Đế Bá

Chương 1792: Khổng Tước Thụ (2)




Lý Thất Dạ nói như vậy chẳng khác gì tiếng chuông gõ vang vào nội tâm Khổng Cầm Như, Khổng Cầm Như lập tức chấn động ngẩng đầu lên, nàng nhìn qua Lý Thất Dạ phong đạm vân khinh, đều không thể tin được, thân thể run rẩy.
- Ngươi, ngươi, ngươi ý nói, ngươi, ngươi, ngươi có thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ?
Quản chỉ là cốc chủ Khổng Cầm Như, lúc này nói chuyện cũng phải run rẩy, cũng khẩn trương nhìn qua Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, sau đó lại nhìn qua Khổng Tước Thụ, nhàn nhạt nói:
- Đối với thụ tổ Thụ tộc mà nói, cho dù bọn họ tọa hóa phản tổ cắm rễ đại địa, nhưng bọn họ cũng như tu sĩ, vẫn có cơ hội tục thọ. Khổng Tước Thụ vẫn có cơ hội, hơn nữa, nó chưa từng tục thọ nên khả năng càng lớn.
- Ngươi, ngươi, nói là thật?
Khổng Cầm Như thoáng lên tinh thần, thoáng cái nội tâm đầy hy vọng, hưng phấn mà nhìn Lý Thất Dạ.
- Ta nói chuyện còn quý hơn trân châu cả ngàn vạn lần.
Lý Thất Dạ nhìn nàng, nói ra:
- Lại nói đây là thường thức, đối với một dược sư mà nói, nghịch thiên tục thọ là thủ đoạn cơ bản nhất.
Nếu có dược sư ở đây chắc chắn sẽ mắng to Lý Thất Dạ chém gió.
Nghịch thiên tục thọ đối với dược sư mà nói là mục tiêu cực kỳ cao xa, chỉ có đạt tới truyền kỳ dược sư mới có thể có thực lực này, hơn nữa có thành công hay không rất khó nói. Hiện tại đến trong miệng Lý Thất Dạ biến thành thủ đoạn cơ bản.
- Nói như vậy, nói như vậy ngươi có thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ?
Khổng Cầm Như ánh mắt tỏa sáng, thoáng cái hy vọng tràn đầy, thập phần hưng phấn nói.
- Có thể.
Lý Thất Dạ nhìn Khổng Tước Thụ, nói ra:
- Nó cho tới bây giờ không có tục thọ bao giờ, giống như tu sĩ, lần tục thọ đầu tiên không chỉ cơ hội rất lớn, hơn nữa có thể tục được thọ nguyên rất dài. Như Khổng Tước Thụ thì tục thọ có thể sống thêm mười tám thời đại, đây là chuyện bình thường.
- Vậy ngươi còn chờ cái gì, mau mau tục thọ cho Khổng Tước Thụ đi.
Khổng Cầm Như hưng phấn nói ra.
Lý Thất Dạ chậm rãi nhìn qua Khổng Cầm Như, nói ra:
- Ta tại sao phải tục thọ cho nó, hắn không phải thân nhân hay trưởng bối của ta.
- Ngươi là nhân tộc --
Khổng Cầm Như nói ra:
- Khổng Tước Thụ đã từng che chở nhân tộc nhiều thời đại, vì Khổng Tước Thụ làm chút gì đó là đương nhiên.
Nghe được Khổng Cầm Như nói, Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
- Tiểu nữ nhân, ngươi nghĩ quá đơn giản. Thế gian này có rất nhiều người từng làm vài chuyện cho nhân tộc, chẳng lẽ nói ta cũng phải làm gì đó cho bọn họ hoặc hậu nhân bọn họ sao? Bao nhiêu tiên hiền, bao nhiêu vô địch vì sinh tồn của nhân tộc đã từng phấn đấu qua, có thể nói so với một ít người, Khổng Tước thụ tổ làm chút chuyện này là chưa đủ thành đạo
- Ngươi --
Khổng Cầm Như đỏ mặt lên, nàng nhìn Lý Thất Dạ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lý Thất Dạ nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
- Tất cả đều có lựa chọn, mỗi người có quyền lựa chọn. Giống như tiên hiền nhân tộc tiến mạnh về phía trước, giống như Khổng Tước thụ tổ cắm rễ ở đây, đây là lựa chọn của bọn họ. Bọn họ đã đi đường của mình, cũng không phải khẩn cầu hậu nhân cấp cho hồi báo, bọn họ chỉ vì con đường của mình, vì con đường mình chọn mà phụ trách, truy cầu và kiên trì tới cùng.
