ĐÂY LÀ HÀNH TINH CỦA TA

Chương 80:




Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com
Chương 80: Kẻ mặt dày vô sỉ như thế.
Chúc Vưu nhịn không được càn rỡ hơn nữa.
Hắn cố ý để cha đi ngủ sớm, sớm hơn thời gian đã ước định một canh giờ, chỉ một canh giờ, nhưng trong mơ hắn có thể biến thành hai ngày.
Giải quyết ma khí của hoàng đế chỉ cần chốc lát ngắn ngủi, còn lại, đương nhiên là để thoả mãn tà niệm của mình.
Chúc Vưu đã nghĩ ra cách giải thích thế nào.
Lần đầu nhập mộng, không quen, không tránh khỏi không được tỉnh táo cho lắm, cho nên mới khó thể kiểm soát.
Nếu như cha vẫn không chịu tha thứ, vậy hắn chỉ có thể dùng khổ nhục kế.
Nói chung, bây giờ hắn đã biến mình thành tiểu hầu gia thí phụ thú mẫu (giết cha cưới mẹ) trong câu truyện dã sử hôm nọ.
Thái dương Bùi Vân Thư sưng lên, “Ngươi nói cái gì?”
Chúc Vưu bật cười ha ha lui lại, hắn bước sang một bên, tiện tay cầm lấy một cây thương, quen tay quen tay hoa chiêu.
“Tiểu nương,” Hắn dương dương tự đắc hất cằm, ánh mắt đảo qua đảo lại mấy vòng bên eo Bùi Vân Thư, nói, “Còn muốn so nữa không?”
Làm sao có thể so được với chủ nhân của mộng cảnh chứ?
Hắn muốn thắng thì thắng, muốn thua thì thua, Bùi Vân Thư rõ ràng đã siết chặt thanh kiếm, nhưng chỉ một thoáng chớp mắt, kiếm đã vào tay Chúc Vưu.
Bùi Vân Thư sáng suốt đưa ra quyết định, “Không so.”
Y xoay người rời đi, đám người vây xem nhường đường cho, Bùi Vân Thư lạnh mặt, không ai dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ túm năm tụm ba xì xào bàn tán.
“Tân phu nhân nhận thua rồi.”
“Sao không chịu thua được chứ? Bây giờ trên dưới hầu phủ đều do tiểu hầu gia làm chủ, muốn sống tốt, đương nhiên phải nể mặt tiểu hầu gia.”
Hay lắm, đứa con hư của y dám ỷ thế hiếp người với y trong mơ.
Bùi Vân Thư tức đến bật cười.
Cuối cùng, y quay đầu lại nhìn Chúc Vưu cảnh cáo, nhưng cái nhìn đó lọt vào trong mắt Chúc Vưu, khiến Chúc Vưu không nhịn được bước lên phía trước một bước, lại kịp thời dừng bước.
Ánh mắt của hắn đuổi theo bước chân của Bùi Vân Thư, đến khi bụi hoa nhành cây che khuất bóng lưng Bùi Vân Thư, mới bật cười thành tiếng.
*
Bùi Vân Thư tìm người hầu dẫn đường cho mình, vừa ra khỏi hầu phủ lập tức tiến thẳng đến hoàng cung.
Cách hầu phủ càng xa, y càng thoát được khống chế của chủ nhân mộng cảnh, lúc đến hoàng cung thì Bùi Vân Thư đã có thể ẩn được thân hình, quang mình chính đại đi khắp nơi.
Y đi đến điện Mộc Tê Hương mà hai ngày trước đã gặp hoàng thượng ở đó, vừa bước vào của cung, bên trong không có một người, y đi dạo xung quanh một lúc, mới tìm thấy hoàng thượng đang nằm ngủ trên giường.
Bùi Vân Thư đi vào, đúng như dự đoán, trên ngón tay phải hoàng thượng có một chiếc nhẫn nạm một viên đá quý màu đỏ.
Trong viên hồng ngọc có một dòng khí đen lưu chuyển, như nước chảy. Ma khí nặng nề đến mắt trần cũng có thể nhìn thấy được, quấn quanh đùi hoàng thượng, đang chầm chậm tiến dần lên trên.
Thần sắc trên mặt Bùi Vân Thư chợt nghiêm lại, lập tức lấy trong túi trữ vật ra một cây kim nhỏ lấp lánh phật quang, nâng tay phải hoàng thượng lên, xuyên qua kẽ hở, cắt chiếc nhẫn ra thành hai đoạn.
