Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Chương 4: Trong lòng chui vào con kiến




Rõ ràng, bàn tay của hắn tuyệt đối không ấm áp, nhưng trong nháy mắt ấy, lại khiến tôi cảm giác được, đó là nơi ấm áp nhất trên thế giới này.
Sáng sớm, sau khi tôi rời giường đã kinh ngạc phát hiện: Dưới mái hiên nhà, trên cái bàn ăn nhỏ bày biện đầy các món ăn, một bát cháo trắng, một bát trứng chưng cách thủy, một đĩa rau trộn rong biển tươi xanh.
Tôi nhịn không được nuốt nước bọt, cao giọng hỏi: “Ngô Cứ Lam, là anh làm điểm tâm sao?”
“Không phải tôi, chẳng lẽ là cô?”
Giọng nói của Ngô Cứ Lam từ thư phòng truyền đến, lời nói mang đầy ý thoải mái trêu chọc, càng nghe càng giống như chế nhạo chỉ số thông minh của tôi. Nhưng mà, căn cứ vào hiểu biết của tôi đối với hắn, hắn chỉ thuần túy cảm thấy tôi hỏi có hơi thừa một chút thôi.
Tôi có chút kỳ vọng, nên nếm thử một ngụm cháo, liền lập tức kinh ngạc.
Cháo trắng nhìn qua đều giống như loại cháo ai cũng có thể làm, so với đầu bếp giỏi không khác nhau là mấy. Hớp một hơi vào miệng, cảm giác không sống không nhão, không đặc không loãng, nước dùng đậm đà đến mức luyến tiếc nuốt xuống, loại cháo ngon như vậy, tôi chỉ được nếm qua duy nhất một lần tại một cửa tiệm lâu đời ở Quảng Châu.
Rau trộn rong biển và trứng chưng cách thủy cũng rất tuyệt, một món ăn ngon miệng, một món dùng chung với cháo trắng cực kỳ hợp khẩu vị. Đầu của tôi chưa ngẩng lên lần nào, mấy cái bát đều đã sạch bóng.
Trước kia, tôi đọc qua tiểu thuyết, trong đó viết cái gì là món ăn càng đơn giản thì càng chứng tỏ được thực lực, bữa điểm tâm hôm nay quả thật không muốn tin cũng không được. Ăn đến mồm miệng vẫn còn vương vấn hương vị, khiến tôi tin tưởng, cũng như hoàn toàn lý giải được tại sao Ngô Cứ Lam lại chán ghét tay nghề nấu ăn của tôi đến vậy.
Sau khi rửa bát đĩa xong, tôi đi vào thư phòng, thì thấy Ngô Cứ Lam đang ngồi nhìn máy tính.
Tôi kéo cái ghế ngồi vào phía trước bên cạnh Ngô Cứ Lam, khuỷu tay gác lên màn hình máy tính, chống lấy đầu, không nói tiếng nào, chỉ nhìn không chớp mắt vào hắn.
Sau một lúc lâu, ánh mắt của Ngô Cứ Lam từ màn hình máy tính mới chuyển hướng nhìn lên mặt tôi, tia nhìn bình tĩnh đến lạnh lùng như nói rằng: cô bị thần kinh à?
Ngô Cứ Lam có làn da trắng lạ thường, thân thể cường tráng, ngũ quan tuấn mỹ, sóng mũi thẳng, đôi mắt so với người Á Đông mi mày có sắc sảo hơn, đen và dài hơn. Khi nét mặt không biểu cảm của hắn lạnh nhạt nhìn đối phương, có chút giống như sinh vật cao nhất trong chuỗi thức ăn ngó xuống sinh vật thấp nhất một cách tàn nhẫn, cao ngạo, không thể không nói rất có lực uy hiếp.
Nhưng tôi đã thấy qua hắn ăn mặc rất buồn cười, bộ dáng yếu ớt hôn mê bất tỉnh, lại tận mắt chứng kiến hắn hiền lành chăm chỉ giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, nấu cơm, kiểu cách lạnh lùng cao ngạo kia sớm đã sụp đổ.
Tôi không cảm thấy hắn là kẻ hung ác, ngược lại cảm thấy hắn giống như một đứa bé thích ra oai, luôn muốn hù dọa người khác. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi duỗi tay ra, thương yêu véo vào hai má của Ngô Cứ Lam.
