Đế Bá

Chương 2896: Đà Lĩnh (2)




- Đó không phải yêu thuật.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
- Đây là đại đạo đàng hoàng, so với thuật Đại Đế của chúng ta thì nó là đỉnh áo nghĩa thuật Đại Đế. Nó có thể một niệm độ hóa vì tín ngưỡng của vô số bình thường, nó là lực lượng không áp đặt lên bất cứ ai mà hội tụ tín ngưỡng của vô số sinh linh qua từng thời đại.
- Ức vạn sinh linh, tín ngưỡng qua từng thời đại. Trong tín ngưỡng này tràn ngập mẫn liên, quang minh, từ bi, tường hòa. Tín ngưỡng tích lũy qua từng thời gian, chồng chất năm rộng tháng dài, ý chí một người đặt ở trong này nhỏ bé như một chân trong luân hải. Khi ngươi ở trong tín ngưỡng đó thì ngươi chỉ là giọt nước trong đại dương, chỉ có thể xuôi theo.
Tề Lâm Đế Nữ lờ mờ nghe hiểu lời Lý Thất Dạ nói:
- Tín ngưỡng cũng có thể thành đạo sao?
- Có thể.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ngươi tín ngưỡng đạo của ta thì ta sẽ che chở ngươi, không phải ta là chúa cứu thế của ngươi, chỉ cộng sinh lẫn nhau.
Tề Lâm Đế Nữ nghe Lý Thất Dạ giải thích xong đã hiểu tại sao Phật Dã khác biệt:
- Thế nên Phật Dã mới có lực lượng che chở, lực lượng tín ngưỡng như vậy.
Lý Thất Dạ nói với Tề Lâm Đế Nữ:
- Lên đi, lên đốt nhang.
Tề Lâm Đế Nữ đi theo, lòng thầm lấy làm lạ, nàng mở miệng muốn nói nhưng không biết nên nói sao.
Thấy Tề Lâm Đế Nữ ngập ngừng muốn nói, Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu:
- Nha đầu, có gì cứ hỏi đi.
Tề Lâm Đế Nữ không biết nên nói sao nhưng cuối cùng vẫn đặt câu hỏi:
- Công tử cũng có lúc kính bái người khác sao?
Tề Lâm Đế Nữ cho rằng trùm vô thượng như Lý Thất Dạ đã đứng trên đỉnh thế giới, cõi đời này còn ai đáng giá hắn kính bái?
- Đây là chào tiên hiền.
Lý Thất Dạ nhìn Tề Lâm Đế Nữ, chậm rãi nói:
- Mặc dù trên đời không có cứu thế giới gì nhưng trên đời vẫn có các dũng giả đi trước, dù lúc hắc ám nhất hay ngày hủy diệt thì bọn họ không trái với tâm nguyện ban đầu, nên bọn họ đáng để người tôn kính.
Tề Lâm Đế Nữ thì thào:
- Không trái với tâm nguyện ban đầu.
Trong khi Tề Lâm Đế Nữ nghiền ngẫm thì Lý Thất Dạ liếc nàng, mở miệng hỏi:
- Nàng cho rằng tâm nguyện ban đầu của tu sĩ là gì?
Tề Lâm Đế Nữ lặng im, nàng không trả lời được. Với đa số tu sĩ thì tâm nguyện ban đầu chỉ vì trở thành Đại Đế Tiên Vương.
Lý Thất Dạ nhìn thấu Tề Lâm Đế Nữ, mỉm cười hỏi tiếp:
- Sau khi trở thành Đại Đế Tiên Vương thì sao?
Tề Lâm Đế Nữ lặng im, một tu sĩ trở thành Đại Đế Tiên Vương rồi nên làm gì? Tề Lâm Đế Nữ vẫn không đáp được, bởi vì nàng không phải Đại Đế Tiên Vương.
- Nhất chiến đến cùng.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Khi nàng bước lên con đường này nghĩa là sẽ nhất chiến đến cùng. Lúc nàng còn nhỏ yếu thì cần biến mạnh, cần chiến đấu với người mạnh hơn nữa. Khi đã cường đại rồi nàng phải đấu với mình, với trời, nhảy thoát thế giới này trói buộc. Vì vậy nàng phải nhất chiến đến cùng.
- Nhưng trên đường có người thỏa hiệp, không phải ai cũng có thể nhất chiến đến cùng. Từng có tồn tại vô cùng vĩ đại cuối cùng vứt bỏ tâm nguyện ban đầu, thỏa hiệp giữa đường. Một số người thì nhất chiến đến cùng, dù thân chết đạo tiêu, chết không hối hận, nên bọn họ đáng giá người tôn kính.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
- Đã hiểu tại sao đạo tâm quan trọng chưa? Đạo tâm của ngươi kiên định mới nhất chiến đến cùng được. Nếu đạo tâm không vững, mặc cho ngươi mạnh tới đâu có ngày sẽ trở thành vô địch mà ngươi từng oán hận.
Tim Tề Lâm Đế Nữ rớt cái bịch, nàng lờ mờ đoán được, kièm lòng không đậu hỏi:
- Người thỏa hiệp là kẻ trốn trong bóng tối sao?