Dùng kim mang phật khí để giải quyết ma vật thì như là chém sắt như chém bùn, Bùi Vân Thư dùng phù bọc lấy hắc thủy bên trong nhẫn, rồi dùng pháp bảo có khắc phù chú để trấn áp, sau khi xong xuôi, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Không còn nhẫn trên tay, hơi thở cùa hoàng thượng đột nhiên trở nên thông thuận hơn, mi mắt hắn khẽ run, tựa hồ sắp tỉnh lại từ trong mộng.
Bùi Vân Thư thi pháp để hắn tiếp tục ngủ, nâng cằm lên tiêu trừ ma khí còn sót lại trên người hắn, y đã có lòng muốn giúp thì phải giúp đến cùng, nhưng hoàng thượng dù sao cũng chỉ là phàm nhân, ma khí đã không còn gây rối được nữa, chuyện còn lại đành phải giao cho phương trượng, nhờ hắn ngày ngày niệm kinh, tinh chế ma khí.
Quyết định xong, Bùi Vân Thư cũng không còn quá do dự, ra khỏi hoàng cung tìm một khách điếm để nghỉ ngơi, đả tọa trong phòng, mộng cảnh tan.
Qua nửa canh giờ, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh náo động, Bùi Vân Thư mở mắt ra, nghiêng tai lắng nghe, nghe được tiếng phát ra từ một nhóm người trẻ tuổi. Đám thanh niên này đang cười cười nói nói trong khách sạn, vừa nghe, Bùi Vân Thư còn nghe được giọng nói của Chúc Vưu trong đó.
“Tiểu hầu gia hôm nay sao có tâm tình đi ra ngoài chơi? Lại còn dẫn chúng ta tới một khách điếm không tiếng tăm gì cả thế này.”
Chúc Vưu dẫn một đám người đi thẳng tới gian phòng Bùi Vân Thư đang nghỉ, đứng chặn ngay cửa, hắn không gõ cửa, chỉ đứng dựa bên ngoài, nâng giọng hỏi đám người: “Hôm qua trong phủ có tiểu nương mới đến, hôm nay phụ thân vừa ra khỏi cửa, y lập tức chạy ra ngoài đi trêu hoa ghẹo nguyệt, các ngươi nói nên làm thế nào?”
Bên trong phòng, Bùi Vân Thư tận lực bình tĩnh, nhắm mắt đả tọa.
Nhắm mắt lại lập tức gặp được Nguyên Anh của mình, Nguyên Anh tức giận tới mức tóm chặt lá cây trên đỉnh đầu mình, “Đánh hắn! Đánh hắn!”
Bùi Vân Thư nói: “Ta cũng muốn đánh hắn, nhưng hắn là chủ nhân của mộng cảnh này.”
Nguyên Anh tức giận tới mức kéo lá Tứ Nguyệt Tuyết Thụ rớt xuống.
“Đừng nóng giận, ” Bùi Vân Thư bình tĩnh lại tự nói với mình, “Ta không tức giận một chút nào.”
Bên ngoài thật sự có người bày mưu tính kế cho Chúc Vưu, “Tiểu hầu gia, thế thì tiểu nương của ngài cũng chẳng ngoan ngoãn lắm nhỉ, để hắn không sinh ra ý đồ gì không an phận, ngài phải giáo huấn hắn đàng hoàng.”
Chúc Vưu rất có hứng thú, “Giáo huấn thế nào?”
“Đánh hắn.”
“Nhưng tiểu nương của ta da trắng thịt non, mềm đến độ có thể bấm ra nước,” Chúc Vưu nói, “Chỉ đánh một cái thôi cũng để lại dấu rồi, lỡ hắn thấy ta anh tuấn, lại dùng thứ đó để vu vạ ta kiếm chuyện gây rối hắn thì sao?”
Bùi Vân Thư thầm nghĩ: Đây là lời mà con người nói ra sao?
Nhưng đám hồ bằng cẩu hữu của Chúc Vưu lại dám gật đầu, trầm tư một chút rồi nói: “Tiểu hầu gia nói có lý.”
“Đúng, tiểu hầu gia của chúng ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, dung mạo tuấn mỹ khắp thế gian không có ai sánh được, thân hình lại tuấn lãng, không có gì là không tốt, khắp kinh thành này không biết có bao nhiêu người thích tiểu hầu gia của chúng ta.”
“Tiểu hầu gia tốt như vậy, bây giờ còn chưa thành gia lập thất, trong phủ ngay cả một thị thiếp cũng không có.”
“Tiểu hầu gia trọng tình trọng nghĩa, nếu như thích ai, tuyệt đối sẽ đối xử với người đó vô cùng tốt.”
“Phúc ba đời mới được tiểu hầu gia thích.”
Đám người kia đứng ngoài cửa thao thao bất tuyệt, Bùi Vân Thư càng nghe càng phiền lòng, cuối cùng đi xuống giường, mở cửa phòng ra.
