ĐÂY LÀ HÀNH TINH CỦA TA

Chương 85:




Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com
Chương 85: Nụ cười cứng đờ.
Một vài ký ức đối với Bùi Vân Thư không thể nói là tốt hay xấu, nhưng quyết định giữ hay bỏ, chỉ có thể do chính y lựa chọn.
Phần ký ức mà Chúc Vưu khai mở, trùng hợp chính là phần bị thiếu khi y rời khỏi sư môn.
Sau khi khôi phục ký ức, Bùi Vân Thư xuất thần trong chốc lát, rồi mới ngồi dậy, y không màng quan tâm đến chuyện tại sao mình lại nằm chung một giường với Chúc Vưu, nét mặt rất nghiêm túc, nói với Chúc Vưu: “Chúc Vưu, ký ức của ta đã được giải hết chưa?”
Chúc Vưu lắc đầu.
Bùi Vân Thư gằn giọng nói rõ từng chữ một: “Nhất định phải giải ra hết.”
Chúc Vưu nằm nghiêng, ngón tay quấn lấy tóc y, gật đầu.
Bùi Vân Thư hít sâu một hơi, hai tay xòe ra, “Nếu ta đã quyết định làm như thế, thì những chuyện sau này không còn là vô căn cứ nữa.”
“Ta rất mạnh,” Y tự nói tự gật đầu, còn mong đợi nhìn Chúc Vưu, “Ta rất lợi hại, có đúng không?”
Chúc Vưu cũng nghiêm túc gật đầu.
“Vậy thì không có gì phải lo lắng nữa,” Đuôi mắt Bùi Vân Thư cong cong, “Chuyện quá khứ đã qua, ta thật sự không nhớ ra còn có chuyện quá đáng hơn chuyện… nhị sư huynh giết Hoa Nguyệt nữa, nếu ta đã cắt đứt quan hệ với sư môn rồi, mà ta cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với sư môn cả, nên ta không cần tự làm mình buồn lòng, có đúng không?”
Chúc Vưu gật đầu, buông tóc y ra, đổi thành kéo y phục đang khoác trên đầu Bùi Vân Thư.
Bả vai mềm mại trơn nhẵn lộ ra, khổ nỗi lúc này Bùi Vân Thư đang khí thế dâng trào, hoàn toàn không để ý đến ám thị của Chúc Vưu, y nộ kỳ bất tranh (1) thoáng nhìn qua Chúc Vưu, sau đó vui vẻ nhảy xuống giường.
Ánh mặt trời ngoài sân sáng vàng rực rỡ, chiếu lên mảnh sân ngập tuyết trắng tinh, Bùi Vân Thư nhoài người bên bệ cửa sổ hít mấy hơi gió mát rượi, cảm giác lo lắng không yên trước khi ký ức được mở, bây giờ đã trở nên nhạt nhòa rồi.
Tâm ma còn chịu đựng được, mấy thứ này có là bao?
Khóe môi Bùi Vân Thư cong lên, dư quang thoáng lướt, nhìn thấy Thanh Phong công tử đang đứng quét tuyết trong viện.
Hình như Thanh Phong công tử cũng chú ý tới tầm mắt của y, động tác của hắn chợt dừng lại, quay đầu nhìn về bên này, lại chỉ trông thấy một ô cửa sổ không ai.
Thanh Phong công tử mím môi, chăm chú nhìn vào ô cửa hồi lau, rồi mới tiếp tục quét tuyết.
Bùi Vân Thư trốn bên trong thở dài, y cảm thấy bây giờ mình không nên giáp mặt với Thanh Phong công tử.
Bởi vì những lời tối qua, thật sự khiến người thấy đau lòng.
*
Đúng như lời Hoa Nguyệt đã nói, Thanh Phong công tử cảm giác được rõ ràng là Bùi Vân Thư đã xa cách hắn hơn rất nhiều.
Có thể không gặp sẽ không gặp, nếu như thật sự cần thiết, thì cũng chỉ là khách khí, quan hệ vốn đã không tính là thân thiết, trong nháy mắt đã.
