ĐÂY LÀ HÀNH TINH CỦA TA

Chương 88:




Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com
Chương 88: Tông chủ Hoa Cẩm môn.
Trước khi đại sư huynh đi tìm Bùi Vân Thư, hắn đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Hắn từng nói với Vân Thành, hoặc là tiểu sư đệ không muốn trở về, hoặc tiểu sư đệ đã vào một tông môn khác.
Vân Thành nói nghiêm trọng nhất, quá lắm cũng chỉ là Bùi Vân Thư căm ghét bọn họ.
Bởi vì bọn họ biết Bùi Vân Thư đã bị lất mất nên tơ tình, nên từ trước đến giờ họ chưa từng nghĩ đến chuyện y sẽ có người trong lòng.
Hơn cả là, tất cả bọn họ, ai cũng không ngờ rằng, Bùi Vân Thư đã có con rồi.
Vân Thành ném hồ ly xuống, mặt không đổi sắc đi tới bên giường, nhìn thấy đứa trẻ đang ngủ say trên giường.
Đứa bé trắng trẻo non nớt, đang mút ngón tay ngọt ngào ngủ say, ngủ đến hai gò má ửng hồng.
Giọng của Vân Thành như là tiếng kêu của ác quỷ từ dưới vực sâu phát ra, ác ý lạnh lẽo từ tận sâu xương tủy chui vào thân thể, khiến người ta tê cả da đầu, “Mẹ nó là ai?”
“…” Hoa Nguyệt cắn đầu lưỡi, miệng đầy mùi máu tanh, “Chết, chết rồi.”
“Chết rồi?” Vân Thành cười một tiếng, hắn quay đầu lại nhìn Hoa Nguyệt, hàn ý bên trong con ngươi đen láy như muốn đâm chết người, “Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”
Hoa Nguyệt sợ đến run cả người.
Vân Thành dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn hắn hồi lâu, lông trên người Hoa Nguyệt từng chiếc một dựng thẳng lên, cảm giác như mình đang bị dã thú nhằm vào vậy, chỉ một thoáng thôi là sẽ lại mất mạng trong tay hắn.
Cuối cùng, Vân Thành vẫn dời tầm mắt đi.
Hắn khom lưng, nhẹ nhàng bế đứa trẻ trên giường ôm vào lòng mình. Đổi thành đại sư huynh xách Hoa Nguyệt, sư huynh đệ hai người ra ngoài phòng, bay thẳng về hướng phủ tướng quân.
Có những lỗi lầm, Vân Thành từng phạm phải một lần rồi, sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Hắn không giết bọn chúng, mà còn muốn lợi dụng chúng thật tốt.
*
Đích đến của Thanh Phong công tử không phải phủ tướng quân, mà là Hoa Cẩm môn.
Hắn mất công phu ba ngày mới đi tới được Hoa Cẩm môn, sau khi tiến vào tông môn sau, lập tức nghe được một mùi máu tanh nồng đậm.
Môn đồ từ hình đường đi ra nhìn thấy hắn, nét mặt kinh ngạc, “Lệnh đường chủ.”
Thanh Phong công tử nhìn về phía Hình đường sau lưng hắn, “Là ai đang bị phạt?”
“Đường chủ trông giữ bí cảnh xuôi nam,” Vẻ mặt môn đồ thoáng chút căm ghét, “Hắn không có lệnh ra khỏi bí cảnh, còn định thay tên đổi họ phản lại tông môn, tông chủ đã để độc đan trong cơ thể hắn phát tác, nhưng vẫn muốn Hình đường xử hắn hai trăm lẻ một hình phạt.”
Mí mắt Thanh Phong công tử giật giật, “Ta biết rồi. Tông chủ đang ở đâu?”
Môn đồ nói: “Vừa nãy còn đang ở Hình đường, nhưng sau đó đã dẫn Trâu đường chủ đi rồi.”
Thanh Phong công tử gật đầu, bảo hắn lui xuống, vội vàng chạy về chỗ của mình.