Da thịt mịn màng, cảm giác lạnh lẽo.
Tôi nhe răng nhếch miệng nở nụ cười trong chớp mắt, sau đó liền ý thức được bản thân đang làm cái gì, lập tức ngây ngẩn cả người. Ngô Cứ Lam cũng ngẩn người nhìn tôi.
Hai người chúng tôi trừng mắt nhìn nhau, không thể tin được là tay của tôi đang véo mặt của hắn!
Tầm mắt của Ngô Cứ Lam hơi rũ xuống, nhìn về phía bàn tay vẫn đang véo hai má của hắn, ánh mắt thập phần quỷ dị, khiến tôi cảm thấy, chỉ trong nháy mắt hắn có thể sẽ ngoạm đứt lìa cánh tay tôi.
Tôi phản ứng ngay lập tức, nhanh chóng rút tay về, đem tay giấu ra sau lưng, cười gượng: “ha ha, ha ha…”
Ngô Cứ Lam ngẩng mặt lên nhìn tôi chằm chằm, tôi lập tức cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại, không thể cười thêm được nữa.
Tôi quyết định “vây Ngụy cứu Triệu” (4.1), “Tôi đã ăn xong mấy món điểm tâm của anh rồi, ngon như vậy, khó trách anh chướng mắt tài nấu ăn của tôi, chính tôi bây giờ cũng bắt đầu nhìn lại tay nghề nấu ăn của mình.”
(4.1) Ý là lảng tránh sang chuyện khác.
Ngô Cứ Lam hoàn toàn không bị lời lẽ nịnh hót của tôi đả động đến, hắn thản nhiên nói: “Cô tự hiểu như vậy là tốt rồi, về sau tôi sẽ nấu cơm.”
Đương nhiên tôi không phản đối, liền lập tức dùng sức gật đầu, nhưng thứ tôi quan tâm không phải là thứ này, mà là: “Ngô Cứ Lam, anh nấu ăn giỏi như vậy, nếu đi làm đầu bếp cho khách sạn năm sao tuyệt đối không thành vấn đề, tại sao anh lại… nghèo đến nỗi tới địa phương nhỏ bé của chúng tôi?”
Ngày hôm qua, tôi còn không nghĩ sẽ phát triển quan hệ với hắn thành bạn trai, không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, nhưng hôm nay lại nhịn không được tò mò. Thật tình hết thuốc chữa, ai bảo hắn từ đầu đến chân đều là bí ẩn, ngay cả tôi đây đã xem tiểu thuyết và phim truyền hình nhiều như vậy cũng không thể nghĩ ra được con người của hắn.
Ngô Cứ Lam nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đã hơi lơ đãng, dường như đang thận trọng tự hỏi hắn vì sao mà lưu lạc đến đây.
Không hiểu sao, đột nhiên tôi lại cảm thấy rùng mình, toàn thân tóc gáy dựng ngược, giống như bỗng nhiên phát hiện ra rắn độc, theo bản năng sợ hãi loài vật gây nguy hiểm đến tính mạng. Thân thể tôi cứng đơ, một cử động nhỏ cũng không dám phát ra. May mắn sao, Ngô Cứ Lam rất nhanh liền dời ánh mắt, trầm mặc nhìn máy tính.
Tôi thở ra một hơi, ngồi phịch xuống phía trước ở bên cạnh Ngô Cứ Lam, lại nhìn hắn, nhưng không có gì khác thường. Tôi cực kỳ ảo não, đây là lần thứ hai bị ánh mắt của hắn làm cho kinh hồn bạt vía. Tôi nhịn không được lấy tay hung hăng che màn hình máy tính lại, nói: “Tôi hỏi anh đấy! Trả lời đi!”
Ngô Cứ Lam nhìn về phía tôi, nói: “Mỗi người đều gặp chuyện không may, gần đây vận số của tôi không được tốt.”
