Đế Bá

Chương 2763: Lý Thất Dạ đệ nhất hung nhân




Về khách điếm, Lý Thất Dạ ngồ iếp bằng trước giường vận chuyển công pháp, thôn Hỗn Độn chi khí, nạp lực lượng Thái Sơ. Cùng với Hỗn Độn chi khí tràn ngập, hỗn độn chi khí trong mệnh cung theo thôn nạp Hỗn Độn chi khí ngày càng nhiều, đã gần một trăm đấu. Chờ đủ một trăm đấu Hỗn Độn chi khí là Lý Thất Dạ có thể đột phá bình cảnh cảnh giới Đạo Trần bước vào cảnh giới Đạo Nghĩ.
Ong ong ong ong ong!
Cuối cùng thôn nạp của Lý Thất Dạ đủ một trăm đấu Hỗn Độn chi khí, nháy mắt khiến hắn đột phá cảnh giới Đạo Trần, bước vào cảnh giới Đạo Nghĩ.
Khi Lý Thất Dạ đột phá cảnh giới Đạo Trần, mười ba mệnh cung hay khí lực đều tỏa ánh sáng nhạt.
Sau khi chiến đấu với đám Thế Đế, Lý Thất Dạ chết thảm, tuy rằng tử ký khiến hắn tố nguyên trọng sinh nhưng đám Thế Đế quá mạnh, bọn họ tạo thành tổn thương cho Lý Thất Dạ hơn xa người khác. Mặc dù Lý Thất Dạ ấn ký tố nguyên mười ba mệnh cung, bốn khí lực rồi nhưng đạo hạnh cả người bị hủy, tiêu tán tất cả công lực.
Dù mười ba mệnh cung, bốn khí lực còn đó nhưng không có lực lượng chống đỡ khiến Lý Thất Dạ khó thể phát huy thần thông vô địch của chúng.
Bây giờ Lý Thất Dạ tu luyện lại, thôn nạp Hỗn Độn chi khí, lực lượng Thái Sơ tích lũy ngày càng nhiều, mười ba mệnh cung, bốn khí lực chậm rãi phục hồi.
Đột phá cảnh giới Đạo Trần khiến Lý Thất Dạ bước vào cảnh giới Đạo Nghĩ, cảnh giới Đạo Nghĩ cần năm trăm đấu Hỗn Độn chi khí. Sau khi Lý Thất Dạ có năm trăm đấu là sẽ đột phá bình cảnh cảnh giới Đạo Nghĩ bước vào cảnh giới Đạo Trùng.
Lý Thất Dạ tiếp tục thôn nạp Hỗn Độn chi khí, chưởng ngự lực lượng Thái Sơ, cảm nhận mạch động thiên địa, hắn như hợp thành một với thiên địa.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang tiếng gõ cốc cốc.
Lý Thất Dạ mở mát ra, bình thản nói:
- Vào đi.
Két!
Cửa đẩy ra, Thiết Thụ Ông từ bên ngoài bước vào. Thiết Thụ Ông thấy Lý Thất Dạ đang ngồi thôn nạp Hỗn Độn chi khí thì không dám lên tiếng, khoanh tay đứng yên.
Thiết Thụ Ông đã giải quyết sự việc xong nên đến hội hợp với nhóm Lý Thất Dạ.
Khi nghe đám Trầm Hiểu San kể lại mọi chuyện xảy ra, Thiết Thụ Ông sợ hãi hồn vía lên mây. Thiết Thụ Ông đã hiểu mình nhìn lầm, Lý Thất Dạ không đơn giản là phàm nhân đầy bụng kinh luân. Đặc biệt khi biết Lý Thất Dạ đinh sát Thiên Hoàng Thái Tử trên chiếu bạc, chân Thiết Thụ Ông mềm như bún suýt té ngồi.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ chậm rãi mở hai mắt ra nhì nThiết Thụ Ông.
Ánh mắt Lý Thất Dạ bình thản không có uy nghiêm gì, nhưng khi bị hắn nhìn làm Thiết Thụ Ông không đứng vững, chân mềm nhũn.
Rầm!
Thiết Thụ Ông nhũn chân quỳ xuống đất, kinh sợ nói:
- Tiểu nhân có mắt không tròng, không biết tiên nhân. Tiểu nhân có chỗ nào đắc tội xin tiên nhân giáng tội...
Thiết Thụ Ông thật sự sợ hãi, nghĩ xem, Lý Thất Dạ dám đinh sát cả Thiên Hoàng Thái Tử thì Thiết Thụ môn nho nhỏ đáng gì? Ngẫm lại lúc trước đồ đệ của Thiết Thụ Ông bất kính với Lý Thất Dạ đủ hủy diệt Thiết Thụ môn cả trăm ngàn lần.
Lý Thất Dạ liếc Thiết Thụ Ông, phất tay:
- Đứng lên đi, người không biết không có tội.
Thiết Thụ Ông tim đập chân run, lập cập bò dậy, quíu giò đứng thẳng không nổi. Tôn thần to đùng thế này ngay trước mắt mà Thiết Thụ Ông không phát hiện ra, hỏi sao không run?
