Đế Bá

Chương 3081: Nhớ ngày xưa (2)




Túng Thiên thiếu chủ cực kỳ không muốn, hơi tức giận. Nhưng Túng Thiên thiếu chủ xuất thân từ ruyền nhân của Tiên Vương một môn năm Tiên Vương, gã nói được phải làm được, dám chơi cũn dám chịu, không giống một số người tự xưng thiên tài nhưng không thua nổi.
Nên khi Túng Thiên thiếu chủ quỳ rạp dưới đất khiến một số học sinh Đế Phủ thầm giơ ngón cái lên, cảm thấy gã là loại người dám cá dám thực hiện, có khí khái nam nhi, dám chịu.
- Thế này mới không nhục Túng Thiên giáo của ngươi.
Lý Thất Dạ gật gù nhìn Túng Thiên thiếu chủ quỳ rạp dưới đất, phất tay nói:
- Đi đi, nếu như ngươi không phục tùy thời đều có thể tới khiêu chiến ta.
Túng Thiên thiếu chủ hừ mũi, không nói gì nữa xoay người đi. Ván này gã thua thảm.
Túng Thiên thiếu chủ thua te tua nhưng gã vẫn còn ngạo khí, gã không vì mình thua một ván mà sợ Lý Thất Dạ. Trong lòng gã vẫn cứng rắn, có ngày gã sẽ thắng lại.
Người khác mà bị khí thế phô trương của Lý Thất Dạ trấn áp thì sau này nhìn hắn sẽ run rẩy, nhưng Túng Thiên thiếu chủ thì không. Có thể nói Túng Thiên thiếu chủ càng thua càng anh dũng, trong lòng gã thầm quyết định có gày sẽ đánh bại.
Túng Thiên thiếu chủ rời khỏi, Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Kiêu Hoành Tiên Đế cũng đi.
Tam Tử Thiên Thần học viện lần lượt ra đi, học sinh khác cảm thấy ở đứng đây ngó chảy nước miếng thì chán chết nên cũng đi.
Trong phút chốc nơi này trở lại bình tĩnh, chỉ có nhóm Lý Thất Dạ ở dưới Đại Đạo trà.
Một lúc lâu sau Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền thu lại ánh sáng, lấy lại tinh thần. Hiệu quả của Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền rất rõ ràng, hai người mắt sáng rực như mắt đại đạo, có thể xuyên thấu hết thảy sương mù đại đạo.
Vũ Thiên Tuyền đứng dậy cung tay hướng Lý Thất Dạ, phong tư tuyệt thế, nói:
- Đa tạ công tử, hôm nay thu hoạch phong phú, Thiên Tuyền muốn trở lại bế quan một chút.
- Đi đi.
Lý Thất Dạ nhẹ phất tay:
- Cổ Phủ có nhiều tiên trà, thứ này chỉ dệt hoa trên gấm cho nàng.
Vũ Thiên Tuyền nhoẻn miệng cười:
- Cơ hội luôn hiếm có, đáng để Thiên Tuyền trân trọng.
Phong tư của Vũ Thiên Tuyền khiến người thần hồn điên đảo, bao người vì nàng mà ngày nhớ đêm mất ngủ.
- Đám già Cổ Phủ rất có ánh mắt.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Trong thế hệ trẻ đương thời nàng chưa chắc mạnh nhất, không có thiên phú cao nhất nhưng phẩm như đá vàng, Cổ Phủ đã chọn đúng người.
Vũ Thiên Tuyền rất khiêm tốn, mỉm cười cung kính nói:
- Đa tạ công tử khích lệ.
Vũ Thiên Tuyền từ biệt, nhẹ nhàng rời đi, tiên tư vô song, tựa như tiên nữ trong áng mây, đến đi để lại bóng hình xinh đẹp nhất.
Vũ Thiên Tuyền đi rồi, Mai Tố Dao lên tiếng:
- Công tử, ta cũng muốn đi.
Giữa trán Mai Tố Dao có khối tiên cốt, có thể biến phức tạp thành đơn giản, nhìn thẳng ảo diệu. Mai Tố Dao uống Đại Đạo trà xong cảm giác đạo tâm của mình càng sáng, cảm nhận ảo diệu nguyên vườn trà, như thể nàng bước một bước là sẽ bước vào nguồn đại đạo vườn trà, tùy thời tùy lúc hiểu ra áo nghĩa đại đạo.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Tuy vườn trà diệu nhưng chưa phải diệu nhất. Trở về đi, về Thiên Thần học viện, nàng sẽ có thu hoạch nhiều hơn. Nàng sẽ phát hiện so với Thiên Thần học viện thì vườn trà chỉ là một tiểu thế giới, Cửu Giới mới là thế giới mênh mông vô tận, nó sẽ cho nàng thu hoạch lớn hơn. Đây là lý do tại sao nha đầu Thiên Tuyền vội vàng trở lại bế quan.
Được Lý Thất Dạ điểm tỉnh, Mai Tố Dao mừng thầm vội vái:
- Tố Dao xin đi ngay.
