Đế Bá

Chương 3400: Sau Này Còn Có Thể Gọi Ngươi Là "Đại Sư Huynh" Nữa Không? (Hạ)




Lần này khi sư tôn rời đi, tuy rằng sư tôn không nói gì thế nhưng các nàng biết rằng có chuyện không vui xảy ra. Các nàng cũng biết thủ tịch đại đệ tử Lý Thất Dạ chỉ là tạm bợ mà thôi, có thể rời đi bất cứ lúc nào, thậm chí có thể sẽ phát sinh một chút chuyện không vui.
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của ba nàng, Lý Thất Dạ chỉ cười, xoa nhẹ lên mái tóc của Mục Nhã Lan, cười nhạt:
- Ta có phải là thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc hay không cũng không quan trọng, có phải là đại sư huynh của các ngươi hay không cũng không quan trọng. Chúng ta có duyên phận với nhau, chỉ nhiêu đó là đủ. Có duyên, mọi chuyện đều có khả năng.
Nói xong, thân hình của Lý Thất Dạ lóe lên, chớp mắt biến mất vào bầu trời.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ bước lên trời, leo lên một chiếc thuyền giấy đen. Sau khi leo lên thuyền giấy đen, Lý Thất Dạ cầm một nắm chân tệ vứt lên trên thuyền giấy đen, chân tệ nhiều tới mức thừa thải.
Sau khi Lý Thất Dạ ném chân tệ vào thuyền giấy thì chỉ nghe "keng", sóng sáng dập dờn, chân tệ chớp mắt hòa tan, biến mất không thấy tăm hơi.
Sau khi nhận được chân tệ của Lý Thất Dạ thì thuyền giấy đen lập tức quay đầu lại, bay về phía cánh cửa như mũi tên rời cung, tốc độ nhanh tới mức không gì sánh kịp, thậm chí vượt qua cả thời không, khiến người ta không sao tưởng tượng nổi thuyền giấy đen mỏng mạnh như vậy lấy sức mạnh từ đâu mà lại đạt tới cực tốc như vậy.
Sau khi sư tỷ muội Phạm Diệu Chân ở trong Dược Lư nhìn con thuyền giấy Lý Thất Dạ ngồi biến mất vào chân trời thì các nàng mới thu hồi ánh mắt lại.
- Chúng ta về thôi.
Cuối cùng Phạm Diệu Chân thở dài, dẫn Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược rời khỏi nơi này.
Đại điển tế tự lần này Trường Sinh cốc triệt để thắng lợi, đồng thời cũng diệt trừ được một cương quốc dã tâm bừng bừng như Vạn Thọ quốc. Là một trong những người chủ trì đại điển tế tự lần này, các nàng phải vui mừng thì mới đúng.
Thế nhưng các nàng lại trĩu nặng tâm sự, bởi vì các nàng nhận ra có một vài chuyện không hay xảy ra. Giữa Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh cốc xảy ra một vài chuyện, hơn nữa từ thái độ của Trường Sinh chân nhân thì có thể thấy chuyện này không ổn tới mức độ Lý Thất Dạ có thể khai chiến với Trường Sinh cốc.
Đây là cảnh mà các nàng không muốn nhìn thấy nhất, các nàng không muốn đi tới bước đó, dù sao các nàng cũng đã từng sát cánh chiến đấu với Lý Thất Dạ.
Thuyền giấy đen chở Lý Thất Dạ bay về phía cánh cửa, chuyến hành trình này còn có những chiếc thuyền giấy khác, chiếc thuyền nào cũng có người. Có chiếc một người độc chiếm một mình, cũng có chiếc vài người hoặc hơn mười người ngồi chung. Đương nhiên, người càng nhiều thì chân tệ cần thiết cũng càng nhiều.
Ngồi trong thuyền giấy đen, bất luận là người trẻ tuổi hay là thế hệ trước, ai ai cũng có mấy phần hưng phấn, thậm chí nóng lòng muốn thử. Dù sao ai cũng muốn tìm được cơ duyên cùng bảo vật trong Kim Tiễn Lạc Địa.
Chớp mắt thuyền giấy đã tới ngoài cánh cửa nhìn như hố đen. Đưa mắt nhìn tới, ngoại trừ thuyền giấy lít nha lít nhít bay ra ngoài thì còn có một hàng thuyền giấy của những tu sĩ cường giả tới từ ngũ hồ tứ giải.
Chỉ nghe "ba, ba, ba", chỉ thấy từng chiếc thuyền giấy chạy vào hố đen, nhìn cứ như bị hố đen nuốt chửng, có phần rợn người.