Chúc Vưu đang đứng dựa cửa nhanh tay lẹ mắt chống tay bên trên khuông cửa, hắn nhìn Bùi Vân Thư bất ngờ đi ra, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, “Tiểu nương vậy mà ở lại trong khách điếm, không biết là đang đợi ai?”
Bùi Vân Thư mặt không chút thay đổi nói: “Các ngươi quấy rầy sự thanh tịnh của ta.”
Những người còn lại nhất thời im miệng, một lát sau mới nói với Chúc Vưu: “Tiểu hầu gia, tính khí của tiểu nương của ngài đúng là không nhỏ.”
Chúc Vưu gật đầu, rất tán thành, “Tính khí đúng thật không nhỏ.”
Hai tay Bùi Vân Thư nắm lấy hai bên cánh cửa, không để cho tiểu hầu gia một chút tình cảm nào, ngay lúc bọn họ vẫn đang nói không ngừng miệng, đóng cửa lại.
Một khắc ngay trước lúc cửa khép lại, có một bàn tay chắn lại.
Bàn tay đó dụng lực rất lớn, mạnh mẽ cản lại hai cánh cửa sắp đóng chặt, thậm chí kéo cửa mở càng lớn hơn, cuối cùng dùng một tay đẩy cửa ra, một tay khác luồng vào khe cửa siết chặt tay Bùi Vân Thư.
“Tiểu nương,” Bùi Vân Thư bị hắn kéo vào lòng, “Ngươi định bỏ ta ở ngoài này sao?”
Bùi Vân Thư tránh không được, dùng dư quang thoáng nhìn qua ánh mắt kinh ngạc của đám hồ bằng cẩu hữu của Chúc Vưu, cảm giác xấu hổ tràn chạy lên não. Y cơ trí mắt nhắm lại, giả bộ bất tỉnh.
Chúc Vưu ôm tiểu nương ngất xỉu, nhanh chân bỏ lại đám người kia, trong lòng cấp bách, mất không bao đã về đến trong phủ.
Vòng qua người trong phủ, đặt Bùi Vân Thư lên trên giường, nhìn thấy vẻ mặt giả vờ hôn mê của y, Chúc Vưu lại cảm thấy yết hầu mình ngưa ngứa.
Hắn cúi đầu, thổi nhẹ một hơi bên tai Bùi Vân Thư, “Tiểu nương?”
Bùi Vân Thư sợ lại hắn nói lời đại nghịch bất đạo nào nữa, nhắm mắt chặt mắt lại giả như không nghe thấy.
Chúc Vưu cười một tiếng, “Ngất sao.”
Bùi Vân Thư thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Ta ngất rồi, không muốn gặp ngươi không muốn nghe ngươi nói chuyện, sao ngươi còn không chịu đi đi?
Chúc Vưu nói: “Ngất là tốt rồi.”
Ngón tay hắn mơn trớn mặt Bùi Vân Thư, đỡ thân thể Bùi Vân Thư lên, thay y cởi ngoại bào.
Sau đó nhấc vạt lý y lên, ngón tay lần vào.
Bùi Vân Thư bắt được tay hắn, sợ đến bật người ngồi dậy, hai mắt ngậm đầy lửa giận, trợn lên giận dữ nhìn Chúc Vưu, “Ngươi làm gì đó!”
Ngón tay Chúc Vưu còn đặt bên eo y, Bùi Vân Thư nắm thật chặt tay hắn, muốn hất tay hắn ra, nhưng mặc dù đã dùng hết toàn bộ toàn lực, Chúc Vưu vẫn vững như bàn thạch, không mảy may nhúc nhích.
Mãi đến thời khắc này, Bùi Vân Thư mới cảm thấy hắn thật sự đã trưởng thành rồi rồi.
Ngắn ngủi hơn nửa tháng, Chúc Vưu nằm nhoài trên lồng ngực y, ôm cổ hắn, nũng nịu gọi “cha” đúng là đã lớn rồi.
Bùi Vân Thư nhất thời cảm thấy có chút thất vọng, giọng nói y chợt mềm xuống, “Chúc Vưu, đừng nghịch. Cha đã làm xong hết rồi, đánh tan mộng cảnh đi.”
Hai tay y gần như phải siết thật tay Chúc Vưu chặt, mới có thể miễn cưỡng ngăn tay hắn làm loạn, Chúc Vưu nhíu mày, “Tiểu nương lại không nghe lời.”
Hắn lên giường, đặt cả người trên thân Bùi Vân Thư, thân thể tạo thành bóng râm che phủ người dưới thân.
“Lần này ta phải phạt tiểu nương,” Hắn cố ý đè nặng hơi thở, “Lén sau lưng phụ thân ta qua lại với ta.”