Hắn không thật sự giải thích, nhưng một câu tựa như đã giải thích rất nhiều. Cơn tức giận của tôi trong khoảnh khắc liền tiêu tan, cảm giác được trong lòng có chút chua xót, không biết nên làm sao để an ủi hắn, đành im lặng một lúc lâu mới nói: “Nếu tạm thời anh chưa nghĩ ra nơi nào để đi, cứ tạm thời ở lại đây giúp việc cho tôi! Lúc nào anh muốn đi, tôi sẽ đưa cho anh chút lộ phí.”
Ngô Cứ Lam mặt không chút thay đổi, chăm chú nhìn tôi trong chớp mắt, không nói tiếng nào, đứng lên, nghênh ngang mà đi.
Tôi trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn, thì thào mắng: “Một chút cảm tình cũng chẳng có! Tốt xấu gì cũng là tôi đang giúp anh! Vậy mà cười một cái cũng không được!”
Buổi xế chiều, tôi có hẹn với thợ trang trí nhà đến gặp mặt, anh ta tên Vương Điền Lâm, là chồng của bạn học thời cấp hai của tôi, trước kia chúng tôi đã có gặp qua, coi như là quen biết.
Tôi dẫn anh ta đi từ lầu trên xuống lầu dưới, để anh ta xem kỹ qua tất cả các phòng ở, Vương Điền Lâm biết tiền của tôi không có nhiều, nên nói chuyện rất thật lòng: “Việc trang trí nhà cửa này, cùng một loại nhà, có người tốn kém 100 vạn, có người chỉ chi hơn 10 vạn, chúng ta muốn tiết tiệm, nhưng có nhiều cái tuyệt đối không thể tiết kiệm. Thứ nhất là phải an toàn, thứ hai là mấy loại đồ dùng tiện nghi này nọ, nếu mua quá rẻ dùng được một hai năm bị hư hỏng, sau này phải mua lại thì rất phí.”
Thật có đạo lý, tôi gật đầu “Vâng” một tiếng.
Vương Điền Lâm lấy vở và bút ra, vẽ sơ đồ phân tích nơi nào cần làm mới hoàn toàn, nơi nào chỉ cần trang trí qua một chút. Căn nhà được sửa chửa cách đây 8 năm, có nhiều chỗ đã xuống cấp, tôi đều chỉ ra cho anh ta thấy, đến lúc đó, chỗ nào nên tu dưỡng thì tu dưỡng, nên sửa lại thì sửa lại. Hai người chúng tôi thương lượng sắp xếp kế hoạch trang trí lại nhà cửa để bắt đầu thi công.
Tôi tin tưởng Vương Điền Lâm, cũng biết anh ta đã quen với việc mua bán nguyên vật liệu ở đất liền, về giá cả khẳng định so với tôi tự ra ngoài mua sẽ tiện lợi hơn nhiều, nên tôi ủy thác cho Vương Điền Lâm mua tất cả các nguyên vật liệu cần thiết. Vương Điền Lâm đại khái tính toán cho tôi biết chi phí nhân công ít nhất là 8 vạn.
So với chi phí tôi dự liệu có cao hơn một chút, nhưng việc trang trí nhà cửa vượt quá một hai vạn cũng thật bình thường, nên tôi đồng ý. Bởi vì phải mua nguyên vật liệu, ngoài ra còn có tiền đặt cọc, nên chúng tôi thương lượng chi trước 5 vạn, còn lại thì căn cứ vào tiến độ công trình và nguyên vật liệu phát sinh mà chia ra trả dần.
Vương Điền Lâm biết tôi muốn nhanh chóng khởi công, tính toán ngày mốt tiến hành. Bởi vì không phải công trình lớn, Vương Đền Lâm hứa hẹn điều kiện tiên quyết là bảo đảm chất lượng, nên có thể linh động, sẽ tiến hành nhanh nhất có thể, tính toán xong xuôi, đoán chừng hơn nửa tháng là có thể hoàn thành.
Tôi cảm kích hỏi: “Anh muốn chuyển khoản hay lấy tiền mặt?”
“Tốt nhất là tiền mặt.”
Đúng là có chút phiền toái, nhưng tôi đồng ý phối hợp, “Ngày mai tôi sẽ đưa cho anh.”
Vương Điền Lâm sảng khoái nói: “Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi thuyền qua biển để mua nguyên vật liệu, buổi tối mới có thể về đến nơi. Chúng ta là người quen, không sợ lừa gạt nhau, ngày mốt khởi công, lúc đó cô đưa cho tôi cũng được.”
