Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 12: Nhận nuôi




Edit: TH
Bấy giờ sức lực của Cố Vân Thanh mới hoàn toàn phù hợp với thân hình chó to lớn của mình. Trình Dịch phải lảo đảo hai bước mới đứng vững.
Nhanh nhẹn đè lưng Cố Vân Thanh lại, Trình Dịch nhíu mày hỏi: "Mày vội vàng như thế làm gì?"
"Gâu!" Theo tôi đi.
Trình Dịch đọc được câu nói trong ánh mắt cô thì anh hơi do dự, sau đó cũng đi theo cô.
Anh chưa bao giờ biết, hoá ra mình là người kiên nhẫn đến vậy... Trình Dịch bật cười trong lòng.
Được sự đồng ý của bên bộ đội, đến khi tới chỗ quân khu, toàn dãy nhà cao tầng, Trình Dịch mới ngỡ ngàng hỏi: "Mày dẫn tao đến gặp chủ nhân mày?"
Tuy rằng hiện giờ giống loài của hai người bất đồng, nhưng Trình Dịch đột nhiên nhanh trí. Sy đoán một lát rồi chợt vỡ lẽ con chó Berger trước mặt này, vì sao hồi trưa đặt chân của nó lên đầu gối anh là có ý gì.
Có vẻ như bây giờ nó đang cần một chủ nhân mới?
Cố Vân Thanh nghe thấy anh hỏi chuyện, chần chờ một chút rồi nhẹ nhàng gật gật đầu. Sau đó cô nghĩ lại bây giờ mình cũng không phải người, nếu diễn viên nhỏ nhoi này về sau có thật sự trở thành chủ nhân của mình thì cô phải bắt đầu chú ý một chút. Không thể tuỳ tiện như trước, tránh để lộ ra quá nhiều sơ hở nếu không bị anh ta đưa vào viện nghiên cứu nào đó.
Chớp chớp mắt, cô nhanh chóng che giấu động tác vừa rồi của mình, đầu chó tròn tròn lắc lư như động kinh.
"Mày muốn..." Trình Dịch đang đứng thẳng thì ngồi xổm xuống, đôi mắt hơi tối của anh nhìn Cố Vân Thanh đang lắc lư cái đầu giả ngu, tiến thêm một bước suy đoán nữa, hỏi: "Để tao làm chủ nhân mới của mày? Mày thích tao?"
Trình Dịch từ trước tới nay không nuôi thú cưng bao giờ, cũng không biết loại sinh vật giống chó này sẽ có linh tính. Nhưng Trình Dịch cảm thấy con chó Berger trước mặt này nhất cử nhất động, anh có thể nhìn mãi.
Cố Vân Thanh bới đất, sau đó "ẳng" một tiếng.
Sao tên này thông minh vậy, thế giờ cô gật đầu được không? Nhỡ như anh cho rằng mình đoán sai ý, xoay người đi rồi thì làm sao bây giờ?
Ngay lúc Cố Vân Thanh muốn ngẩng đầu ngắm trộm người trước mắt này, cô phát hiện Trình Dịch đã đứng dậy.
"Gâu?" Anh làm gì?
Không phải thật sự bỏ đi đấy chứ!
Cố Vân Thanh đang muốn chạy đi cản anh, tiếp theo cô liền phát hiện ra Trình Dịch sải chân đi về phía toà nhà.
Dùng hai loại ngôn ngữ nói chuyện với nhau xong, cả hai đều không phát hiện, trên tầng ba đã có cặp mắt thu lại tất cả hành động của họ.
——
Lúc đi đến cửa văn phòng của Lục Chấn Viễn trên tầng ba, Trình Dịch đã bị cản lại.
Cố Vân Thanh cũng từ nơi này chui ra, nói thế nào thì muốn gặp Lục Chấn Viễn cũng phải dựa vào quy định của bộ đội. Sau khi xác nhận trên người Trình Dịch không mang theo đồ vật uy hiếp nào, cảnh vệ mới để anh vào trong.
Đẩy cửa văn phòng ra, Cố Vân Thanh liền thấy trên bàn làm việc đã sắp xếp gọn gàng, chắc Lục Chấn Viễn đang định về nhà.
May mà còn kịp...
Cố Vân Thanh há mồm thở dốc, đáy lòng từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Lục Chấn Viễn làm bộ vẻ mặt nghi hoặc, nhìn về phía Trình Dịch: "Tôi nhớ cậu không phải nam chính của phim 《 The Soldier》sao, tới tìm tôi có việc gì?"
Ngay lúc Lục Chấn Viễn cho rằng Trình Dịch sẽ nói thẳng ý đồ của mình thì lại thấy anh mở di động, sau đó đặt trước mặt ông.
"Ngài Lục, phiền ngài trước tiên hãy nghe cái này."
Lục Chấn Viễn nhướn mày, nhận điện thoại mà Trình Dịch đưa. Phát hiện trên màn hình là đoạn ghi âm, con ngươi Lục Chấn Viễn trong phút chốc đã nheo lại.
Có vẻ như nam diễn viên này đã ghi âm được thứ gì.
"Vâng vâng, con đã biết. Chó của chú Lục, con bảo đảm mang về cho ba, này đã được rồi chứ?"
