Đế Bá

Chương 3397: Một Hồi Giao Dịch Không Phải Là Giao Dịch (Thượng)




- Ta biết, thế nhưng như vậy thì sao? Suy bản chất thì đối với các ngươi nó chỉ là một cây thảo dược, thế nhưng vào tay ta thì lại khác.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:
- Nó ở trong tay Trường Sinh cốc các ngươi thì mãi mãi cũng không thể làm Trường Sinh Dược mà chỉ là một cây thảo dược. Nhớ kỹ, nó là Trường Sinh Dược, các ngươi đang lãng phí nó!
- Ngươi có thể thay đổi yêu cầu khác, tất cả đều có thể bàn lại.
Nhất thời, Trường Sinh chân nhân không biết nên làm như thế nào.
Tuy nàng đã chuẩn bị tâm lý Lý Thất Dạ sẽ giở công phu sư tử ngoạm, thế nhưng không ngờ rằng Lý Thất Dạ lại muốn trấn cốc chi bảo của bọn họ. Phải biết, Trường Sinh Dược rất quan trọng đối với bọn họ.
Tuy giống như Lý Thất Dạ nói, cây Trường Sinh Dược này đúng là không thể khiến lão tổ của Trường Sinh cốc trường sinh bất tử, thế nhưng nó được Dược Tiên tự tay trồng xuống, nói rằng đây là Trường Sinh Dược. Còn có phải thật hay không thì không ai biết, thế nhưng Dược Tiên trịnh trọng như vậy, đằng sau chuyện này tuyệt đối có bí mật.
Huống chi ngắt lá cây Trường Sinh Dược luyện chế bảo đan cũng không hề tầm thường. Cho nên, xét theo ý nghĩa nào đó thì Trường Sinh Dược chính là sinh mạng của Trường Sinh cốc, cũng là vật tượng trưng cho Trường Sinh cốc.
- Ta chỉ cần Trường Sinh Dược.
Lý Thất Dạ bình thản nói rằng:
- Những thứ còn lại không lọt vào pháp nhãn của ta.
Vừa nghe vậy, Trường Sinh chân nhân có hơi nghẹn thở.
- Chuyện này... chuyện này ta không thể làm chủ.
Cuối cùng, Trường Sinh chân nhân lắc đầu, thần thái nghiêm túc, nói rằng:
- Chuyện này lão tổ cũng không thể làm chủ. Thậm chí có thể nói đương thời không ai có thể làm chủ. Về mặt ý nghĩa nào đó, chỉ khi Trường Sinh cốc bị diệt thì Trường Sinh Dược mới đổi chủ.
- Ta biết, vì vậy bây giờ tamới thương lượng với ngươi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Nếu như ta không phải là một người thông tình đạt lý thì đã ra tay từ lâu rồi. Ngươi cảm thấy ta muốn lấy Trường Sinh Dược thì Trường Sinh cốc các ngươi có ai ngăn được ta sao?
Lúc này Trường Sinh chân nhân trầm mặc rất lâu, cuối cùng nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:
- Sợ rằng không thể nào làm được, Trường Sinh Dược có ý nghĩa không hề nhỏ với Trường Sinh cốc. Nếu như mất đi Trường Sinh Dược thì Trường Sinh cốc chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi.
- Tại sao chỉ còn trên danh nghĩa.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Nếu như một đạo thống chỉ dựa vào một cây tiên dược thì còn cần đạo nguyên làm gì nữa, còn cần nội tình làm gì nữa? Không có đạo nguyên, không có nội tình, như vậy mới thật sự chỉ còn trên danh nghĩa.
- Hơn nữa vấn đề ta thương lượng với ngươi không phải là có thể hay không thể.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Hôm nay ta chỉ thông báo với ngươi tin tức như vậy. Có thể thì tốt nhất, không thể thì nhất định cũng phải có thể. Chuyện này không có thương lượng, ta chỉ thông báo cho ngươi biết mà thôi.
- Chuyện này quá mức rồi.
Trường Sinh chân nhân nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:
- Chúng ta cần gì phải đến mức như vậy?
- Không phải quá mức, mà là nhất định phải như vậy.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Ta cần nó, không phải bởi vì tác dụng trường sinh của nó mà là bởi vì lai lịch của nó, căn nguyên của nó, ảo diệu của nó. Chuyện này ngươi chưa hẳn đã biết, và cũng không phải là chuyện mà các ngươi có thể tìm hiểu. Vì vậy bất luận có thể hay không thể, ta đều phải có được nó. Nó ở trong tay Trường Sinh cốc các ngươi cũng không có quá nhiều tác dụng.