“Vâng!”
Vương Điền Lâm nhận thấy chuyện cần bàn đều đã bàn xong, anh ta nói chuyện tán gẫu thêm vài câu, liền cáo từ. Tôi nói tiếng cảm ơn, đưa anh ta đến tận cửa.
Ngày hôm sau, tôi đến ngân hàng rút tiền.
Ngoại trừ số tiền 5 vạn phải đưa Vương Điền Lâm, tôi còn lấy thêm 1 vạn, dùng để mua TV, bàn ghế,… Giao thông trên đảo không được thuận lợi, hàng hóa lớn thường phải đợi mười ngày nửa tháng mới có thể giao đến nơi, thà mua sớm không nên mua trễ. Nếu mua sớm, cùng lắm phải chịu khó trông coi một chút; còn mua trễ, có thể nhà trọ khai trương xong rồi, hàng còn chưa giao tới.
Tuy biết rõ dân cư trên đảo cần cù chất phát, an ninh yên ổn, nhưng trong túi đang có hơn 6 vạn, tôi rất cẩn trọng, cố ý đeo túi hướng ra trước ngực, ôm chặt phía dưới cánh tay.
Khi đi qua khu phố chợ rộn ràng nhốn nháo, tôi ngẩng đầu nhìn về hướng lên núi, con đường uốn lượn dẫn đến khu phố cổ, đã sắp về đến nhà, cảnh giác ở trong lòng tôi nhạt đi vài phần.
Hải đảo vẫn còn tồn tại phố cổ là do có nhiều loại nguyên nhân, họ tháo tháo dỡ dỡ, sửa sửa thay thay, đến khi chính phủ kịp nhận ra phải bảo vệ trùng tu, thì chỉ còn sót lại khu phố cổ héo lánh cùng với bến tàu, nằm phía bên kia khu phố đèn lồng nhộn nhịp có du khách hội tụ. Ngã tư đường ở khu phố cổ rất hẹp, ô tô không thể đi vào, hai bên đường đều là những ngôi nhà cũ kỹ của dân bản xứ, ngoại trừ một cửa hàng tạp hóa bán thuốc lá, rượu, đồ ăn vặt, còn lại không có ai buôn bán gì cả, nên cực kỳ yên tĩnh.
Đang là giờ làm việc, trên đường không có bóng người, tôi men theo con đường đá gồ ghề, hướng đi lên. Một chiếc xe máy từ phía trên đổ xuống, trên xe là hai gã đàn ông, đều đội nón bảo hiểm che hết khuôn mặt.
Tôi lui vào phía trong, xe máy nhắm thẳng hướng tôi lao đến, lúc đi thoáng qua, gã đàn ông ngồi phía sau giơ tay giật lấy túi xách của tôi. Trong tiếng động cơ xe gầm rú, chiếc xe chợt tăng tốc, chạy nhanh về phía trước, tôi theo bản năng túm lấy dây đeo túi xách không buông, nhưng sức lực của tôi làm sao chống lại sức chạy của xe máy, nên lập tức bị té nhào xuống đất, cả người bị kéo về phía trước.
Quần áo mỏng manh không thể bảo vệ được tôi, thân hình của tôi bị kéo lê trên nền đá gồ ghề, toàn thân đều đau đớn, nhưng vì tiếc 6 vạn kia, nên tôi không muốn buông cái túi ra, càng nắm chặt hơn. Gã ngồi phía sau xe máy thì thào mắng một câu, sau đó rút ra con dao cắt phăng cái dây đeo, xe máy bị xóc mạnh, con dao sắc bén xẹt ngang qua bàn tay của tôi. Trong cơn đau đớn, tay của tôi rốt cuộc cũng buông ra, cả người ngã trên mặt đất. Không biết rốt cuộc ở trong mắt là bụi bẩn, hay là máu, tôi cảm thấy vừa đau vừa không nhìn thấy rõ, chỉ nghe được tiếng xe máy gầm rú nhanh chóng phóng xa, biến mất không thấy.