Bùi Vân Thư ngồi uống trà nói chuyện cùng người khác, Thanh Phong công tử vừa đi tới thì y chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, rồi lại giống như không nhìn thấy Thanh Phong công tử, nói tiếp câu nói còn dang dở.
Sau khi Thanh Phong công tử ngồi xuống, thì Bùi Vân Thư sẽ kiếm cớ rời đi.
Bùi Vân Thư thật sự rất biết quan tâm người khác, y thậm chí còn không cho người ghét mình nhìn thấy mình, có cơ hội nói chuyện với mình.
Quan tâm như vậy, đối với một người thật sự ghét y mà nói, làm người ta thấy rất vừa ý.
Nhưng trông Thanh Phong công tử lại có vẻ mất hồn.
Nhìn thấy hắn như vậy, Hoa Nguyệt không hiểu lắm, “Không phải ngươi không thích Vân Thư mỹ nhân sao? Ngươi coi, Vân Thư mỹ nhân vì muốn ngươi thấy thoải mái, lúc không có ngươi thì mới đi ra ngoài.”
“Tiểu hồ tôn, bớt nói vài câu đi, ” Bách Lý Qua bất đắc dĩ lắc đầu, “Khéo hôm nay không có việc gì, ngươi dẫn Vân Thư và Chúc Vưu ra ngoài đi dạo một vòng, nhân dịp này giới thiệu với hai người họ nơi mà chúng a ở hai tháng nay trông như thế nào.”
Hai mắt Hoa Nguyệt sáng lên, chạy ra ngoài sân tìm Bùi Vân Thư.
Sau khi Bùi Vân Thư nghe lời của hắn nói xong, đàng hoàng nói: “Chúc Vưu vẫn còn đang nằm trên giường.”
Hoa Nguyệt: “Chúc Vưu đại nhân lười như vậy sao?”
“Không chừng là ngủ đông,” Bùi Vân Thư nói xong, tự bật cười, “Cứ để hắn ngủ đi, ngươi dẫn ta ra ngoài thăm thú là tốt rồi.”
Hoa Nguyệt gật đầu cực nhanh, dường như chỉ lo là Bùi Vân Thư sẽ hối hận, kéo Bùi Vân Thư đi ra cửa. Năm mới vừa qua, ngoài phố vắng người, Bùi Vân Thư đi cùng Hoa Nguyệt, giẫm lên con đường đầy tuyết trắng, chẳng gặp được bao người.
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên Bùi Vân Thư cảm thấy có một luồng thần thức tiến về phía mình, luồng thần thức đó vô cùng hạ lưu, từ bốn phương tám hướng vây đến, đồng thời còn mang theo khí tức đen tối làm cho người ta khó chịu.
Bùi Vân Thư nhíu mày lại, kéo Hoa Nguyệt chẳng hay biết gì bên cạnh mình ra sau lưng, không hề khách khí dùng thần thức của mình đối kháng lại.
Một lát sau, luồng thần thức đó đã bị y đánh tan hoàn toàn, tan biến giữa trời.
Bùi Vân Thư nghiêng đầu nói với Hoa Nguyệt: “Hoa Nguyệt, quay lại tìm Chúc Vưu và Bách Lý Qua, nói cho bọn họ biết quanh đây có tà khí, bảo họ đến chỗ ta.”
Y lấy trong túi trữ vật ra vài con Thiên Chỉ Hạc (hạc giấy), một con đi theo Hoa Nguyệt, còn lại thì giữ bên mình để chỉ đường cho Chúc Vưu. Nói xong, không đợi Hoa Nguyệt phản ứng, người Bùi Vân Thư chợt lóe lên, chớp mắt đã chẳng thấy đâu.
Hoa Nguyệt hít vào một hơi, vội vàng chạy về nhà gọi lão tổ và Chúc Vưu đại nhân.
*
Luồng tà khí đó thật sự khiến Bùi Vân Thư thấy rất khó chịu, cảm giác bị dòm ngó đó sâu tận xương tủy, nên thứ đó chắc chắn là phải làm rất nhiều xấu táng tận lương tâm, gặp thứ yêu ma quỷ quái như vậy, tất nhiên là phải diệt trừ nó.