“Nếu như tiểu nương không đồng ý, vậy thì ta sẽ nói với người ngoài là ngươi câu dẫn ta, nếu như tiểu nương đồng ý,” Hắn cười cợt, “Chúng ta đồng thời trong ứng ngoài hợp giết phụ thân, để ta làm phu quân ngươi, có được không?”
Sắc mặt Bùi Vân Thư khó coi, vừa giận vừa sợ nhìn Chúc Vưu.
Chúc Vưu nhìn chằm chằm y trong chốc lát, bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, hắn cầm ngoại sam của Bùi Vân Thư che trước người, trong miệng nói lời tản mạn: “Tiểu nương đừng xem lời ta nói là thật, ta chỉ muốn thăm dò xem tiểu nương có tâm tư nào khác hay không. Biểu hiện của tiểu nương rất tốt, dù dung mạo ta anh tuấn như vậy, lại không có một chút nào động tâm.”
Hắn nói xong, khiến cho Bùi Vân Thư có một loại cảm giác như hắn đang cắn răng nghiến lợi.
Chúc Vưu bước nhanh ra ngoài cửa, còn mang theo y phục của Bùi Vân Thư đi, Bùi Vân Thư ngồi trên giường sững sờ hồi lâu, mới bước xuống, nhìn xung quanh hai vòng, cất tiếng: “Người tới.”
Có thị nữ đi vào, Bùi Vân Thư hỏi: “Đây là đâu?”
Thị nữ dáp: “Phu nhân, đây là phòng của tiểu hầu gia.” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Tim Bùi Vân Thư đập thình thịch, y tựa lưng lên tường, không thể không nghĩ nhiều.
Y để Chúc Vưu đi học, làm quen với trẻ con ở trần gian, cũng chỉ là muốn cho hắn học thêm chút lễ nghĩa liêm sỉ.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là Chúc Vưu không nhớ gì cả, rõ ràng là lúc Chúc Vưu gọi y là “cha” là thật lòng thật dạ, nhưng mà hắn thật sự đã có suy nghĩ như vậy đối với “cha” hắn sao?
Bùi Vân Thư biết bọn họ không phải phụ tử, nhưng Chúc Vưu không biết, trong mắt Chúc Vưu, hai người họ là phụ tử, tức là phụ tử, sao có thể làm chuyện như vậy với cha mình chứ.
Y càng nghĩ, càng thấy sợ.
Bùi Vân Thư nuốt nước miếng, cảm thấy nơi này không thích hợp ở lâu, dặn dò thị nữ nói: “Phiền ngươi mang một bộ xiêm y khác cho ta.”
Sau khi thị nữ rời đi, Bùi Vân Thư mới nhớ ra túi trữ vật trên người mình cũng có y phục, bèn lấy một bộ ra mặc, chỉnh lý xong, y phải nhanh chóng tránh Chúc Vưu ra xa một chút.
Đối mặt với Chúc Vưu đã khôi phục rồi còn nói chuyện được, nhưng đối mặt với tiểu Chúc Vưu mà y chăm sóc từ nhỏ đến lớn, thật sự có mấy phần không dám.
Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, cười đáng yêu như vậy nghe lời như vậy, sao lại có loại suy nghĩ đó?
Bùi Vân Thư nghĩ mà không ra.
Có điều lần này y rõ ràng là trốn không được.
Chúc Vưu mang người chặn trước phủ, mặt hắn không cảm xúc, hai mắt dán chặt lên người Bùi Vân Thư như rắn nhìn mồi.
“Tiểu nương muốn đi đâu?”
Bùi Vân Thư nhăn mày lại, “Ta không thể ra ngoài sao?”
Chúc Vưu cười gằn hai tiếng, ra lệnh cho người đằng sau tiến lên, phía sau hắn có hơn mười người đang đứng, trong ngực mỗi người ôm một vò rượu nước, Chúc Vưu nói: “Ta đang định uống say sau đó giả làm phụ thân gạo nấu thành cơm với tiểu nương, không ngờ tiểu nương lại muốn trốn. Vậy thì thôi, không cần rượu nữa, tiểu nương muốn tỉnh táo, thì ta đành để tiểu nương tỉnh táo nhìn xem nhi tử yêu thương ngươi thế nào.”
Bùi Vân Thư tức điên: “Sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy, ta chưa từng gặp kẻ nào vô liêm sỉ như ngươi!”
“Tiểu nương còn có thể dùng tận hai mươi mốt chữ để mắng ta, vẫn còn có tinh thần lắm nhỉ,” Trong con ngươi đen láy của Chúc Vưu là bóng tối thâm trầm, khóe miệng nhếch lên, rõ ràng trông là cười, nhưng lại khiến cho người ta sởn cả tóc gáy, “Vậy thì tiểu nương liền cùng ta ở trên giường qua hai mươi mốt ngày đi.”
__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.