Đế Bá

Chương 3111: Cái đuôi hồ ly




Đám người Tư Tông Thần Tử muốn kéo Lý Thất Dạ xuống nước, bọn họ cho rằng không ai bình tĩnh được trước trọng bảo, huống chi hiện tại Thiên Thần thư viện đang phút nguy nan, nếu không thừa dịp tốt này đục nước béo cò thì quá đáng tiếc.
Lý Thất Dạ bật cười khi nghe Tư Tông Thần Tử nói.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười làm Túng Thiên thiếu chủ hiểu lầm tim hắn đập nhanh, gã nói:
- Nếu lão sư có hứng thú thì hãy tham gia vào chúng ta, sẽ không thiếu chỗ tốt cho lão sư.
- Các ngươi biết không?
Lý Thất Dạ cười tươi:
- Con người ta ghét nhất một việc, cái gì biết là gì không? Phản đồ, là phản đồ như các ngươi!
Bị Lý Thất Dạ nói làm ba người Túng Thiên thiếu chủ biến sắc mặt, quay sang nhìn nhau.
- Ha, từ khi nào ngươi trở nên cao thượng vậy?
Lục Kiếm Thiểu Hoàng khinh thường nói:
- Trọng bảo ngay trước mắt, ta không tin ngươi không động lòng. Ha, nói cao thượng vậy chẳng qua vì muốn độc chiếm!
Lục Kiếm Thiểu Hoàng sớm không sợ trở mặt với Lý Thất Dạ nên gã nói chyuện chói tai hơn Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Cao thượng cũng được, độc tâm cũng thế.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Hôm nay ta ở đây, ai muốn lấy trọng bảo Thư Phòng thì chỉ là mơ mộng viễn vông.
Túng Thiên thiếu chủ sầm mặt lạnh lùng nói:
- Lão sư muốn bảo vệ báu vật nơi này cũng được, muốn độc chiếm thì tùy, nhưng tốt nhất nên đo lường cho kỹ thế cục hiện tại. Tục ngữ nói hay, kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt, không thì khiến mình mất mạng tất cả chỉ là giỏ tre múc nước công dã ràng.
- Chỉ bằng ba ngươi?
Khóe môi Lý Thất Dạ nhếch cao:
- Chỉ có ba ngươi thì không đủ, ba tên hề.
Bị Lý Thất Dạ sỉ nhục làm nhóm Túng Thiên thiếu chủ biểu tình cực kỳ khó xem. Bọn họ dù gì là thiên tài hiện thời, đặc biệt Túng Thiên thiếu chủ là Thượng Thần có một đồ đằng.
Giờ bị Lý Thất Dạ nói không đáng một đồng, bị hắn coi rẻ làm ba người hết sức khó chịu.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng xúc động hơn Tư Tông Thần Tử, Túng Thiên thiếu chủ, gã trừng mắt ốc bưu tức giận quát:
- Lớn lối thật, chúng ta đang muốn lĩnh giáo đây!
Lục Kiếm Thiểu Hoàng xông lên định khiêu chiến Lý Thất Dạ nhưng bị Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử ngăn lại.
- Lão sư, chúng ta chỉ là lính, như lão sư nói, là tên hề không đáng nhắc tới.
Túng Thiên thiếu chủ ngăn lại Lục Kiếm Thiểu Hoàng xúc động:
- Có lẽ như lão sư nói, tiểu nhân vật như ta không lọt vào pháp nhãn của lão sư.
Túng Thiên thiếu chủ chậm rãi nói:
- Nhưng lính như chúng ta chỉ đến dò đường, chạy chân, mặt sau còn cả đám Đại Đế Tiên Vương. Khi đó chắc chắn có Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh ra tay, dù lão sư vì bảo vệ trọng bảo Thư Phòng hay muốn độc chiếm cũng phải suy xét cho kỹ.
Túng Thiên thiếu chủ nói tràn ngập uy hiếp, gã lôi Đại Đế Tiên Vương sau lưng mình ra đe dọa Lý Thất Dạ, dù sao danh tiếng của ba người không hù hắn được.