Bùi Vân Thư đuổi đến đâu, tà khí chạy đến đó, Bùi Vân Thư cứ như vậy đuổi theo nó tới một tòa miếu đổ nát.
Y nhanh chóng quyết định dùng kết giới vây lấy ngôi miếu, lần tìm căn nguyên của tà khí.
Không lâu lắm, hạc giấy bên người đột nhiên bay lên, Bùi Vân Thư xoay người lại nhìn, thì ra là bọn Chúc Vưu đã theo hạc chạy đến.
“Các ngươi tới rồi, ” Bùi Vân Thư phá kết giới để bọn hắn đi vào, nhíu mày hỏi, “Trên đường đi có phát hiện ra tà khí gì không?”
Chúc Vưu đáp: “Không.”
“Kỳ lạ, ” Bùi Vân Thư nói, “Thần thức đó có vẻ không phải là thứ tốt làng gì, lúc nó theo dõi ta thì ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng là ý thèm muốn ta của nó.”
“Chắc là muốn ăn ngươi để tăng tu vi,” Sắc mặt Bách Lý Qua sầm xuống, “Luôn có vài thứ tùy ý làm bậy như vậy.”
Bùi Vân Thư đi cùng với Chúc Vưu và Bách Lý Qua, tìm kiếm khí tức của tà vật trong ngôi miếu đổ nát, “Nói mới nhớ, các ngươi ở lại đây hai tháng không bị yêu tà tìm đến cửa, mà ta chỉ mới ở được hai ngày, vừa bước ra ngoài đã gặp ngay thứ muốn ăn mình rồi.”
Chúc Vưu khó hiểu nói: “Ăn ngươi?”
Bùi Vân Thư đang muốn gật đầu, đầu óc đột nhiên xoay chuyển một vòng, chợt nghĩ đến chuyện gì đó y, y trừng Chúc Vưu một cái, hừ một tiếng, nói: “Không cho ngươi nói chuyện.”
Chúc Vưu cau mày, mặt đầy không vui ngậm miệng.
Trước ngôi miếu không có bất cứ vấn đề gì, bọn họ bèn đi vào bên trong, ngũ giác Bùi Vân Thư nhạy cảm, trong bóng tối, y chợt cảm thấy có một luồng thần thức rất nhỏ nhẹ nhàng tiến về phía y, y không chút lưu tình, lập tức tóm lấy nó, dùng sức kéo một cái, một tiếng thét thảm thiết chói tai vang lên.
Lá phù trên tay Bùi Vân Thư bất ngờ cháy mạnh lên, ngọn lửa hừng hực rọi sáng xung quanh, một tia khí đen quỷ dị lăn lộn giãy giụa bên trong đó. Bùi Vân Thư cau mày, nhìn sợi thần thức đó từ từ biến mất.
Y mặt hơi lạnh, “Mục đích của thứ này là nhắm vào ta, ta đã đắc tội người nào sao?”
Ánh lửa trong tay dần tắt, Bách Lý Qua nói: “Trước phải nhổ tận gốc thứ này đã, nếu mục đích thật sự là ngươi, chắc nó sẽ lại tìm đến ngươi nữa.”
Bùi Vân Thư theo bản năng nghĩ tới hoàng cung.
Chẳng lẽ là do y đã trừ chiếc nhẫn trong mộng của hoàng thượng, nên thứ ma vật đó quay lại trả thù?
*
Phủ tướng quân, từ đường.
Tượng tiên nhân tinh điêu ngọc trác (điêu khắc tỉ mỉ từ ngọc) đột nhiên chia năm xẻ bảy, trong đống ngọc vỡ có một luồng khí đen bay lên, tứ tán trên không trung.
Tướng quân chắp tay đứng bên, quản gia mặt mày tái mét lo sợ quỳ xuống cạnh hắn, “Đại nhân, chuyện này, chuyện này…”
“Bản lĩnh của tiên trưởng so với long khí trên người chân long thiên tử còn lợi hại hơn nữa,” Tướng quân trái lại là bình thản tiếp nhận kết quả, “Ngươi xuống dưới đi, lại cho người điêu khắc một cái tượng ngọc hình dạng tiên trưởng khác cho ta.”