Hắn đã lâu chưa về, trong phòng đã phủ một lớp bụi mỏng, Thanh Phong công tử không để ý đến mấy thứ đó, hắn ngồi xuống, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Không lâu sau đó, cửa bị đẩy ra, một bóng người cao lớn bước vào, tự tiếu phi tiếu nói: “Lệnh đường chủ, rốt cuộc cũng cam lòng quay lại?”
“Trâu Ngu,” Thanh Phong công tử nói, “Ngươi còn chưa chết à.”
Trâu Ngu cười lạnh một tiếng, ôm tay đứng dựa khung cửa, “Đừng nói ta, lãng phí mất hai tháng, Lệnh đường chủ đã làm được gì rồi?”
Thanh âm của hắn phát ra xen lẫn với tiếng nghiến răng chói tai, như là đang dùng toàn bộ khí lực để đè nén lệ khí trong lòng mình, chỉ có thể khắc chế, nhẫn nhịn mài mòn cảm xúc hung tợn nơi răng môi.
Thanh Phong công tử hời hợt đáp lại: “Ta bị Bùi Vân Thư bắt lại, cho nên trong hai tháng qua tất nhiên là ta ở cùng với y rồi.”
Ba chữ “Bùi Vân Thư” vừa ra, Trâu Ngu chợt đứng thẳng người, sâu lắng nặng nề chìm nơi đáy mắt hắn phút chốc nổi lên, đủ loại tình rối loạn đan xen nhau, sau cùng, hắn thấp giọng cười, giọng nói khàn khàn đầy dục vọng: “Y đâu rồi, có mang về không?”
Thanh Phong công tử nhận ra được thay đổi của hắn, tầm mắt sắc bén nhìn chăm chú về phía hắn, “Dược hiệu của thứ bột màu đỏ đó vẫn chưa hết à?”
“Thứ đó chỉ kéo dài được nửa tháng,” Trâu Ngu bước vào, hai mắt như ngọn lửa hừng hực đang hừng cháy đăm đăm dán chặt vào Thanh Phong công tử, “Ngươi đã dám quay về, thế thì nhất định là muốn lấy công chuộc tội, Lệnh đường chủ, ngươi mang y về có đúng không?”
Tại Nam Phong các, Trâu Ngu gần như bị Chúc Vưu đánh bay nữa cái mạng, nếu như thủ hạ không đúng lúc đuổi kịp, Trâu Ngu đã sớm chết rồi.
Sau khi hắn tỉnh lại, cảm giác đầu tiên không phải là đau, không phải là mệt mỏi suy yếu, mà tình yêu gần như điên cuồng đối với Bùi Vân Thư.
Từng roi mà Bùi Vân Thư quất lên người hắn, chỉ cần nghĩ đến thôi là sẽ là có phản ứng.
Thậm chí, lúc này đây, dược hiệu của thứ bột đó đã mất rồi, nhưng hắn chỉ vừa nhớ đến Bùi Vân Thư thôi, lập tức sẽ thấy rung động không thôi.
Thanh Phong công tử nhíu mày, “Nếu đã mất tác dụng rồi, vậy thì ngươi tốt nhất nên tỉnh táo lại đi.”
“Ta đang vô cùng tỉnh táo, ” Đôi mắt sâu thẳm của Trâu Ngu híp lại, không biết hắn nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên nở nụ cười, “Tiểu tử tính tình cương liệt đó, Lệnh đường chủ, ta thật sự rất ngưỡng mộ ngươi, nếu như người bị y bắt đi hai tháng là ta thì tốt biết bao nhiêu.”
Thanh Phong công tử càng nghe càng mày nhíu càng sâu, chờ hắn nói xong câu đó, mày không còn nhíu, nhưng nét mặt thì đã lạnh như băng.
“Trâu Ngu, có mấy lời thích nói thì nói, nhưng có mấy lời thì phải nên nghĩ kỹ hẵng nói.”
Trâu Ngu cười một tiếng nhạo báng, “Lệnh đường chủ, chẳng lẽ ngươi còn muốn nói với ta một câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân?”
“Cũng phải,” Hắn cân nhắc nhìn Thanh Phong công tử, “Sao ta lại quên mất chứ, bình thường ngươi ghét nhất là hồng nhan họa thủy như thế mà…. Ngươi không thích nên chắc sẽ không tranh giành mỹ nhân, cũng sẽ không thích Bùi Vân Thư đúng không nhỉ?”