Vũ Thiên Tuyền, Mai Tố Dao đều rời khỏi, Lý Thất Dạ nhìn Lưu Kim Thắng luôn giữ im lặng:
- Về ảo diệu đại đạo có người một ánh mắt nhìn thấu, có người luôn vất vả tham ngộ. Đây là tại sao thiên tài cao ngạo, vì thành công đến rất dễ dàng.
- Lão sư nói rất đúng.
Lưu Kim Thắng gật gù:
- Ta cũng là kẻ ngu dốt, có một số đạo lý tham ngộ vạn năm mới hiểu ra.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi là kẻ ngu dốt thì rất khó tìm ra người thông minh.
- Lão sư quá khen.
Lưu Kim Thắng cười gượng:
- Thiên Tuyền cô nương và Tố Dao cô nương là tuyệt thế đương thời, thiên phú của bọn họ tuyệt thế vô song, ta không thể với tới.
- Bàn về thiên phú bọn họ chưa chắc mạnh hơn lúc ngươi trẻ tuổi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhưng bọn họ sinh ở thời đại này, gặp đúng người, bọn họ hiểu thiên địa cao xa bao nhiêu.
- Đúng rồi, không biết là chuyện hạnh phúc nhưng cũng ngu xuẩn, khi ngươi không đứng ở đỉnh cao nhất sẽ không biết thiên địa cao xa cỡ nào.
Lưu Kim Thắng cảm thán rằng:
- Tương lai tạo hóa của Thiên Tuyền cô nương và Tố Dao cô nương e rằng trên ta rất xa.
Lý Thất Dạ cười cười:
- Ngươi cũng có cơ hội.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
- Về sau có lẽ ngươi cũng có cơ hội lên đỉnh, có vài chuyện không phải không thể.
- Đa tạ lão sư nâng đỡ.
Lưu Kim Thắng cười khổ nói:
- Nếu sướm hơn một vạn năm có lẽ ta còn tin tưởng, bây giờ già rồi, nắm xương gài không chịu nổi giày vò, e rằng đạo của ta chỉ tại đây. Khi thấy đỉnh cao rồi mới hiểu mình cách đỉnh xa xôi biết bao, không phải một, hai bước có thể lướt qua cự ly này.
Lưu Kim Thắng cảm thán rằng:
- Tiếc nuối là học sinh không được gặp Lưu Kim Thắng sớm hơn.
Lý Thất Dạ bật cười, lắc đầu nói:
- Chưa chắc, nếu ngươi gặp ta lúc trẻ không chừng sớm bị ta chém.
Nghe Lý Thất Dạ nói làm Lưu Kim Thắng cười gượng, công nhận rằng:
- Lão sư nói cũng phải, lúc trẻ ta rất xấu tính, chẳng tốt hơn nhóm Túng Thiên thiếu chủ hôm nay bao nhiêu.
Lưu Kim Thắng công nhận điều này, thời trẻ lão ngạo khí có bao giờ thèm để ai vào mắt? Lưu Kim Thắng ngày xưa trong mắt không chứa ai, gai mắt tất cả mọi người, cực kỳ kiêu ngạo.
Như Lý Thất Dạ đã nói, lúc trẻ Lưu Kim Thắng gặp hắn thì chắc sẽ xung đột với hắn, lão sẽ là người đầu tiên không phục hắn. Lúc đó mà xung đột với Lý Thất Dạ thì chắc chắn Lưu Kim Thắng sẽ bị hắn chém.
Bây giờ Lưu Kim Thắng lớn tuổi rồi, trải qua biết bao mưa gió, khi lão đã thấy vô địch thật sự mới hiểu mình cách vô địch xa thế nào, mới biết cái gì là độ cao mà lão không cách nào với tới.
Vì có cuộc đời như vậy nên khi lần đầu tiên gặp Lý Thất Dạ, Lưu Kim Thắng điệu thấp, cẩn thận như thế. Nếu không lúc trẻ lão xấu tính sớm cãi lại hắn.
Lưu Kim Thắng cũng hiểu tính cách ngày nay đã cứu lão, nếu ngày đầu tiên gặp Lý Thất Dạ đã xốc bàn trước mặt hắn thì giờ này lão sẽ không thể đứng đây, không chừng sớm bị hắn chém.
Tuy Lưu Kim Thắng cực kỳ mạnh, người đến cảnh giới như lão thì sẽ không tự coi nhẹ mình. Thượng Thần đến, thậm chí một số Tiên Đế Cửu Giới tới thì Lưu Kim Thắng không sợ, nói câu hơi vênh váo là lão không thèm để mắt Tiên Đế Cửu Giới thấp vị.
Nhưng Lý Thất Dạ đáng để Lưu Kim Thắng cung kính, vì tới cảnh giới như hắn, đạo hạnh sâu cạn không còn quan trọng. Dù hai tay Lý Thất Dạ trói gà không chặt thì hắn có trăm ngàn vạn cách diệt Lưu Kim Thắng.
- Ngạo khí cũng không có gì xấu.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhưng đừng mù quáng là được, ai không có mấy phần ngạo khí?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.