“Vâng,” Quản gia cẩn thận nói, “Vẫn dùng bức họa đầu tiên trong thư phòng đại nhân sao?”
Tướng quân nói: “Dùng bức thứ ba, theo bức chân dung đó mà làm, mấy bức trước đó còn có chút tì vết.”
Quản gia: “Vâng.”
Tướng quân bước lên phịa trước nhặt một mảnh ngọc vỡ lên, trên mảnh vỡ đó chính là đôi mắt, tướng quân nhìn đôi mắt đó hồi lâu, thở dài, “Cho dù ta dụng vạn phần tâm trí để vẽ, cho dù ngươi có tìm kẻ có bàn tay điệu nghệ nhất nổi danh nhất trong thiên hạ này, cũng không thể khắc được một phần ngàn dáng hình ngài ấy.”
Quản gia chùi chùi mồ hôi trên đầu, “Tướng quân nói đúng lắm, cho dù họa kỹ có tốt hơn nữa, người có tay nghề tinh xảo hơn nữa cũng không ra được phong thái vạn ngàn đó của tiên trưởng, nhưng sau khi tướng quân thành công, ngày ngày ngắm tiên trưởng vẽ sẽ không phải lo họa kỹ không lên.”
Tướng quân cười vài tiếng, mới nói: “Ngươi nói đúng.”
Hắn nói: “Chuẩn bị cho ta một bình rượu hoa quế, ta muốn vào cung tìm nó hiệp trợ.”
Quản gia khom lưng đáp: “Vâng.”
*
Cả đám Bùi Vân Thư gần như muốn lật tung tòa miếu đó lên, ngoài trừ bắt được vài con cô hồn dã quỷ không tìm được đường về nhà đường ra, cả ngôi miếu lại sạch sẽ đến kì lạ.
Bọn họ chỉ đành tay không về nhà, nhưng vừa về đến nhà, bất ngờ trông thấy một đứa trẻ nằm trong một cái làn cỏ, được đặt ngay trước cửa nhà.
Đứa bé bọc trong tã lót, đang phát ra tiếng khóc nho nhỏ yếu ớt, giữa đất trời băng tuyết phủ kín, không biết đứa bé đã nằm đó bao lâu, hơi thở rất yếu, tưởng như chỉ một khắc sau là không còn thở nổi nữa.
Bùi Vân Thư cùng người bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, bước nhanh đi về phía trước, cẩn thận bế đứa bé từ trong làn cỏ lên.
Đứa bé lạnh đến xanh mắt, môi tím tái, cả người lạnh toát, cánh tay trắng mịn như củ sen bị lộ ra ngoài, hứng chịu gió đông đến cứng đờ, mất sinh khí.
Bùi Vân Thư dùng người mình ngăn gió, vội vàng nói: “Mau vào đi.”
Mặt ai nấy cũng đầy lo lắng, đóng cửa ôm đứa trẻ vào trong phòng, mấy cái chậu than được mang lên, Hoa Nguyệt vội vã đi tìm chút sữa bò sữa dê nóng, vừa chạy ra đến cửa chớp mắt đã biến mất tăm.
“Không hay rồi, hơi thở yếu quá, sợ là khó sống nổi,” Bách Lý Qua cầm cánh tay bé nhỏ của đứa trẻ, đôi mắt nó khép hờ, lại theo bản năng mà siết chặt tay Bách Lý Qua, trên mặt Bách Lý Qua lộ ra mấy phần khổ sở, “Một đứa trẻ nhỏ như vậy, có chịu được linh lực không?”
Bùi Vân Thư lắc đầu, tay cởi tã lót đã lạnh như sắt trên người đứa trẻ xuống, đặt nó lên đệm chăn mềm mại ấm áp.
Nhưng làm xong rồi, họ lại chẳng biết nên làm gì nữa, chỉ có thể chân bận tay rộn mà sờ thử lên trán đứa trẻ, dùng nước nóng thấm qua môi, lau sơ cơ thể cho bé con.