Từ lúc nhìn thấy chiếc xe máy cho đến lúc bị cướp đi, cùng lắm chỉ có 2-3 phút đồng hồ, khu phố cổ vẫn yên tĩnh ấm áp, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi lại giống như đã đi dạo một vòng xuống âm phủ.
Tôi cố gắng chống đỡ người đứng lên, một chân không có giày, hai bên đùi bị ma sát trên nền đá bong tróc da thịt, tất cả đều là máu, trên mu bàn tay bị thương, máu tuông không ngừng. Tôi cảm thấy trước mắt mơ hồ, căn bản không thể nhìn thấy đường đi, lấy tay dụi mắt một chút, lại làm cho bụi bẩn và máu trộn lẫn vào nhau, càng nhìn không rõ.
Tôi nghĩ muốn báo nguy, nhưng điện thoại ở trong túi xách, cũng bị cướp đi rồi. Mờ mịt lần mò phương hướng về nhà, tôi vừa run rẩy đi từng bước, vừa kêu lên: “Có ai không? Có ai không…”
Toàn thân tôi trên dưới đều đau đớn, càng cố gắng dùng sức, cố gắng kêu lên, hy vọng có ai đó đến giúp đỡ, nhưng không biết có phải do giọng của tôi khàn đặc không truyền đi được, hay là gần đây không có ai ở nhà, hay không có ai đi qua. Một khắc đó, rõ ràng đang đi dưới ánh nắng mặt trời, lại giống như đi vào một thế giới âm u lạnh lẽo.
Sẽ không có ai đến giúp tôi, trên thế giới này tôi chỉ có một mình.
Nếu không có ai nghe được, tôi sẽ không gọi, tuyệt vọng đến cuối cùng, ngược lại sẽ thêm bình tĩnh. Sợ hãi vô ích, nước mắt vô dụng, giống như từ trước đến nay, chỉ có một con đường thoát duy nhất, đó là cắn răng đi về phía trước. Trước kia tôi đã tin rằng chắc chắn cuối cùng tôi cũng sẽ trưởng thành, hiện tại tôi tin rằng chắc chắn cuối cùng tôi cũng sẽ về đến nhà.
Bởi vì không thấy rõ đường đi, tôi chỉ có thể giống như người mù, hai tay mò mẫm về phía trước, sờ soạng lê từng bước chân, từng bước từng bước một đi về phía trước, mỗi một bước đều giống như đi trên lưỡi dao.
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo nắm được tay của tôi, tôi giống như con vật nhỏ bị kinh sợ, lui mạnh về phía sau, liền nghe được giọng nói của Ngô Cứ Lam: “Là tôi!”
Cùng với giọng nói đó, hắn gắt gao nắm chặt tay tôi, không để tôi giãy giụa, rõ ràng bàn tay của hắn tuyệt đối không ấm áp, nhưng trong nháy mắt ấy, lại khiến tôi cảm giác được, đó là nơi ấm áp nhất trên thế giới này.
Tôi cũng gắt gao nắm chặt tay hắn, lo sợ hắn sẽ biến mất không thấy, hắn dường như hiểu được nỗi sợ hãi của tôi, liền nói: “Tôi ở đây, sẽ không bỏ đi.”
Tôi dần dần bình tĩnh trở lại, cảm thấy thật xấu hổ, dùng giọng khàn đặc, che giấu nói: “Tôi bị cướp, phải nhanh chóng báo nguy. Tôi còn bị thương, đại khái phải đi bệnh viện.”
Ngô Cứ Lam nói: “Thương thế của cô tôi đã xem qua, đừng lo lắng, chỉ có vết cắt trên mu bàn tay phải là khá nghiêm trọng. Các vết thương khác tuy nhìn qua có vẻ nặng, nhưng đều là bị thương ngoài da.”
Tôi nói: “Mắt của tôi không biết bị làm sao, nhìn không rõ lắm.”
“Không có vấn đề gì, chỉ là bị bụi bẩn bay vào, dùng nước sạch rửa kỹ, thị lực có thể khôi phục lại.” Ngô Cứ Lam dịu dàng nói: “Trên tay của cô có vết thương, thả lỏng đi, không cần dùng sức.”
Tôi thả lỏng một chút, Ngô Cứ Lam lập tức buông tay, tôi khẩn trương kêu lên: “Ngô Cứ Lam!”
“Tôi ở đây.”