Hắn hờ hững thăm dò, “Qua hai tháng, Lệnh đường chủ vẫn nghĩ như vậy chứ?”
Thanh Phong công tử cảm thấy lòng mình chợt nhói đau xót, hắn nhớ lại nét mặt của Bùi Vân Thư khi đứng tựa cửa ngày ấy, nửa gương mặt trông nghiêng, không chút cảm xúc.
Thanh Phong công tử cũng không biết sao mình lại trả lời như thế này, “Bùi Vân Thư không thích ta.”
Giọng nói của Trâu Ngu chợt lạnh xuống, “Thế thì Lệnh đường chủ có thích vị mỹ nhân đó của ta không?”
Thanh Phong công tử nói, “Mỹ nhân của ngươi? Trâu Ngu, hình như ngươi ăn roi chưa đủ no hay người bên cạnh Bùi Vân Thư đánh ngươi còn thiếu à?”
Trâu Ngu không đáp, chỉ có đôi mắt như biển sâu nhìn chăm chăm vào Thanh Phong công tử, một lúc sâu, hắn mới lên tiếng: “Đi thôi, Lệnh đường chủ, tông chủ gọi ngươi qua đó.”
*
Trong đại điện mờ tối, không gian tĩnh lặng không một tiếng vang.
Thanh Phong công tử quỳ một gối xuống đất, “Thuộc hạ vô năng, kính xin tông chủ trách phạt.”
Tông chủ ngồi trên cao nói: “Chuyện trách phạt trước không nói, ngươi mang thứ gì về rồi.”
Thanh Phong công tử mím mím môi, lấy từ trong tay áo ra một cuộn tranh.
Vừa thấy cuộn tranh, tông chủ chợt cười, “Diên Nhị vừa báo với ta là Thụ Thần Đồ bị chặn đường, vòng tới vòng lui thì ra là lọt vào tay ngươi.”
Hắn bước xuống đài cao, đi tới bên cạnh Thanh Phong công tử dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống, “Đã bị hút đi vào rồi?”
Ngón tay đang nắm chặt bức tranh của Thanh Phong công tử đã trở nên trắng bệch, trong điện không ánh nến, nhưng gân xanh trên tay hắn hòa lẫn với huyết mạch, đã kiềm chế đến gần như muốn vỡ tung.
“Vâng.”
Tông chủ lấy bức họa trong tay hắn, tháo sợi dây nhỏ màu vàng, bức họa trải ra, hình vẽ trên mảnh lụa lập tức hiện ra ngay trước mắt.
Trâu Ngu đi về phía trước một bước, có mấy phần hứng thú, nhưng vừa nhìn trong tranh vẽ gì, trong mắt liền tràn ngập khiếp sợ.
“Đây chính là Bùi Vân Thư?” Tông chủ cười vài tiếng, “Nghe nói tôn thượng vốn định dùng thân thể của hoàng đế dưới trần gian làm đường lui cho mình, nhưng y lại phá hỏng hết mọi mưu tính của tôn thượng của tôn thượng.”
Tông chủ vẫy vẫy tay về phía bên cạnh, lập tức có người mang một cái bàn bằng gỗ tử đàn đặt xuống trước mặt hắn, tông chủ trải tranh lên bàn, tay đã không còn vướng bận gì nữa, bèn thoải mái cúi người xuống, chăm chú quan sát người trong tranh.
Trâu Ngu kế bên không kiềm được lòng bước đến mấy bước, tông chú thoáng liếc qua hắn một cái, “Trâu Ngu, bằng vào mắt nhìn của ngươi, ngươi thấy dung mạo của Bùi Vân Thư này như thế nào?”
Trâu Ngu nhìn người trong tranh, ánh mắt sáng quắc quét từ sợi tóc đến đầu ngón tay Bùi Vân Thư, cuối cùng nhìn vào hai mắt Bùi Vân Thư, tiếng nói như ngâm nơi đầu lưỡi, “Làm ta muốn cất giấu trong tay, trông chừng kỹ càng, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy.”
Tông chủ nói: “Vậy thì dung mạo của y hẳn phải rất đẹp.”