Lôi Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh ra hy vọng có thể hù sợ Lý Thất Dạ.
- Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh thì sao?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn, chỉ có thế.
Thấy Lý Thất Dạ không chịu uy hiếp. Ba người Túng Thiên thiếu chủ sầm mặt nhìn nhau, giờ bọn họ đâm lao phải theo lao.
Túng Thiên thiếu chủ thông minh chắp tay hướng Lý Thất Dạ:
- Dù lão sư nghĩ sao thì tóm lại chúng ta đã truyền lời, nhiệm vụ chạy chân đã xong. Chúng ta xin cáo từ, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, ngày khác sẽ gặp lại.
Nhóm Túng Thiên thiếu chủ định rút trước, vì bọn họ không rõ thực lực thật sự của Lý Thất Dạ thế nào, định rời đi trước rồi tìm người bàn bạc đối sách, chờ khi có sách lược vẹn toàn lại đến nữa cũng không muộn.
Túng Thiên thiếu chủ nói xong lời hăm dọa rồi nhyá mắt với Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng, xoay người định đi.
Khi nhóm Túng Thiên thiếu chủ xoay người tính đi thì bị Lý Thất Dạ chặn đường, mỉm cười nói:
- Đến rồi còn muốn đi là sao?
Bị Lý Thất Dạ chặn đường làm nhóm Túng Thiên thiếu chủ biến sắc mặt, ba người liếc nhau.
Tư Tông Thần Tử cười âm trầm:
- Lão sư muốn mưu sát học sinh sao? Ha, lão sư độc chiếm báu vật, mưu sát học sinh, đây là tội lớn.
- Mưu sát thì mưu sát.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Với ta thì chỉ là người chết, mưu sát hay thanh lý môn hộ cho Thiên Thần thư viện chẳng quan trọng.
Nhóm Túng Thiên thiếu chủ không ngờ Lý Thất Dạ làm việc không theo bài bản, dùng thủ đoạn gì với hắn cũng vô dụng.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, ba người Túng Thiên thiếu chủ liếc nhau rồi im lìm lấy ra báu vật của mình.
Trong tiếng gầm rú uy Tiên Vương tuôn ra, Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử đều là vũ khí Tiên Vương. Lục Kiếm Thiểu Hoàng thì rút sáu kiếm khỏi vỏ, sáu kiếm bảo vệ người.
Túng Thiên thiếu chủ lạnh lùng nói:
- Lão sư nhất quyết muốn đối địch với các vị Đại Đế Tiên Vương sao? Ta biết lão sư nội tình vô song, nhưng Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh mà ra tay thì tất cả thành kết cuộc đã định, không ai có thể cứu vãn vận mệnh sụp đổ của Thiên Thần thư viện.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Nói nhảm nhiều quá, ta cho các ngươi cơ hội ra tay.
Ba người Túng Thiên thiếu chủ nhìn nhau, hét to tấn công:
- Giết!
Hai vũ khí Tiên Vương vang tiếng nhổ nhức óc giết hướng Lý Thất Dạ.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng kiếm ngân không dứt, sáu thanh thần kiếm hợp nhất chém thiên địa, một kiếm tuyệt sát thẳng hướng Lý Thất Dạ.
Đối diện hai vũ khí Tiên Vương, thần kiếm ập đến, Lý Thất Dạ không thèm nhướng mí mắt:
- Quá yếu.
Vù vù vù vù vù!
Khí lực rực rỡ, chớp mắt song tiên thể bộc phát.
Bùm!
Lĩnh vực trọng chậm mở ra, nguyên lĩnh vực cực kỳ nặng, chậm vô cùng. Ba người Túng Thiên thiếu chủ bị lĩnh vực trọng chậm trấn áp.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba tiếng nổ, ba người Túng Thiên thiếu chủ quỳ xuống hộc vòi máu, bọn họ sợ hãi điều khiển vũ khí Tiên Vương bảo vệ người nhưng tiếng vỡ vang lên.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có chút xíu bản lĩnh cũng mơ khiêu chiến ta, không biết tự lượng sức mình.