Bách Lý Qua nắm chặt tay, “Thật sự quá đáng ghét, tiết trời lạnh lẽo như vậy, thế mà lại để một đứa trẻ nhỏ vậy ngoài cửa nhà mình, mới sinh ra đã bị vứt bỏ rồi, kẻ nào đáng khinh thế chứ.”
Đứa trẻ vẫn thút thít khóc, khóc đến xót cả cổ họng, khóc đến lòng người nhức nhối khó chịu.
Cũng may là Hoa Nguyệt đã về rồi, hắn còn kéo thêm một lang trung về, trong lúc lang trung khám cho đứa bé thì Hoa Nguyệt hâm nóng sữa, rồi đưa cho Bùi Vân Thư đang ghé người bên cạnh đứa bé đút sữa cho bé.
Đứa trẻ nếm được vị sữa, tiếng khóc chợt ngừng, bé con a a há to miệng, tay khua loạn trên không trung.
Đến lúc này, người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt giãn ra mấy phần ý cười.
Lang trung cẩn thận chẩn đoán bệnh xong rồi, nói: “Không được để bị lạnh nữa, nếu tối nay có bị sốt cao, thì nấu thuốc thành cháo đặc đút ăn, vẫn không hiệu quả thì nhanh chóng đến tìm ta.”
Người nào nghe được cũng gật đầu, lang trung nhìn một vòng quanh, trong lòng hiểu rõ, ông thở dài, “Đứa nhỏ này là đứa trẻ bị vứt bỏ đúng không?”
“Chắc là có người thấy nhà các ngươi giàu có, con mình sinh ra không nuôi nổi bèn bỏ lại trước cửa nhà các ngươi,” Lang trung cười khổ nói, “Nghe lão phu nói một câu này, nhân lúc này, nhanh dọn đến chỗ khác đi. Chỉ cần các ngươi nhận một đứa, sau này mỗi ngày đi ra ngoài, cũng sẽ bắt gặp một đứa trẻ bị vứt bỏ.”
Sau khi lang trung rời đi rồi, Hoa Nguyệt đóng cửa lại, tất cả mọi người cùng nhìn Bùi Vân Thư cho đứa bé ăn, nhất thời không biết nên làm sao.
Ánh mắt Chúc Vưu nhìn ra xa xăm hồi lâu, thấy tay chân đứa trẻ đã có khí lực, chủ động nắm lấy bát trong tay Bùi Vân Thư kéo xuống, hắn mới đi tới, khom lưng đứng bên giường, duỗi đầu ngón tay ra, cẩn thận chọc chọc vào gò má đứa trẻ.
Mềm mại đến yếu đuối, còn rất trắng nữa.
Đứa bé ăn no rồi, có sức, không khóc nữa, chỉ trợn to mắt, ánh mắt trong suốt gần như muốn thấy đáy, trắng đen rõ ràng, bé con trông thấy ngón tay Chúc Vưu đang chuyển động, liền nở nụ cười vui vẻ hớn hở, bàn tay nho nhỏ duỗi ra, bắt lấy tay Chúc Vưu.
Nhưng tay nhỏ quá, không nắm nổi một ngón tay.
Chúc Vưu sững người ngẩn ngơ để cho bé con nghịch, sau đó ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư cười nói: “Chúc Vưu, cảm giác thế nào?” �
“…” Chúc Vưu đạo, “Có vẻ, ăn ngon lắm.”
Nụ cười trên mặt Bùi Vân Thư cứng đờ.
__
(1) nộ kỳ bất tranh: Nguyên văn 怒其不争, trích từ “哀其不幸,怒其不争” (Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh) là một câu danh ngôn của Lỗ Tấn, trong cuốn tiểu thuyết “Khổng Ất Kỷ”.
Ai kỳ bất hạnh: sự bi ai trước cảnh ngộ bất hạnh của người khác.
Nộ kỳ bất tranh: tức và tiếc vì nhìn người khác không biết tranh giành, phấn đấu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.