Đế Bá

Chương 3753: Run Rẩy (Hạ)




Suy nghĩ của người trẻ tuổi này khiến các trưởng bối nhìn nhau một lát, cuối cùng một trưởng bối cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:
- Không thể nào xảy ra.
- Tân hoàng cùng Bát Trận Chân Đế như nước với lửa. Ngày đó chính Bát Trận Chân Đế đã đuổi tân hoàng khỏi hoàng vị, tân hoàng sẽ tha cho hắn sao? E rằng không thể.
Lão tổ nói chậm:
- Mặt khác, Bát Trận Chân Đế là một vị Chân Đế, rất khó thần phục người khác, lại càng sẽ không thần phục kẻ thù một mất một còn với mình.
Nghe vậy, vãn bối thở dài thườn thượt.
Ở Hồng Hoang sơn, sau khi Lý Thất Dạ bắt Binh Trì Hàm Ngọc về cung điện đá thì ném lên trên giường, tiện tay phong kín không gian.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Binh Trì Hàm Ngọc hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đứng dậy, vội vàng lui ra phía sau. Thế nhưng không gian đã bị phong kín, đằng sau đã không còn đường để lui, đành phải nép ở trong góc.
Trong khi Binh Trì Hàm Ngọc đang bối rối thì tóc đen rũ xuống, nàng vốn là vưu vật gợi cảm, nên khi mái tóc có hơi lộn xộn, quần áo có hơi xốc xếch, tuyết cơ ẩn ẩn xuất hiện thì rất là dụ hoặc, khiến người khác nóng máu.
Lý Thất Dạ đánh giá Binh Trì Hàm Ngọc một phen, nhàn nhã cười nói:
- Ngươi đoán con cừu non như ngươi rơi vào tay sói thì sẽ có vận mệnh như thế nào?
Dưới ánh mắt của Lý Thất Dạ, Binh Trì Hàm Ngọc run rẩy, hoảng hốt muốn lui lại, thế nhưng phía sau là mặt tường, đã không còn chỗ để lui nửa.
- Ta... ta thua rồi... ngươi... ngươi giết chết ta đi.
Binh Trì Hàm Ngọc mặt mày trắng bệch, nói chuyện run rẩy.
Thân là công chúa Binh Trì thế gia, nàng chính là cành vàng lá ngọc, hết sức cao quý. Nàng từng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đã có khi nào biết sợ hãi là gì.
Thế nhưng lúc này trái tim của Binh Trì Hàm Ngọc hết sức khiếp sợ. Lúc này nàng mới cảm thấy hóa ra mình nhỏ yếu như thế, vô nghĩa như thế.
- Ta chưa từng nói muốn giết ngươi, là ngươi nói mặc ta xử trí. Nếu đã mặc ta xử trí thì ngươi cảm thấy ta sẽ làm những gì?
Lý Thất Dạ cười đậm, vừa cười vừa nói:
- Đứng rồi, đã quên nói, ta rất có cách dạy dỗ nữ nhân. Tin ta, sau khi bị ta dạy dỗ thì ngươi sẽ không rời bỏ được.
- Ngươi...
Binh Trì Hàm Ngọc sợ hãi, hai chân mềm nhũn. Lúc này nàng bỗng dưng muốn chạy trốn, trốn càng xa càng tốt. Nàng hết sức sợ hãi người đàn ông đang ở trước mắt, hắn giống như là ác ma đang dụ dỗ nàng trầm luân, dụ dỗ nàng sa đọa. Một khi đã sa đọa vào vực sâu vạn trượng rồi thì nàng sẽ vạn kiếp bất phục!
- Không...
Binh Trì Hàm Ngọc rùng mình, có ý định chạy trốn, muốn chạy khỏi nơi này.
Thế nhưng khi nàng vừa mới nhấc chân thì đã bị Lý Thất Dạ bắt lấy, nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì Lý Thất Dạ đã ép nàng vào chân tường. Lý Thất Dạ không cần ra tay, khí tức trên người của hắn hơi rung động thì nàng chẳng khác gì một con kiến yếu ớt, bị đè chặt vào chân tường, không thể nhúc nhích.
- Muốn thoát khỏi tay ta là chuyện không thể nào.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Nhớ kỹ, bất kỳ đánh cược gì thì cũng cần phải trả giá, xưa nay không có bánh từ trên trời rơi xuống, khi ngươi đặt tiền cược thì ngươi phải có chuẩn bị tâm lý trở thành cá thịt trên thớt người khác!
- Ngươi... ngươi muốn làm gì...