“Tông chủ, ” Trâu Ngu đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên nơi đuôi mắt của người trong bức họa, “Ngài đến gần hơn để nhìn đi.”
Tông chủ cũng thật ghé sát vào hơn, cho dù là hắn không phân biệt được đẹp xấu, cũng không khỏi ngẩn ra, “Đỏ.”
“Đuôi mắt ửng hồng, ” Trâu Ngu mang theo ý cười nhìn khóe mắt Bùi Vân Thư, “Chỉ là một màu rất nhạt thôi, nếu như không chú ý kĩ, thì không thể nào nhìn ra được.”
Vừa nói, tay hắn từ khóe mắt trượt xuống bờ môi, sắc môi đặc biệt xinh đẹp đến sinh động, như vừa mới ngậm kẹo đường đỏ vậy, ửng một màu hồng ngọt ngào như sắp ứa ra mật.
Không đậm không nhạt, tông chủ nói: “Màu này ngược lại là vừa đẹp, tên vẽ tranh họa kỹ không tệ.”
Trâu Ngu nhíu mày, “Thụ Thần Đồ không phải là hút người? Bùi Vân Thư đều đã bị hút vào trong rồi, nên màu tự nhiên cũng là màu sắc trên môi y.”
Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng chọc chọc môi của người trong bức họa, dường như đang thật sự chạm lên bờ môi mềm mại ấy vậy.
Tông chủ không cảm giác gì với sắc đẹp, đây cũng là nguyên nhân mà Thanh Phong công tử dám mang Thụ Thần Đồ về cho hắn. Tông chủ chỉ nhìn hai chỗ ửng đó, rồi lại không quá hứng thú định đứng dậy, người vừa đứng lên được một nửa, chóp mũi đột nhiên nghe thấy được mấy phần hương hoa đào thơm ngọt.
Thế là tông chủ lại hạ thấp thân thể, cánh mũi khẽ nhúc nhích, theo mùi thơm hoa đào ngửi đến trước môi Bùi Vân Thư.
Vào thời khắc này, hắn cùng đôi môi nà, cách nhau không đến một ngón tay.
Tông chủ dời mắt từ hương hoa đi lên, lập tức đối diện với ánh mắt của người trong tranh.
Đôi mắt này vô cùng sáng vô cùng trong, mỉm cười rất linh động, chân thực đến không giống như là một bức tranh.
Tông chủ bình tĩnh nhìn trong chốc lát, mới đứng thẳng người dậy, Trâu Ngu ở một bên hỏi: “Tông chủ, người trong bức tranh này ngài định xử trí như thế nào?”
Tông chủ hỏi ngược lại: “Ngươi muốn y?”
Thanh Phong công tử cắn răng.
Một chân đang quỳ xuống của hắn đau nhức, hai tay trong tay áo đã nắm chặt, gần như có thể nghe thấy tiếng nghiến của mình.
Âm thanh như hận không thể ăn thịt người.
Nhưng trên mặt hắn, lại phải duy trì biểu tình bình thản không chút gợn sóng.
Trâu Ngu nghe được lời này tông chủ, ngay cả do dự cũng chưa từng do dự, đã đáp ngay một tiếng vâng, “Ta muốn y.”
Tông chủ nhíu mày, liếc nhìn Trâu Ngu nhiều hơn một cái, chưa bao giờ biết thì ra Trâu Ngu còn có thời điểm cấp thiết như vậy. Hắn vẫn chưa đáp lại ngay, mà là chỉ con hồ ly trắng trên tay của Bùi Vân Thư, “Con hồ ly này là sao?”
Thanh Phong công tử cúi đầu nói: “Đó là tiểu sủng của Bùi Vân Thư.”
Tông chủ gật gật đầu, dặn dò một câu với người bên cạnh, “Nói cho Diên Nhị, Thụ Thần Đồ đã ở trong tay ta.”
Người bên cạnh lui ra sau, Thanh Phong công tử nhịn không được ngẩng đầu lên.
Tông chủ chú ý tới, “Ngươi muốn biết gì?”
Hầu kết Thanh Phong công tử lăn một cái, nói: “Tông chủ, diên nhị là đi ra ngoài làm gì?”