Thế nhưng khung cảnh rợn người này lại không khiến ai sợ hãi cả, trái lại còn làm rất nhiều người hưng phấn, thậm chí có người trẻ tuổi không kiềm chế nổi quát lớn rằng:
- Kim Tiễn Lạc Địa, ta tới rồi!
Lý Thất Dạ ngồi trên thuyền giấy, vô cùng bình tĩnh. Khi thuyền giấy bay tới trước cánh cửa thì hắn vẫn hời hợt như mây gió.
"Ba"
Thuyền giấy chở Lý Thất Dạ vào cánh cửa. Lúc này giống như có một trận triều thủy màu đen nhấn chìm Lý Thất Dạ ngay tức thì. Nơi này không giống là một cánh cửa mà giống là một vùng hải dương hơn.
Sau khi đi vào hố đen thì không hề có cảm giác nghẹn thở, chỉ là trước mắt rất tối, cho dù ngươi mở thiên nhãn thì cũng không thể nhìn xuyên được hắc ám ở nơi này.
Bên trong hắc ám như này, nếu như là người nhát gan hoặc người có đạo hạnh nông cạn thì chắc chắn sẽ sợ phát khiếp.
Thế nhưng quá trình này rất ngắn ngủi, mất không bao lâu thì chỉ thấy tầm mắt sáng lại. Chỉ nghe "ba", thuyền giấy xuyên qua cánh cửa, cuối cùng cũng đi tới Kim Tiễn Lạc Địa.
Chỉ nghe "bùng", thuyền giấy lập tức bốc cháy. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thuyền giấy đã bị đốt cháy thành tro.
Sau khi đáp xuống đất, đưa mắt quan sát, chỉ thấy nơi này dòng người náo nhiệt, có rất nhiều người đổ dồn về nơi này. Tất cả mọi người đều rời thuyền ở nơi này, vì vậy nơi này được mọi người gọi là bến đò.
Chỉ trong thời gian ngắn, bến đò trở nên náo nhiệt, có hàng ngàn, hàng vạn tu sĩ tới nơi này. Những tu sĩ này tới từ những đạo thống, những môn phái truyền thừa khác nhau ở Vạn Thống Giới.
Đừng nói tiểu tu sĩ mà trong vòng tròn những nhân vật như người đứng đầu một giáo hay người cầm quyền một đạo thống cũng rất ít thấy mặt nhau, nhiều nhất chỉ nghe qua tên gọi của nhau. Dù sao Vạn Thống Giới quá rộng lớn, có tới vạn cái đạo thống, là một thế giới cực kỳ rộng lớn.
Thế nhưng hôm nay vô số tu sĩ cường giả của Vạn Thống Giới đều đổ dồn về đây, mọi người đều tới đây vì Kim Tiễn Lạc Địa.
- Cuồng Thiên huynh, năm đó từ biệt ở Chiến Than, hối hả mấy ngàn năm, không ngờ sinh thời còn có thể gặp lại nhau.
Có lão tổ nhìn thấy người quen, không khỏi hưng phấn.
- Đúng vậy, ta còn tưởng rằng phải chờ tới ngày đám ma thì mới có thể nhìn thấy Bảo Không huynh tới đưa đám cho ta.
Vị lão tổ còn lại cười lớn.
Mặc dù mọi người đều tới Kim Tiễn Lạc Địa vì bảo vật, thế nhưng có thể nhìn thấy lão hữu mấy ngàn năm không gặp thì làm sao không phải là một chuyện đáng mừng chứ?
- Phi Hạc tông chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Nghe nói điệu múa hạc của Phi Hạc huynh là nhất tuyệt đương thời.
Có không ít chưởng môn giáo chủ trước giờ chưa quen biết nhau gặp nhau tại nơi này, nhanh chóng kết bạn với nhau.
- Đại danh của Dư Long giáo chủ cũng như sấm bên tai. Du Long Kiếm của Du Long giáo chủ từng giết chết biết bao kẻ gian ác, để cho Phi Hạc bội phục sát đất.
Có tông chủ cười lớn.
Trong nhất thời, không ít tu sĩ cường giả bắt gặp đại nhân vật từng là bạn tốt năm xưa.
Tuy mọi người đều đến vì bảo vật, đến vì cơ duyên. Thế nhưng trên mảnh đất xa lạ này, khi chưa có xung đột lợi ích, bầu không khí của mọi người có vẻ rất hòa hợp, không ít người miễn cưỡng kết giao hoặc ôn chuyện với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.