Lý Thất Dạ chợt xoay người nhìn lên trời:
- Đã đến rồi thì ra đi.
Lý Thất Dạ dứt lời, không gian dao động nhẹ, Cổ Khải Hàng xuất hiện trên bầu trời.
Cổ Khải Hàng chắp tay:
- Thất Dạ đạo huynh ghê gớm, thần thông vô địch, Khải Hàng phục sát đất.
Thấy Cổ Khải Hàng, nhóm Túng Thiên thiếu chủ mừng rỡ hét to:
- Khải Hàng lão sư!
Cổ Khải Hàng sầm mặt lạnh lùng quát:
- Hồ đồ! Làm học sinh của Thiên Thần thư viện, trong khi Thiên Thần thư viện nguy nan nên liều mình bảo vệ thư viện, sao có thể nảy lòng tham, đây là tội nặng, nên bị phạt nặng!
Ba người Túng Thiên thiếu chủ khá thông minh, lập tức cúi đầu làm bộ dáng sám hối:
- Đúng đúng, là học sinh sai, không nên thấy tài nổi lòng tham, xin lão sư cho chúng ta cơ hội mới, chúng ta nhất định sẽ đền đền đáp thư viện.
Thấy nhóm Túng Thiên thiếu chủ đã cúi đầu nhận sai, Cổ Khải Hàng chắp tay hướng Lý Thất Dạ:
- Thất Dạ đạo huynh, ba người còn trẻ bốc đồng, trẻ tuổi vô tri, bị báu vật mê hoặc tâm trí. Bây giờ bọn họ đã có lòng hối hận, xin Thất Dạ đạo huynh cho họ cơ hội sửa sai hối lỗi, để tương lai bọn họ còn đền đáp Thiên Thần thư viện.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi lại:
- Nếu ta nói không thì sao?
- Cái đó...
Cổ Khải Hàng trầm ngâm nói:
- Thất Dạ đạo huynh, bọn họ tội không đáng chết, việc lớn này nên do tại hạ lão tổ quyết định. Hay để ta nhốt họ vào địa lao, chờ tai nạn qua đi mới xử lý bọn họ cũng không muộn.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
- Không, ta muốn chém bọn họ tại chỗ.
Cổ Khải Hàng trầm giọng nói:
- Thất Dạ đạo huynh, tùy ý xử tử học sinh thì không hợp quy định của thư viện.
- Quy định của thư viện?
Lý Thất Dạ cười tươi:
- Ta là quy định của học viện, lời ta nói là quy định, vậy đã đủ chưa?
Cổ Khải Hàng lộ vẻ khó chịu trầm giọng nói:
- Thất Dạ đạo huynh quá ngang ngược độc đoán, làm lão sư của Thiên Thần thư viện phải lấy quy định học viện làm thước đo, không thì Thiên Thần thư viện không còn kỷ cương, sẽ rối loạn.
Lý Thất Dạ ngắt lời Cổ Khải Hàng:
- Đúng, con người ta ngang ngược độc đoán, ngươi có ý kiến gì?
- Tốt.
Cổ Khải Hàng hít sâu, nói:
- Nếu vậy thì Khải Hàng đành mạo phạm. Dù thế nào Khải Hàng thề sống chết bảo vệ kỷ cương Thiên Thần thư viện, bất cứ ai đều không được trái với kỷ cương Thiên Thần thư viện!
Lý Thất Dạ gật gù khen:
- Nói rất êm tai, nghe bùi còn hơn hát. Làm ngụy quân tử đến tmức này cũng có chút trình độ.
Bị Lý Thất Dạ cười nhạo khiến Cổ Khải Hàng biến sắc mặt.
Lý Thất Dạ búng tay bắn bay ba người Túng Thiên thiếu chủ, bọn họ hộc bãi máu, rốt cuộc thoát khốn, lật đật trốn vào sau lưng Cổ Khải Hàng.
Cổ Khải Hàng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Lão sư, hắn sâu không lường được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.