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc ngửi được khí tức nguy hiểm. Mặc dù lúc này Lý Thất Dạ không động chạm người nàng, thế nhưng bọn họ lại gần trong gang tấc
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc cảm nhận được hơi thở của Lý Thất Dạ, hơi thở của hắn đầy tính xâm lược, đầy tính nguy hiểm. Dưới hơi thở cường thế của hắn, Binh Trì Hàm Ngọc cảm thấy mình mềm yếu. Trong nháy mắt, nàng không còn can đảm chống lại người đàn ông đáng sợ này nữa.
- Ngươi nói xem?
Sâu trong hai mắt Lý Thất Dạ lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Ánh mắt của hắn rơi lên người Binh Trì Hàm Ngọc, đánh giá bộ ngực sữa đẫy đà của nàng.
Khi ánh mắt của Lý Thất Dạ rơi lên người của mình, Binh Trì Hàm Ngọc cảm thấy mình như trần truồng đứng trước Lý Thất Dạ, không một mảnh vải che thân, cũng không có nơi nào để nàng ẩn núp.
Nhất là ánh mắt của Lý Thất Dạ như vuốt ve từng tấc da thịt trên người nàng, cẩn thận thưởng thức từng tấc tuyết trắng, ngay cả chỗ thầm kín nhất cũng không ngoại lệ.
- Ngươi...
Binh Trì Hàm Ngọc hoảng hồn, định đưa tay che lại. Thế nhưng lúc này nàng cảm thấy mình là thịt cá, căn bản không có sức lực chống lại. Mặc dù nàng có thể nhúc nhích, thế nhưng đã không còn can đảm phản kháng nữa.
- Ngươi... ngươi không thể làm như vậy...
Binh Trì Hàm Ngọc mặt mày trắng bệch, hét lên.
Ngay khoảnh khắc này, nàng biết Lý Thất Dạ muốn làm gì. Trước mặt nàng chính là vực sâu vạn trượng, sẽ khiến nàng trầm luân, vạn kiếp bất phục.
Lúc này Lý Thất Dạ gần trong gang tấc, khí tức cường đại vô song tràn khắp mọi nơi. Bị khí tức cường đại vô song của hắn trói chặt, Binh Trì Hàm Ngọc cảm thấy mình không con đường trốn.
Lúc này khí tức cường đại vô sông của Lý Thất Dạ thẩm thấu khắp thân thể nàng, thẩm thấu vào từng tấc da thịt của nàng. Bên dưới khí tức đầy tính xâm lược của Lý Thất Dạ, Binh Trì Hàm Ngọc cảm thấy mình quá yếu ớt, quá bất lực.
Nhất là khi hơi thở của Lý Thất Dạ rất gần, khi hơi thở nóng hổi phả vào cần cổ trắng ngần của nàng thì cảm giác nóng rát xâm thẳng vào cơ thể nàng, cảm giác nóng rát ướt át tràn khắp nội tâm của nàng. Trong nháy mắt, sự cường thế của Lý Thất Dạ đã bóp nghẹn con tim của nàng, khiến nàng không thể cự tuyệt, không thể chống cự.
Từ nhỏ tới lớn, người hầu hạ bên cạnh đều cung cung kính kính với nàng, nàng có bao giờ bị vô lễ như thế chứ? Hoàng hoa khuê cúc như nàng trước giờ chưa từng thân mật với người khác phái, nên khí Lý Thất Dạ bá đạo xâm chiếm thì nội tâm của nàng cảm thấy rối bời.
- Vưu vật như này, nếu đã rơi vào tay ta rồi thì phải nhấm nháp thật kỹ.
Lý Thất Dạ cười đậm, ngón tay vạch nhẹ, "sột" một cái, gút thắt trên quần áo nàng lập tức đứt gãy.
Hơn nữa gút thắt đứt gãy rất có tiết tấu, là một quá trình chậm rãi. Khi từng gút thắt một đứt gãy thì váy dài của nàng bắt đầu trượt khỏi bờ vai.
Cả quá trình diễn ra rất chậm, váy dài trượt xuống từng tấc, da thịt tuyết trắng như mỡ đông lộ ra từng tấc.
Binh Trì Hàm Ngọc vốn là đại mỹ nhân, da thịt còn như bạch ngọc, mềm mại trượt tay, sờ lên rất dễ chịu, rất dụ hoặc.
- Không...
Binh Trì Hàm Ngọc hoảng hồn, vội vàng đưa tay kéo váy dài. Thế nhưng lúc này Lý Thất Dạ đưa tay giữ chặt tay hai của nàng, đưa hai tay của nàng lên đầu, ghìm chặt trên tường, hai tay không thể nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.