Đế Bá

Chương 3893: Có Thể Lớn Có Thể Nhỏ (1)




Lúc này, toàn bộ không gian muốn đè nén Lý Thất Dạ.
"Đùng đùng đùng"
Chúng thần quốc gia rung lắc, trong nháy mắt, chỉ thấy toàn bộ không gian tuôn ra sức mạnh vô cùng vô tận, tất cả sức mạnh đáng sợ này đều dồn lên trên người Lý Thất Dạ.
Sức mạnh này vô ảnh vô hình, mặc kệ Lý Thất Dạ có đi đâu thì cũng bị sức mạnh mênh mông cuồn cuồn này đè nặng.
"Keng keng keng"
Lúc này, bên trong cơ thể của Lý Thất Dạ vang lên tiếng kim loại va chạm với nhau. Chỉ thấy huyết quang chui vào trong cơ thể Lý Thất Dạ xuất hiện, tạo thành pháp tắc màu máu, khóa chặt thân thể Lý Thất Dạ rồi co lại từng tấc một.
Chỉ thấy pháp tắc khóa chặt từng tấc cơ bắp bên trong cơ thể của Lý Thất Dạ, sau đó liều mạng co lại, muốn co rút thân thể Lý Thất Dạ vỡ vụn.
"Xèo xèo xèo"
Lúc này, một màn hết sức kỳ quái xuất hiện trước mắt mọi người.
Chỉ thấy thân thể của Lý Thất Dạ từ từ thu nhỏ lại, hơn nữa càng ngày càng nhỏ.
Chỉ trong thời gian ngắn, chỉ thấy thân thể của Lý Thất Dạ điên cuồng thu nhỏ, thậm chí thu nhỏ mấy ngàn lần, mấy vạn lần.
Cuối cùng, chỉ nghe một cái "xèo", Lý Thất Dạ bị thu nhỏ hoàn toàn. Lúc này, Lý Thất Dạ bị thu nhỏ bằng một con kiến nhỏ.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ nháy mắt bị thu nhỏ bằng một con kiến nhỏ, tất cả mọi người nghẹn họng trân trối, ai cũng sững sờ.
Ban đầu, khi năm người Lục Bào Thiên Khách tế ra cấm khí thì tất cả mọi người cho rằng năm người Lục Bào Thiên Khách sẽ thi triển trấn sát thuật tuyệt thế vô song nào đó, hoặc có lẽ là pháp thuật công kích tàn bạo, hoặc cũng có thể là nguyền rủa kinh khủng.
Không ngờ rằng, sau khi bị huyết quang chiếu trúng thì lại thu nhỏ Lý Thất Dạ, cuối cùng thu nhỏ bằng cỡ con kiến.
Nhìn Lý Thất Dạ lớn cỡ con kiến, nhất thời, tất cả mọi người nhìn nhau, ai cũng cảm thấy cảnh này quá quỷ dị.
- Tấm huyết kính này thật đáng sợ, một khi bị chiếu trúng thì cũng có nghĩa là chết, đây có lẽ là một loại nguyền rủa.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị thu nhỏ như con kiến, có tu sĩ cường giả run rẩy.
- Đây không chỉ đơn giản là nguyền rủa, mà còn gia trì thêm một loại phong ấn nào đó.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị thu nhỏ như con kiến, có lão tổ nói chậm:
- Đây là phong ấn đại đạo của đệ nhất hung nhân, chỉ khi phong ấn được thì lời nguyền này mới có thể thu nhỏ đệ nhất hung nhân thành con kiến.
- Đây không phải là điểm đáng sợ nhất.
Khi không ít tu sĩ nói nhầm với nhau thì một vị lão tổ đầu tóc trắng xóa nheo mắt, thần thái trịnh trọng, nói:
- E rằng đây chỉ là thử nghiệm của Hươu Khách Ông, mà bây giờ thử nghiệm này đã thành công. Bọn họ có thể thành công tế luyện ra kiện cấm khí này, e rằng sau đó bọn họ sẽ có thể tế luyện ra cấm khí cường đại hơn, khủng bố hơn.
Nói tới đây, vị lão tổ đầu tóc trắng xóa nói thầm:
- Đừng quên rằng, sau lưng Khách Minh có mười mấy, thậm chí là mấy trăm đạo thống bắt tay với nhau, bọn họ có nguyên liệu nhiều không xài hết.
Lời này khiến mọi người sợ hãi nổi da gà, "nguyên liệu" mà vị lão tổ này nói tới, chính là sinh mệnh bị bắt tế luyện.