Lý Thất Dạ nói làm cho Khổng Cầm Như trầm mặc, mặt khác tạm không nói, nàng cùng Lý Thất Dạ không thân chẳng quen, huống chi hắn cũng không phải người Thiên Linh Giới, bằng vào cái gì bảo hắn tục thọ cho Khổng Tước Thụ?
Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, cười cười, nói ra:
- Thế gian, quá nhiều chuyện bất bình, quá nhiều chuyện làm ngươi không cam lòng, quá nhiều chuyện không ai muốn làm, quá nhiều người tuyệt vọng. Cho dù là chúa cứu thế cũng không thể cứu toàn bộ người thiên hạ, đều không thể thỏa mãn nguyện vọng của sinh linh. Huống chi ta không phải chúa cứu thế, cũng không phải người từ thiện.
- Phải thế nào mới tục thọ?
Khổng Cầm Như hỏi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Ngươi biết cũng không dùng được gì, bởi vì chỉ có ta mới có thể làm được, hơn nữa cái giá không nhỏ.
Khổng Cầm Như hít một hơi, nhìn qua Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra:
- Ngươi muốn cái gì mới nguyện ý tục thọ cho Khổng Tước Thụ!
Lý Thất Dạ nhìn Khổng Cầm Như, cười lên, lắc đầu nói:
- Tiểu nữ nhân, ta cần ngươi cấp không nổi.
Khổng Cầm Như bắt đầu trầm mặc, cuối cùng nàng thở ra, nghiêm túc và trịnh trọng nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
- Nếu như ngươi nguyện ý ra tay tục thọ cho Khổng Tước Thụ, chỉ cần thành công. Ngươi muốn cái gì cũng có thể, kể cả ta gả cho ngươi, ngươi tiến vào Cẩm Tú Cốc sẽ có địa vị cao!
Nói đến đây Khổng Cầm Như nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt thản nhiên nghênh tiếp ánh mắt Lý Thất Dạ, là chấp nhất, là nghiêm túc.
Lý Thất Dạ nhìn qua ánh mắt nàng, cuối cùng cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
- Tiểu nữ nhân, ta không có xem thường ý của ngươi, nhưng ta vẫn nói rõ một chút. Chúng ta không nói bảo vật, chỉ nói ngươi, ngươi gả cho ta, ta tiến vào Cẩm Tú Cốc...
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một cái. Nói ra:
- Nói thực, ta cũng không phải nói xem thường ngươi. Nhưng ngươi quá xem trọng ngươi. Không nói trước ta có huyết thống đế tử, tại Thiên Linh Giới, nữ nhân muốn làm đạo lữ của ta quá nhiều, nói thí dụ như tiểu nha đầu Hoàng Kim Tự kia, ngươi cảm thấy ngươi so với tiểu nha đầu kia ngươi có bao nhiêu ưu thế? So sắc đẹp, so thông minh, so gợi cảm, hay hoặc giả là so thiên phú với nàng?
-... Lui một vạn bước mà nói, cho dù ta không có huyết thống đế tử.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ta lấy ngươi? Đó là ta có hại chịu thiệt, là ngươi chiếm tiện nghi của ta, không phải ta chiếm tiện nghi. Lời nói thật sự, lời này khó nghe một chút, ngươi còn chưa có tư cách làm thê tử của ta.
Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Khổng Cầm Như bắt đầu trầm mặc. Với tư cách cốc chủ Cẩm Tú Cốc, nàng không chỉ có dung mạo khuynh đảo, nàng có huyết thống ưu tú. Có thể nói tại Thiên Linh Giới. Không biết có bao nhiêu người nguyện ý lấy nàng. Chỉ cần nàng gật đầu, cho dù là truyền nhân môn phái cường đại nhất của Thiên Linh Giới cũng tình nguyện lấy nàng.
Nhưng bây giờ đang ở trước mặt Lý Thất Dạ là người dung mạo phổ thông, bình thường tới mức không bình thường hơn, vốn liếng mà nàng cho rằng rất kiêu ngạo, trong mắt Lý Thất Dạ lại không đáng nhắc tới.
Khổng Cầm Như trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng thần thái buồn bã. Nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Là ta không biết tự lượng sức mình. Ngươi nói đúng, tục thọ cho thụ tổ, nói dễ vậy sao, đây là cái giá quá lớn.
- Ngươi nghe không hiểu ý ta nói.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Cũng không phải nói ta ra tay cần cái gì đắt đỏ, bản thân tục thọ cho Khổng Tước Thụ tục thọ là cái giá đắt đỏ.
Khổng Cầm Như nàng cũng không biết nên nói cái gì, chuyện này nàng bất lực. Nhưng mà Lý Thất Dạ vừa rồi chỉ cho nàng hy vọng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.