“Coi như là đùa giỡn quỷ kế với một phàm nhân đi,” Tông chủ nói, “Nàng trước giờ thích mỹ nam tử, lần này là hình là coi trọng một tên tướng quân phàm nhân?”
Hắn quay đầu hỏi người bên cạnh.
Người đứng trong bóng tối gật đầu, “Bức tranh này chính là do tên tướng quân phàm nhân đó vẽ.”
Tông chủ gật đầu, lại nhìn về hướng Thanh Phong công tử, “Ngươi cũng coi như là có công, Thanh Phong, nói thử xem ngươi muốn thưởng gì nào.”
Tên của Thanh Phong công tử là Lệnh Thanh Phong, danh hiệu này cũng chỉ là ngày hôm đó dạo phố thì mượn dùng một lát, không tính là lừa gạt bọn Bùi Vân Thư.
Thanh Phong công tử muốn nói “Không dám”, nhưng là môi hé mấy lần, lại không nói ra nổi một chữ.
Tông chủ cũng không cưõng bách, chỉ là nhìn bức họa trên bàn, như là thuận miệng hỏi một chút: “Ngươi cùng kẻ này ở chung cũng hơn hai tháng, hẳn là sẽ không nổi lên tâm tư phản bội tông môn chứ nhỉ?”
Thanh Phong công tử trong lòng căng thẳng, không chút do dự nói: “Thuộc hạ không dám.”
“Tông chủ lo xa rồi, ” Trâu Ngu kế bên không có ý tốt cười, “Lệnh đường chủ tự tay dâng bức tranh này lên, bọn Bùi Vân Thư chỉ sợ là đang hận chết hắn rồi.”
Tông chủ cười hai tiếng, “Đứng lên đi.”
Thanh Phong công tử mặt không đổi sắc đứng lên.
Tông chủ cuộn bức tranh trên bàn lại, cuối cùng dùng dây nhỏ quấn lên, Trâu Ngu không nhịn được nói: “Tông chủ, có thể lấy Bùi Vân Thư thưởng cho thuộc hạ hay không?”
Tông chủ dường như không nghe thấy, hắn ném tranh cho người bên cạnh, phân phó nói: “Đi treo ở ta trong phòng.”
Sau khi phân phó xong, hắn mới nhìn về phía Trâu Ngu, chậm rãi nói: “Ngươi cũng nói tên Bùi Vân Thư này là một mỹ nhân, vậy thì ta phải ngắm nghía cẩn thận xem rốt cuộc là y đẹp ở đâu chứ. Chờ lúc nào ta nhìn phát chán, thì lúc ấy lại nói.”
Trâu Ngu nắm chặt tay trong nháy mắt, trong mắt đen tối không rõ, “Vâng.”
*
Một tấm Thụ Thần Đồ trong mắt tông chủ Hoa Cẩm môn, mặc dù người trong bức họa cùng tôn thượng có chút quan hệ, cũng không đáng cho hắn đánh giá cao.
Đợi xử lý xong chuyện, tông chủ trở về trong phòng, vừa ngẩng đầu lên lập tức trông thấy Thụ Thần Đồ sáng loáng đang treo trong phòng.
Tông chủ bước tới gần, tỉ mỉ nhìn trong chốc lát, vẫn nhìn không ra rốt cuộc là Bùi Vân Thư đẹp ở đâu. Mắt là một đôi mắt, môi là một cái môi, trong mắt của hắn, chỉ miễn cưỡng là nhìn thấy thoải mái mà thôi.
Nhưng đối với hắn mà nói, hình như “thoải mái” đã là không dễ dàng.
Tông chủ dời ánh mắt, chuyển qua chỗ cổ tay của người trong tranh.
Hắn nhìn thấy cái vòng tay hình con rắn đen đó, hơi nheo mắt.
__
Tên của Thanh Phong công tử là 令清风, chữ 令 có Hán Việt là hai chữ “lệnh” và “linh”, trong QT thì để là họ “Linh”, trên hvdic.thivien.net thì để là họ “Lệnh”. Mà tui thấy đọc “Lệnh Thanh Phong” thuận mồm hơn nên edit là “Lệnh” luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.