Đế Bá

Chương 3835: Mộc Gia Mà Thôi (2)




Hắn muốn dọng nát đầu của Lý Thất Dạ như dọng nát dưa hấu, như vậy thì mới có thể xả được cơn giận trong lòng hắn.
Thế nhưng không có máu me tung tóe như tưởng tượng. Trong nháy mắt, tất cả như dừng lại, Hứa Anh Kiến còn tưởng rằng đầu của Lý Thất Dạ sẽ bị dọng nát.
Bây giờ nhìn lại, chỉ thấy hai bàn tay của Mộc Thành Kiệt bị Lý Thất Dạ hời hợt tóm lấy.
- Giun dế mà thôi, cũng dám ồn ào trước mặt của ta.
Lý Thất Dạ không hề chớp mắt, cũng lười nhìn Mộc Thành Kiệt.
Lý Thất Dạ hơi dùng sức, lập tức nghe "răng rắc, răng rắc, răng rắc", chỉ thấy đôi găng tay của Mộc Thành Kiệt vỡ vụn.
Phải biết rằng đôi găng tay này do sư phụ của Mộc Thành Kiệt đích thân chế tạo, dùng thần kim trân quý để rèn, cực kỳ cứng rắn. Thế nhưng lúc này Lý Thất Dạ lại dễ dàng bóp nát như bóp bánh quai chèo.
- A...
Mộc Thành Kiệt hét thảm. Lúc này không chỉ găng tay vỡ vụn, mà hai tay của hắn cũng bắt đầu vỡ vụn, máu tươi phọt ra, tràn ra từ những mảnh vỡ của găng tay.
"Răng rắc"
Lý Thất Dạ thoáng dùng sức, đôi tay của Mộc Thành Kiệt đã nát hoàn toàn.
- Tiểu tử, ngươi... ngươi... ngươi có biết ta là ai không?
Sau khi hai tay bị bóp nát, Mộc Thành Kiệt muốn chạy trốn. Thế nhưng hắn lại không thể nhúc nhích, giống như có một con cự thú đang tóm chặt lấy hắn.
- Không biết.
Lý Thất Dạ bình tĩnh ngồi đó, nói rằng:
- Một con giun dế mà thôi, cần gì phải biết.
- Ta... tổ sư của ta chính là Mộc Kiếm Chân Đế, chính là người mạnh nhất Đế Thống Giới, Mộc gia chúng ta chính là đạo thống vô địch đứng đầu Đế Thống Giới.
Mộc Thành Kiệt gào lớn, báo ra chỗ dựa của mình.
Theo hắn thấy, ở nơi nhỏ như Minh Lạc thành, chỉ cần báo ra Mộc gia, chỉ cần báo ra tổ sư Mộc Kiếm Chân Đế thì tuyệt đối có thể dọa sợ rất nhiều người.
- Mộc gia, Mộc Kiếm Chân Đế, ta có nghe.
Lý Thất Dạ mỉm cười, vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
- Vậy ngươi còn không mau thả ta ra, ta ra lệnh cho ngươi, lập tức thả ta ra.
Mộc Thành Kiệt hét lên, lạnh lùng nói:
- Ngươi... nếu ngươi dám đả thương một sợi lông của ta thì Mộc gia tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi, chân trời góc biển, sư tổ của ta cũng sẽ giết chết ngươi.
- Công tử, hãy tha cho hắn một lần đi.
Lúc này, Ngô Hữu Chính nhỏ giọng cầu tình. Nghĩ tới cảnh đại quân của Mộc gia giết tới, hắn không khỏi lạnh run.
- Mộc Kiếm Chân Đế vô địch thiên hạ, có thể lấy mạng người cách ngàn tỉ dặm, xin ngươi hãy hạ thủ lưu tình.
Hứa Anh Kiến cũng hãi hùng khiếp vía. Nếu như Mộc Thành Kiệt xảy ra chuyện khi đang đi chúng với hắn thì khi trở về hắn thật sự không có cách bàn giao.
- Mộc Kiếm Chân Đế, giun dế mà thôi. Mộc gia, một ổ giun dế mà thôi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng:
- Ta còn tính đi Mộc gia thanh toán một chuyến. San bằng Mộc gia, cũng không phải không thể.
Lời này của Lý Thất Dạ khiến đám người Ngô Hữu Chính khiếp sợ. Mộc Kiếm Chân Đế, Mộc gia chính là tồn tại cao cao tại thượng trong lòng bọn họ. Đây chính là quái vật khổng lồ, cao không thể chạm. Hôm nay vào miệng Lý Thất Dạ lại trở thành giun dế. Lời này quá bá đạo rồi, quá cuồng vọng rồi.
- Tiểu súc sinh, chỉ bằng lời này của ngươi thì tội đáng chết vạn lần, diệt cửu tộc ngươi...