Đứng trước mặt Lý Thất Dạ, Thiết Thụ Ông luống cuống tay chân. Thiết Thụ Ông tựa như con kiến dưới đất trước mắt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn Thiết Thụ Ông cúi gằm mặt, tùy ý hỏi:
- Chuyện kia ngươi làm sao rồi?
Nghe hỏi, Thiết Thụ Ông giật bắn người xau tay nói:
- Là tiểu nhân có mắt không tròng, việc khảo hạch là tiểu nhân làm bậy hỏng việc lớn của tiên nhân...
Bây giờ cho Thiết Thụ Ông một trăm, ngàn lá gan cũng không dám mời Lý Thất Dạ tham gia khảo hạch, hắn không phạt tọi bất kính là Thiết Thụ Ông đã cảm tạ trời đất.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Thôi, đừng căng thẳng quá, ta không có ý trách gì. Nếu ta muốn trách cứ ngươi thì ngươi đã có cơ hội đứng trước mặt ta.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Thiết Thụ Ông thở phào nhẹ nhõm, người toát mồ hôi lạnh, sợ chết khiếp.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Việc này tùy ngươi thích, ta sẽ tự đi Tề Lâm Đế gia một chuyến, cũng sẽ nói tốt cho Thiết Thụ môn của ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Thiết Thụ Ông ngây người tại chỗ. Mới rồi Thiết Thụ Ông sợ chết khiếp, giờ nghe câu này, vui sướng đến quá bất ngờ, không kịp phản ứng.
Nếu được nói tốt mấy câu ở Tề Lâm Đế gia thì Thiết Thụ môn huy hoàng, có thể bám đùi Tề Lâm Đế gia, đây là mục tiêu Thiết Thụ Ông luôn cố gắng thực hiện.
- Ta xem trọng ngươi không chỉ vì sự cung kính, không phải vì ngươi nịnh ta.
Lý Thất Dạ nhìn Thiết Thụ Ông ngây người, bình tĩnh nói:
- Ta xem trọng ngươi vì trí tuệ của ngươi. Đôi tuệ nhãn. Tuy ngươi xuất thân thấp hèn, đến từ tiểu môn tiểu phái nhưng có lý tính nhiều môn phái lớn không có. Ngươi đặt tâm tính của mình bằng phaửng, về điểm này ngươi làm rất tốt.
Nghe Lý Thất Dạ khen, Thiết Thụ Ông giật bắn người vội vái lạy, cung kính nói:
- Đại ân đại đức của tiên nhân cho Thiết Thụ môn chúng ta Thiết Thụ môn suốt đời khó quên, nhất định sẽ lập bài trường sinh cho tiên nhân, đời đời cung phụng tiên nhân.
Lý Thất Dạ gật đầu, phất tay:
- Thôi, xuống đi.
Thiết Thụ Ông hít sâu, lại vái, cung kính lui ra.
Thiết Thụ Ông rời đi, Lý Thất Dạ điểm tay một cái ẩn đi không gian, rồi hắn từ từ lấy một thứ ra. Đó là hộp gỗ Lý Thất Dạ lấy trong Tề phô.
Cái hộp gỗ liền thành một mảnh, nguyên cái hộp tỏa ánh sáng xanh nhạt như thể hộp gỗ được điêu bằng thanh ngọc đàn.
Lấy hộp gỗ ra, ắc mặt Lý Thất Dạ hiếm khi trịnh trọng.
Lý Thất Dạ từng nói với lão chưởng quầy Tề phô rằng hắn cũng muốn biết trong hộp gỗ này đựng cái gì, nhưng sự thật không phải vậy, hắn đã biết lai lịch của hộp gỗ.
Có thể nói hộp gỗ này có lai lịch kinh thiên, thậm chí đã từng có rất nhiều người tìm kiếm nó nhưng chưa ai thấy được hình dáng nó, vì vậy mãi đến nay không người nhận biết giá trị đích thật của hộp gỗ.
Ngón tay Lý Thất Dạ nâng hộp gỗ, cẩn thận ngắm nghía, xem hộp gỗ thật kỹ. Quan sát kỹ càng xong hai tay Lý Thất Dạ vuốt ve hộp gỗ chất liệu gỗ xanh, muốn cảm nhận sự khác biệt.
Thật ra hộp gỗ màu xanh khiến người không nhìn thấu. Hộp gỗ được đặt trong thời gian dài dặc ở thế gia chủ cũ, thế gia đó từng ra nhiều đại nhân vật nhưng không cách nào tìm hiểu được hộp gỗ màu xanh này.
Cuối cùng thế gia xuống dốc, bất đắc dĩ đánh lấy hộp gỗ màu xanh khiến người không nhìn thấu ra bán.
Lý Thất Dạ không quá chắc chắn về hộp gỗ màu xanh này, nhưng hắn biết chuyện đó, biết truyền thuyết này, có điều không rõ hộp gỗ màu xanh thật sự là rơi vào phàm trần sao?
Lý Thất Dạ vỗ nhẹ hộp gỗ màu xanh:
- Thanh Mộc Thần Đế, hy vọng lần này ngươi không lừa người đời nữa.
Thời đại cổ xưa từng có truyền thuyết một món đồ cuảy sử dụng lưu truyền ở thế gian, rất ít người biết chuyện này, sống đến tận bây giờ càng hiếm hoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.