Chỉ nghe một tiếng “xoẹt” vang lên, Ngô Cứ Lam dùng một mảnh vải quấn chặt bàn tay của tôi lại, giải thích nói: “Giúp cầm máu.”
“Cảm ơn. A!”
Trong tiếng kêu thất thanh sợ hãi của tôi, Ngô Cứ Lam ngồi xổm xuống bế tôi lên, bước nhanh đi về phía trước, “Chúng ta đến bệnh viện.”
Vừa rồi, toàn bộ dũng khí đơn độc dùng để chống đỡ, lúc này có thứ dựa vào, hoàn toàn yên tâm, tôi mới nghĩ đến chuyện cũ mà sợ hãi, tứ chi như nhũn ra, thân thể không còn cứng ngắc chống chọi nữa. Tôi đơn giản dựa đầu vào vai của Ngô Cứ Lam, cả người đều rúc vào lồng ngực của hắn.
Tuy rằng tôi vẫn không nhìn thấy rõ, giống như trước toàn thân đều đau đớn, nhưng có thể cảm giác được ánh nắng mặt trời đang chiếu lên người, bây giờ là thời gian ấm áp nhất ban ngày.
Khi đi ngang qua tiệm tạp hóa ở đầu xóm, vài ông già bà lão đang ngồi ăn vặt, uống trà và chơi cờ nhìn thấy bộ dáng dọa người của tôi, liền ồn ào một trận, có người nhiệt tình gọi xe taxi, có người gọi điện thoại báo nguy.
Sau khi lên xe taxi, Ngô Cứ Lam nâng bàn tay bị thương của tôi lên cao, “Như vậy máu sẽ chảy chậm một chút.”
Tôi cười nói: “Tôi đoán được, có xem qua trên TV rồi.”
Tôi sờ soạng mảnh vải đang quấn trên bàn tay, “Sao có vải ở đây vậy? Không phải là do anh xé quần áo ở trên người xuống chứ? Cách này đúng là có chút lỗi thời.”
“Đoán đúng rồi. Cô thích xem phim trên TV lắm sao?” Ngô Cứ Lam đại khái sợ tôi không nhìn thấy gì, muốn khiến tôi an lòng, nên nói nhiều một chút.
“Tôi cũng không biết là do thật sự thích hay do thói quen nữa. Theo như tôi nhớ được, lúc ba mẹ tôi cãi nhau, bọn họ không có thời gian để ý đến tôi, tôi chỉ có thể im lặng ngồi xem TV; sau này, cùng sống với cha dượng, mẹ kế, tôi sợ chuốc lấy phiền phức, nên mỗi lần bọn họ đi ra ngoài, tôi đều ở nhà xem TV; dần dà, tôi phát hiện xem TV không chỉ rất thích hợp cho một người tự tiêu khiển, mà còn không cần phải tốn tiền, là lựa chọn tốt nhất cho một kẻ thích tiết kiệm tiền như tôi. Từ phim TVB của Hong Kong, cho đến phim trong nước, rồi phim Hàn, sau này là phim Mỹ, phim Thái, tuy rằng có không ít người chê cười loại tiêu khiển vô bổ này, nhưng đối với tôi mà nói, phim truyền hình giống như người bạn cùng lớn lên với tôi. Trong thể loại tình cảm nội dung cẩu huyết ly kỳ này, có người tâm tính hiểm độc, có âm mưu phản bội, cũng có tình thân ấm áp, tình yêu lãng mạn, tình bạn nhiệt huyết.”
Tôi nói xong, liền cười rộ lên, “Khi đó, bạn học rất hâm mộ tôi, bởi vì không có người lớn quản thúc, tôi còn có thể xem một chút cái gọi là người lớn mới được xem, tôi là đứa duy nhất trong lớp nhìn thấy nam nữ hôn nhau, lăn lộn trên giường…”
Cảm giác như có chút đắc ý vênh váo… Tôi vội cứu chữa: “Không hoàn toàn là thấy hết, mấy cảnh nam nữ thân thiết như thế, đều bị nhà đài cắt đi, chỉ là ám chỉ bọn họ đã có làm…”
Tôi cảm thấy càng nói càng không thích hợp, nên nhanh chóng im miệng.