"Tuy nhiên ba phải đồng ý với con một điều kiện, con đang ưng một chiếc xe, ba phải mua cho con."
"Chỉ vì một con chó què, ông đây cũng đối phó được."
......
Bởi vì loa di động rất tốt, cho nên cho dù là Lưu Nham có nhỏ giọng nói thầm cũng thu lại rõ ràng.
Mắt chó của Cố Vân Thanh nhìn sang chỗ khác, trong lòng một chút dao động cũng không có. Chuyện này Trình Dịch đã nói qua với cô. Mình chỉ là chó, không phải tiền, không thể làm người gặp người thích được, cô cũng thực sự rất bất đắc dĩ!
Lục Chấn Viễn đã sớm biết việc tới nhận nuôi Lục Lộ đều là nhìn mặt mũi của ông, chân chính yêu chó cũng chẳng được mấy người. Nhưng biết thì biết, đợi đến khi chính tai nghe được, khuôn mặt của ông vẫn không khỏi xạm đi.
Chó ở chỗ này ông yêu thương còn không hết, đến chỗ người khác cái gì cũng không đáng?
"Cậu từ lúc nào thu được đoạn ghi âm này?" Lục Chấn Viễn lại nghe lại đoạn ghi âm thêm lần nữa.
Trình Dịch mấp môi, "Buổi sáng lúc tôi tới đoàn làm phim, vừa hay gặp được người kia."
Loại chuyện này tra ra là sẽ biết, anh không nói dối.
Lục Chấn Viễn đưa điện thoại di động cho Trình Dịch, sau đó xoay người ngồi xuống chiếc ghế làm việc. Một lát sau, ông mới cất tiếng hỏi, "Cậu muốn thế nào?"
Cố Vân Thanh lập tức che che mắt chó của mình, cứ đến lúc này, Lục Chấn Viễn khí thế thật khủng bố. Người đối diện ông đứng hay ngồi đều không chịu nổi, trong lòng không tự giác được sẽ nôn nao. Bất kể tâm tư nhỏ cỡ nào cũng không thể qua được mắt ông.
Ánh mắt Lục Chấn Viễn liếc qua con chó Berger đang đứng thẳng lưng, y như thể nó đang bị hỏi chuyện vậy, không khỏi thấy hơi buồn cười.
"Tôi muốn nhận nuôi nó." Trình Dịch nhấp nói.
Anh ta cứ nói như vậy ư... Cố Vân Thanh chớp chớp mắt, cảm thấy có chút quái dị.
Hình ảnh một diểu diễn viên nhỏ đứng đối mặt với lão đại nơm nớp lo sợ mà cô tưởng tượng dường như có chỗ nào không hợp.
Nhưng mà chuyện khiến Cố Vân Thanh mở rộng tầm mắt còn ở phía sau. Chỉ thấy Lục Chấn Viễn chỉ đơn giản trầm ngâm rồi gật đầu, "Vậy đêm nay cậu liền đưa nó về đi."
"Quân tịch của nó đã bị huỷ bỏ." Nghĩ nghĩ, Lục Chấn Viễn lại bổ sung.
Ông ấy cứ như vậy đồng ý?!
Cứ ngỡ rằng Lục Chấn Viễn sẽ không dễ dàng bỏ cô, chân nhanh hơn não, cô đã bổ nhào vào đùi Lục Chấn Viễn.
"Ư ử..." Ngài không muốn nói gì với tui sao?
Nhìn đôi mắt đen láy linh động của Cố Vân Thanh, Lục Chấn Viễn ngẩn ra một chút. Một lúc lâu sau, ông xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: "... Đừng nghịch, chủ nhân mới của mày còn đang chờ mày đấy."
Quen nhau chưa đến một tháng, nhưng Cố Vân Thanh rất rõ Lục Chấn Viễn yêu thương mình cỡ nào. Tuy rằng chỉ vô tình chiếm cứ thể xác này, nhưng những tình cảm đó là thật.
Nhẹ nhàng liếm liếm cổ tay Lục Chấn Viễn, người hơi run lên, sau đó cô mới lưu luyến đi đến cạnh Trình Dịch.
Với chuyện Cố Vân Thanh nhì nhèo, Trình Dịch chỉ nhìn, thái độ cũng không có nửa phần mất kiên nhẫn nào cả.
Nhìn bóng dáng bọn họ, Lục Chấn Viễn bỗng nhiên mở miệng: "... Cậu nói, diễn viên này sẽ đối tốt với Lục Lộ không?"
Cảnh vệ nhìn sắc mặt Lục Chấn Viễn hiếm khi buồn bã, há miệng, "Nhất định."
"Chỉ mong là vậy..." Nhìn tấm ảnh bày trên bàn, trên ảnh có một con chó Berger vô cùng oai phong lẫm liệt rúc vào người mình khi còn trẻ, Lục Chấn Viễn bỗng nhiên cười cười.
Chẳng sợ diễn viên này đối xử không tốt với nó, đoàn làm phim còn ở chỗ này quay chụp thêm một khoảng thời gian nữa. Lục Lộ thông minh như vậy, cũng đủ để nó lại chạy về đây.
"Mày yên tâm đi, lão bạn già*."
(*) Câu này là nói với mẹ của con chó Lục Lộ trong tấm ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.