm giác như rẽ mây thấy ánh mặt trời, khiến lão nhìn thấy hy vọng phá đạo.
Đây là gông xiềng trói buộc lão vô số năm tháng, khoảnh khắc này Lý Thất Dạ một pháp kinh người, lão giật mình tỉnh mộng.
Cảm nhận này quá rung động với lão, nhìn khắp Tiên Ma đạo thống, về đại đạo Trường Sinh Lão Nhân có ai tham ngộ huyền diệu hơn lão? Có ai tinh thông tam muội hơn lão?
Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ chỉ cần một pháp là phá hoang mang trong lòng lão, tạo hóa của hắn trên đại đạo này cao hơn xa lão, hiểu biết đại đạo vô thượng của Trường Sinh Lão Nhân cũng hơn xa lão.
Đây là điều rất khó tin đối với người đời. Trong mắt người đời thì nguyên Tiên Ma đạo thống, hay khấp Tiên Thống giới khó ai vượt qua lão, nhưng người trẻ tuổi bình thường trước mắt vượt qua lão nhiều.
Lão nhân tỉnh táo lại từ rung động, cúi gập người vái Lý Thất Dạ:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm bến mê!
Lý Thất Dạ đã nhắm mắt lại không nhúc nhích, dường như lại chìm vào giấc ngủ say. Quách Giai Tuệ không dám nói chuyện, yên lặng cõng Lý Thất Dạ xuống núi.
Lão nhân lại vái hướng bóng lưng Lý Thất Dạ, nhìn theo mãi khi hắn khuất xa, biến mất.
Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đi xa, lão nhân hít sau quay về góc Tiên Ma động, ngồi xếp bằng, chớp mắt nhập định thần du, như đã thành pho tượng điêu khắc.
Tiên Ma động trở lại bình tĩnh như xưa, dường như từ tuyên cổ đến nay chưa từng tay đổi, không có chuyện gì xảy ra.
Xuân đến đông đi, dưới thần sơn cây cối đã nẩy mầm, muôn thú ngủ đông lần lượt ra khỏi hang kiếm ăn.
Chân thần sơn có căn nhà gỗ, Triệu Trí Đình cư ngụ tại đây tu đạo. Mấy ngày nay Triệu Trí Đình tiến bộ rất nhanh, đặc biệt trong tâm tính yên tĩnh tham ngộ tu hành càng có hiệu quả dựng sào thấy bóng.
Mấy ngày nay Triệu Trí Đình càng có vẻ chính chắn hơn, tự nhiên toát ra phong vận trưởng thành, hơi thở lắng đọng.
Như mọi ngày khi Triệu Trí Đình quét dọn sẽ ngước nhìn thần sơn phía xa, nhìn dọc theo đường đá chờ Quách Giai Tuệ xuất hiện.
Lại một ngày qua đi, Quách Giai Tuệ vẫn không xuất hiện, giống như trâu đất xuống biển bặt vô âm tín. Mỗi ngày Triệu Trí Đình đều chờ tại đây, mỗi ngày đều nhìn, xem con đường hẹp khúc khuỷu, chờ Quách Giai Tuệ trở về.
Quách Giai Tuệ mãi chưa về nhưng Triệu Trí Đình tin tưởng nàng sẽ về. Có Lý Thất Dạ ở Quách Giai Tuệ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, Triệu Trí Đình rất bình tĩnh tin tưởng.
Không phải Triệu Trí Đình tin Quách Giai Tuệ mà nàng tin vào Lý Thất Dạ, dù hắn đang ngủ say cũng sẽ không để Quách Giai Tuệ bị gì ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.