May mắn bệnh viện không xa lắm, tài xế taxi bị bộ dáng của tôi dọa sợ, nên chạy nhanh như chớp, trong nháy mắt đã tới.
Giang Dịch Thịnh nhận được điện thoại của tôi, đã chuẩn bị sẵn cái giường đẩy, chờ trước cửa bệnh viện.
Ngô Cứ Lam mở cửa xe, tôi vừa sờ soạng nghĩ tự mình xuống xe, hắn đã đến bế tôi xuống.
Giang Dịch Thịnh nhìn thấy bộ dáng của tôi, liền bị dọa sợ một trận, chờ sau khi Ngô Cứ Lam bế tôi lên giường, lập tức đẩy đến phòng cấp cứu.
Giang Dịch Thịnh vừa đi, vừa hỏi tôi đau thế nào. Nghe tôi nói mắt bị đau, không nhìn thấy rõ mọi thứ, hắn vội cúi thấp người, kiểm tra qua một chút, xác định không có bị thương, mà bị bụi bẩn bay vào mắt, trong mắt có tụ máu bầm. Hắn an ủi tôi: “Như thế này không sao cả, để y tá rửa mắt cho em, một lát sẽ hết ngay.”
Vào đến phòng cấp cứu, y tá nhìn thấy bệnh nhân là do bác sĩ Giang dẫn đến, nên không vội đuổi đi, mà hỏi ý kiến một cách nhã nhặn: “Bác sĩ Giang, anh và vị này đều muốn ở lại đây sao?”
Giang Dịch Thịnh cười gượng hai tiếng, nói với tôi: “Hai chúng ta rất thân, nhưng không thân đến nỗi có thể nhìn thấy em cởi quần áo. Anh sợ ở đây lại có ý nghĩ không trong sáng, hay là anh ra ngoài chờ nhé!”
Bác sĩ và y tá đều cười rộ lên, tôi nhịn không được cũng nhếch miệng cười, mắng: “Cút!”
Giang Dịch Thịnh kéo theo Ngô Cứ Lam, cùng “cút” ra ngoài cửa phòng cấp cứu. Phòng cấp cứu không có cửa, chỉ dùng màng kéo che lại, như vậy tuy rằng nhìn không thấy bên trong, nhưng có thể nghe được bên trong nói chuyện.
Bác sĩ giúp tôi kiểm tra thân thể, y tá giúp tôi rửa mắt, bởi vì thân quen với Giang Dịch Thịnh, cho dù là bác sĩ hay y tá, đều cực kỳ tận tâm tận lực.
Chờ đến lúc mắt của tôi có thể nhìn thấy rõ vài thứ, bác sĩ kiểm tra xong, liền nói: “Vết thương trên tay khá nghiêm trọng, những chỗ khác đều là bị thương ngoài da. Vết thương này phải may ít nhất mười hai mười ba mũi, nhưng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chức năng của bàn tay, cùng lắm chỉ để lại vết sẹo nhỏ.”
Đúng là không khác gì so với chuẩn đoán của Ngô Cứ Lam và Giang Dịch Thịnh, tôi nói: “Vậy, phiền bác sĩ.”
Bác sĩ tháo mảnh vải băng trên tay tôi, hỏi: “Ai đã giúp cô xử lý vết thương vậy? Làm rất tốt !”
“… Anh họ của tôi.”
Nhất định là nghe được câu trả lời của tôi, ở bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Giang Dịch Thịnh: “Anh Ngô thật sự biết không ít kiến thức về xử lý cấp cứu, trước kia có học qua rồi sao?”
Ngô Cứ Lam nói: “Có học qua một chút.”
Giang Dịch Thịnh nói: “Phải cho anh một lời khen! Người bình thường cho dù đã học qua vài lần các khóa ứng dụng thực tế cũng không thể nhớ nổi một chút gì. Tôi thấy anh vừa rồi tuy động tác có nhanh nhẹn, nhưng không khẩn trương, đương nhiên đã đoán được Tiểu La không bị sao cả.”