Mộc Thành Kiệt gào lớn.
"Ba..."
Mộc Thành Kiệt còn chưa nói hết câu, Lý Thất Dạ bóp nhẹ, hắn lập tức bị bóp thành sương máu.
- Một con giun dế mà thôi, ồn ào.
Sau khi Lý Thất Dạ bóp Mộc Thành Kiệt thành sương máu thì lạnh nhạt nói rằng.
Nhìn thấy Mộc Thành Kiệt bị bóp thành sương máu, đám người Ngô Hữu Chính không khỏi khiếp sợ, lùi lại mấy bước.
Mộc Thành Kiệt biến thành sương máu. Nhất thời, bất luận là Ngô Hữu Chính hay là Hứa Anh Kiến, ai cũng cảm thấy rùng mình, há miệng thật lớn.
Còn phần Lâm Diệc Tuyết thì sợ hãi nhảy dựng. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chuyện bóp người ta thành sương máu, cảnh tượng này quá là khủng bố.
Nhìn sương máu bay đi theo gió, Ngô Hữu Chính cùng Hứa Anh Kiến không khỏi thót tim, nhất thời không thể nói nên lời.
Mộc Thành Kiệt chết rồi, làm Ngô Hữu Chính cùng Hứa Anh Kiến tái trắng mặt mày. Mộc Thành Kiệt nha, hắn chính là đệ tử Mộc gia, hơn nữa không phải là đệ tử bình thường, mà còn là đồ tôn của Mộc Kiếm Chân Đế, địa vị của hắn ở Mộc gia không hề thấp.
Thế nhưng, thân là đệ tử Mộc gia, thân là đồ tôn của Chân Đế, hắn lại chết thảm ở Minh Lạc thành. Một khi Mộc gia biết được thì hậu quả sẽ như thế nào?
Đệ tử Mộc gia chết, Mộc gia cũng đã truy cứu rồi. Bây giờ đồ tôn của Chân Đế chết, vậy thì không hề đơn giản. Một khi Mộc gia truy cứu thì sẽ rước họa lớn, một khi Mộc gia giận dữ thì toàn bộ Minh Lạc thành sẽ xong đời.
Trước con quái vật khổng lồ Mộc gia, Minh Lạc thành giống như sâu kiến vậy. Nếu như Mộc gia tức giận, hoặc Mộc Kiếm Chân Đế tức giận, vậy thì toàn bộ Minh Lạc thành sẽ tan thành mây khói.
Nhất thời, Ngô Hữu Chính cùng Hứa Anh Kiến mặt mày trắng nhách. Đắc tội con quái vật khổng lồ Mộc gia, là chuyện hết sức kinh khủng.
- Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi giết hắn... ngươi thật sự giết hắn...
Lúc này, Hứa Anh Kiến lắp bắp, không còn nói chuyện trôi chảy nữa.
Lúc này, Hứa Anh Kiến hy vọng đây không phải là sự thật, hắn hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Dù sao, hắn bồi tiếp Mộc Thành Kiệt tới đây, bây giờ Mộc Thành Kiệt chết rồi, khi hắn quay về sẽ không có cách bàn giao với sư phó, cũng không có cách bàn giao với Mộc gia.
- Đúng vậy.
Lý Thất Dạ trả lời hời hợt, không hề quan tâm.
- Ngươi... ngươi... ngươi cũng đã biết hắn là đồ tôn của Mộc Kiếm Chân Đế, là đệ tử trọng điểm của Mộc gia.
Hứa Anh Kiến hét lớn, rất là thất thố. Sau khi rùng mình một cái, liên tục lùi lại phía sau, giọng nói yếu dần.
Lý Thất Dạ có thể bóp nát Mộc Thành Kiệt thành sương máu, hắn chưa chắc đã mạnh hơn Mộc Thành Kiệt, như vậy Lý Thất Dạ cũng có thể bóp hắn thành sương máu.
Lý Thất Dạ nhắm mắt ngồi thẳng, giống như chưa từng nghe thấy.
- Công tử, chuyện này... chuyện này chính là đại họa... nghe nói Mộc gia rất bao che khuyết điểm, ngươi giết đệ tử của Mộc gia, Mộc gia sẽ không bỏ qua, Mộc Kiếm Chân Đế sẽ báo thù cho đồ tôn của mình.
Lúc này, Ngô Hữu Chình mặt mày trắng nhách.
- Chân Đế mà thôi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng:
- Có gì hay để nói chứ, giết là xong.
Nghe vậy, Ngô Hữu Chính cùng Hứa Anh Kiệt nghẹn họng trân trối. Một tôn Chân Đế vào miệng Lý Thất Dạ lại trở nên không đáng giá như thế, một câu "giết là xong" hời hợt biết mấy, bá khí biết mấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.