- Cứ coi như ta đồng ý thì chư lão cũng sẽ không đồng ý.
Trường Sinh chân nhân trầm mặc một lát, cuối cùng nói chậm.
- Không đồng ý? Như vậy ta chỉ có thể mạnh tay cướp đoạt. Đến khi đó đừng trách ta không thông báo trước.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Trường Sinh chân nhân không khỏi sầm mặt, trừng mắt Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Ngươi nói quá mức rồi, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là một đạo thống.
- Đạo thống thì sao?
Lý Thất Dạ nhìn qua, mỉm cười nói rằng:
- Ngay cả đối địch với Vạn Thống Giới ta còn không quan tâm thì làm sao quan tâm đối đầu với một đạo thống chứ? Nếu như ta đã tới rồi thì đã xác định không coi ai ra gì Coi như nhìn khắp Tam Tiên Giới thì ta cũng không coi ai ra gì. Cho nên, nếu như có tầm nhìn một chút, biết tiến thối một chút, tương lai nhất định có thể sống vui vẻ. Còn như mông muội ô tri thì là tự tìm đường chết.
- Ngươi thật sự cho rằng Trường Sinh đạo thống là truyền thừa mặc ngươi nhào nặn sao?
Trường Sinh chân nhân tức giận lườm hắn.
- Không, ta không cho rằng như vậy.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói nghiêm túc:
- Ta chỉ cho rằng, ai cản ta, giết không tha. Bất luận là ai, bất luận là truyền thừa mạnh mẽ đến mấy.
Trường Sinh chân nhân nhìn thái độ bình thản của Lý Thất Dạ, nhất thời trầm mặc. Đổi lại là người khác thì không có nhiều người nhịn được người khác miệt thị đạo thống của mình như vậy. Huống chi Trường Sinh cốc vừa tiêu diệt Vạn Thọ quốc, sức lực mười phần.
Nếu đổi lại là người khác thì cũng có thể sẽ cho rằng Lý Thất Dạ ăn nói ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng, điếc không sợ súng.
Thế nhưng trong lòng Trường Sinh chân nhân rất rõ, Lý Thất Dạ không có nói giỡn, cũng không phải cuồng vọng vô trí, không phải ăn nói ngông cuồng. Một khi hắn ra tay thì e rằng trời long đất lở.
Mặc dù Trường Sinh chân nhân rất tin tưởng đạo thống của mình, cho dù Trường Sinh đạo thống không bằng Dương Minh giáo, Chu Tương võ đình, thế nhưng cũng có thể ứng phó nguy cơ.
Thế nhưng nếu như Lý Thất Dạ thực sự ra tay... Trường Sinh chân nhân không dám chắc, bởi vì nàng cũng không rõ Lý Thất Dạ khủng bố như thế nào nữa.
- Con người của ta luôn giảng đạo lý, bằng không cũng sẽ không trở thành thủ tịch đại đệ tử của ngươi, cũng sẽ không giúp các ngươi tiêu diệt Vạn Thọ quốc.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Các ngươi rộng rãi, ta cũng không kém. Ta lấy Trường Sinh Dược của các ngươi thì cũng tặng cho các ngươi một món quà.
Nói xong, Lý Thất Dạ lấy ra một thứ. Chỉ nghe "bùng", ngọn lửa chập chờn trên lòng bàn tay của Lý Thất Dạ.
- Vạn Hỏa Cổ Chủng.
Nhìn thấy ngọn lửa trên lòng bàn tay của Lý Thất Dạ, cho dù Trường Sinh chân nhân đã có chuẩn bị thì cũng không khỏi cảm thán.
- Ngươi cũng biết, đây chính là duyên phận giữa ta với ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Hỏa chủng tuyệt thế vô song, không thể tách rời với uyên nguyên của Hỏa tộc chúng ta.
Trường Sinh chân nhân cũng gật đầu thừa nhận.
Trường Sinh chân nhân không chỉ là chưởng môn Trường Sinh cốc mà đồng thời nàng cũng xuất thân từ hỏa tộc. Đối với hỏa tộc, Vạn Hỏa Cổ Chủng rất quý giá, quý giá tới mức không bút mực nào có thể hình dung. Bởi vì nó có thể diễn dịch áo nghĩa của hỏa tộc, giống như Lý Thất Dạ diễn dịch Tố Cổ Hỏa Thần Tiên Thuẫn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.