Nếu như tấm huyết kính này dùng mấy trăm vạn sinh mệnh tế luyện thì Khách Minh sẽ có thể dùng mấy ngàn vạn, thậm chí là trăm triệu sinh linh để tế luyện ra cấm khí cường đại hơn.
- Thành công...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị thu nhỏ thành con kiến, lúc này, năm người Lục Bào Thiên Khách cười lớn.
Lúc này, năm người Lục Bào Thiên Khách cười lớn như điên. Kim Giác Thiên Khách không nhịn được cơn hưng phấn, cười lớn nói:
- Vẫn là Hươu Khách huynh không tầm thường nên mới có thể tế luyện ra cấm khí như vậy. Cũng chỉ có hạng người vô song như Hươu Khách huynh mới có thể nghĩ ra mà thôi.
- Đúng vậy, tầm nhìn của Hươu Khách huynh, không ai sánh bằng.
Bạch Nhiêm Thiên Khách cũng hưng phấn, cảm khái cười lớn.
- Có cấm khí này, thiên hạ dù rộng lớn, nhưng cần gì phải sợ chứ?
Một vị Thiên Khách khác cũng cười lớn, hết sức kiêu căng.
Lúc này, năm vị Thiên Khách nhìn nhau, cất tiếng cười lớn. Khi bọn họ nhìn nhau thì trong đầu nảy ra ý nghĩ to gan hơn.
Lý Thất Dạ mạnh lắm đúng không, phất tay một cái là có thể đánh bại bọn họ, năm người bọn họ liên thủ mà vẫn không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ. Thế nhưng trước cấm khí này, Lý Thất Dạ vẫn khó thoát một kiếp, cuối cùng vẫn bị phong ấn lại.
Nhìn thấy cấm khí uy lực to lớn như vậy, lúc này, trong lòng bọn họ đều có một ý nghĩ to gan hơn, giống như những người khác suy đoán, bọn họ có thể tế luyện ra cấm khí cường đại hơn.
Giống như mọi người suy đoán, vì luyện kiện cấm khí này, bọn họ đã bỏ ra mấy trăm vạn sinh mệnh.
Khi tế luyện cấm khí này, trong bọn họ có người không tán thành, bởi vì đây không phải là chuyện có thể xem nhẹ. Mặt khác, uy lực của kiện cấm khí này chưa chắc đã mạnh, tồn tại cường đại như bọn họ, bản thân không hề thiếu binh khí cường đại.
Thế nhưng hôm nay nhìn thấy ngay cả Lý Thất Dạ cường đại vô song cũng bị cấm khí phong ấn, thoáng cái khiến bọn họ nảy sinh dã vọng.
Nếu như bọn họ tế luyện ra cấm khí cường đại hơn, như vậy, đến lúc đó đừng nói những đạo thống còn lại ở Đế Thống Giới, mà ngay cả ba cự đầu Cửu Bí đạo thống, Lý gia, Mộc gia đều phải kiêng kỵ bọn họ ba phần.
Nếu thật sự có ngày đó, cho dù cần mấy ngàn vạn thậm chí là trăm triệu sinh mệnh để tế luyện cấm khí thì cũng chẳng là gì cả, những sinh mệnh này trong mắt hắn chỉ là sâu kiến mà thôi.
- Sâu kiến...
Lúc này, năm người Lục Bào Thiên Khách nhìn nhau cười lớn. Khi bọn họ có được một kiện cấm khí như vậy thì thiên hạ chỉ là sâu kiến mà thôi.
- Ha ha ha...
Lúc này, Lục Bào Thiên Khách cười lớn, nhìn xuống mặt đất, nhìn Lý Thất Dạ lớn cỡ con kiến, cười lớn nói:
- Sâu kiến, bây giờ ai mới là sâu kiến? Ngươi mới là sâu kiến! Một con sâu kiến mà cũng dám chống lại bọn ta.
- Giết hắn, rãnh việc.
Kim Giác Thiên Khách cũng cười lớn, nói:
- Một con sâu kiến mà thôi, sao đủ thành đạo.
Lúc này năm vị Thiên Khách không ngừng cười lớn, hoàn toàn không quan tâm tới cái nhìn của mọi người.
Rất nhiều người có mặt ở đây thấy được cảnh này, không khỏi hít lạnh, xem ra Khách Minh thật sự muốn luyện chế cấm khí cường đại hơn.
- Đệ nhất hung nhân xong rồi, vừa rồi hắn còn cười năm vị Thiên Khách là kiến hôi, không ngờ bây giờ hắn lại trở thành kiến hôi.
Có người nói nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.