Khi hỏi giọng Tề Lâm Đế Nữ run rẩy, vì đáp án quá kinh người, nhiều người không muốn đối mặt đáp án.
Lý Thất Dạ không trả lời câu hỏi, chậm rãi nói:
- Chúng ta đi lên vái thôi. Một là chào tiên hiền, hai là nhìn xem có được đến Linh Điệp che chở không.
Lý Thất Dạ cất bước tới trước.
Từng bước đạp trên bậc thang như leo thang lên vũ trụ.
Lúc lên cầu thang Tề Lâm Đế Nữ tò mò hỏi:
- Nghe nói ở Đà Lĩnh được đến Linh Điệp ưu ái chắc chắn sẽ mang lại may mắn. Linh Điệp thậm chí che chở ngươi, cho ngươi có được kho báu trong Phật Dã, điều này có thật không?
Tề Lâm Đế Nữ nghe đủ loại truyền thuyết về Tham Tác chi địa, về truyền thuyết Linh Điệp của Phật Dã thì nàng nghe lão tổ tông kể.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Trên đời làm gì có may mắn, chẳng qua là một loại lực lượng. Khi nàng không hiểu loại lực lượng này sẽ cảm thấy nó rất bí hiểm, là vô hình trung số phận đã định, là may mắn.
Tề Lâm Đế Nữ nghe cái hiểu cái không, nàng đi theo Lý Thất Dạ, không hỏi thêm gì nữa.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ leo hết cầu thang lên đỉnh cao nhất Đà Lĩnh.
Đứng trên đỉnh núi, Tề Lâm Đế Nữ bỗng chốc bị rung động. Đỉnh núi là một quảng trường cực kỳ to lớn, toàn quảng trường do tảng đá to tước thành, trải qua vô số năm tháng mưa gió nhưng không mài nhẵn nham thạch thô ráp được.
Nhưng khiến người rung động không phải quảng trường siêu to mà là pho tượng khổng lồ trong quảng trường. Đó là một bức tượng Phật, tượng cao lớn thấp thoáng trong mây tựa như người khổng lồ.
Tượng Phật ngồi xếp bằng, một tay kết ấn, một tay để trước ngực, đầu cúi xuống như đang trầm tư, ngộ đạo tham thiền.
Tượng Phật vô cùng cao lớn, đứng trước bức tượng khiến người ngước nhìn. Tượng Phật không hoàn chỉnh, toàn thân nứt nẻ như đã bị tổn hại nặng. Không thấy tai trái của tượng Phật, không xem rõ khuôn mặt như thể đã bị bôi xóa, không cho phép người chiem ngưỡng.
Tượng Phật khiến người rung động không vì tượng cao lớn mà là khí tràng khó tả. Khi bức tượng Phật sừng sững tại đây cho người cảm giác đầu tiên là trên trời dưới đất chỉ ta độc tôn.
Bức tượng Phật sừng sững tại chỗ này dù là trời cũng rất xa xôi, mặt đất mờ mịt. Tất cả đều nằm dưới chân tượng Phật, dù rời trên cao cũng không đè đầu Phật buông xuống được, mặt đất bên dưới không thể ngăn bước tiến.
Bất cứ ai khi tới đây đều muốn vái lạy, dập đầu trước Phật, hôn chân Phật để biểu thị kính ý cao nhất.
Tề Lâm Đế Nữ làm Đế Nữ Tề Lâm Đế gia, nàng không chỉ có đạo hạnh sâu, đạo tâm cứng rắn, nhưng lúc trông thấy tượng Phật đều muốn vái lạy.
- Trời không cho thấy mặt Phật.
Lý Thất Dạ nhìn tượng Phật vô cùng to lớn, lạnh nhạt nói:
- Trời đúng là tiện nhân.
Tề Lâm Đế Nữ ngây ra, lần đầu tiên nàng nghe có người mắng trời như thế. Tề Lâm Đế Nữ ngước lên xem kỹ đầu Phật cúi xuống, nhưng mặc cho nàng cố gắng, mở thiên nhãn ra cũng không thấy rõ mặt Phật, dường như bị cái gì che đi.
Trong khi Tề Lâm Đế Nữ cố gắng muốn nhìn rõ mặt Phật thì Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Đừng nhìn, trời không ch o11e mặt Phật, nàng có nhìn cỡ nào cũng không thể thấy.
Tề Lâm Đế Nữ hỏi:
- Tại sao trời không cho thấy mặt Phật?
Lý Thất Dạ nhìn tượng Phật, bình tĩnh nói:
- Đây là một tiên hiền giả, sáng lập một kỷ nguyên, đi trong sông thời gian, chịu tải tín ngưỡng của ức vạn sinh linh qua từng thời đại. Khi tín ngưỡng tụ tập trong tượng Phật nàng có biết thiên địa nhỏ bé cỡ nào không? Nàng có biết vạn đạo thế giới bé nhỏ đáng kể ra sao? Đây là tín ngưỡng thay thế tất cả, là thế giới quang minh. Khi thế giới như thế tan vỡ, trời không cho thấy mặt Phật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.