Ngô Cứ Lam im lặng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Giang Dịch Thịnh sau đó chỉ nói chuyện phiếm, không hỏi gì thêm, ngược lại người thắc mắc là tôi, tôi ngạc nhiên Ngô Cứ Lam chẳng những biết sơ cứu vết thương mà còn hiểu biết một chút y thuật. Đích thực giống như Giang Dịch Thịnh nói, tuy rằng Ngô Cứ Lam động tác nhanh nhẹn, nhưng không khẩn trương bối rối, đương nhiên đã sớm đoán được tôi không có việc gì, điều này chỉ có người chuyên nghiệp mới có thể nhận ra.
Đợi bác sĩ xử lý xong vết thương, tôi mặc một bộ áo y tá, mang một đôi dép y tá, khập khiễng ra khỏi phòng cấp cứu.
Giang Dịch Thịnh nhìn thấy tôi, “phì” một tiếng bật cười: “Oa! Bộ đồ thật hấp dẫn!”
Tôi lập tức đỏ mặt, tôi cao 1 mét 73, bộ áo của y tá cho mượn mặc có hơi ngắn, đôi chân dài lộ ra ngoài, tôi vốn nghĩ muốn thay ra từ lúc nãy.
Bác sĩ nói: “Vừa đúng lúc có sẵn bộ áo, khỏi phải ngại vết thương trên đùi.”
Tôi nhanh chóng liếc mắt về phía Ngô Cứ Lam, nói với Giang Dịch Thịnh: “Bộ váy của em không thể mặc được nữa, y tá nể mặt anh, nên chạy đi tìm người mượn quần áo. Lại còn bảo hấp dẫn, bộ dáng quái quỷ như vậy hấp dẫn cái gì !”
Giang Dịch Thịnh thấy tôi có vẻ đang giận, không dám trêu chọc nữa, cười cười vỗ vỗ vào chiếc xe lăn đã chuẩn bị sẵn, “Đi thôi! Anh đưa em về.”
“Anh không phải làm việc à?”
Giang Dịch Thịnh học theo lời nói của tôi, “Bộ dạng của em quái quỷ như vậy, anh không muốn nhìn thấy nữa !”
Tôi dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn Giang Dịch Thịnh một cái, liền ngồi lên xe lăn.
Giang Dịch Thịnh lái xe đưa tôi và Ngô Cứ Lam đến khu chợ bên ngoài khu phố cổ. Đường lên núi xe hơi không thể đi vào, nên đành phải đi bộ. Đùi của tôi bị thương, đi vài bước thì không thành vấn đề, nhưng tưởng tượng phải khập khiễng về nhà, khẳng định là không thể chịu nổi.
Giang Dịch Thịnh xuống xe, giúp tôi mở cửa xe, chần chừ không nói gì, rầu rĩ cân nhắc xem làm sao để đưa tôi về nhà, đoán chừng chỉ còn có cách bế tôi lên.
Tôi cũng phát hiện vấn đề trước mắt thật khó giải quyết, nhìn đến con đường uốn lượn đi lên khu phố cổ, nhíu mặt nhíu mày suy tư một lát.
Ngô Cứ Lam không nói tiếng nào đi đến bên cạnh cửa xe, cúi người xuống, một tay đặt dưới lưng, một tay đặt dưới đầu gối của tôi, thoải mái ôm tôi ra ngoài, bình thản ung dung nói: “Đi thôi.”
Giang Dịch Thịnh mở to mắt nhìn.
Mặt của tôi đỏ bừng, đè nặng âm thanh nói: “Thả tôi xuống!”
Ngô Cứ Lam hỏi: “Sao vậy? Tôi bế không được thoải mái à?”
“Không phải.”
“Không phải, vậy đi thôi!”
Tôi nhỏ giọng nói: “Như vậy… không được, nhiều người sẽ nhìn thấy.”
Ngô Cứ Lam vừa sải bước đi tới, vừa bình tĩnh nói: “Lúc nãy tôi đã ôm cô đi như vậy, cũng có rất nhiều người nhìn thấy.”
Đối với loại người không hiểu cái gì gọi là “chuyện cấp bách phải nghe theo”, tôi cảm thấy cực kỳ bất lực, chỉ có thể im miệng.
Lần đầu tiên khi hắn bế tôi, mắt của tôi nhìn không rõ, toàn thân trên dưới đều đau đớn, căn bản không có nghĩ nhiều. Nhưng lúc này, thần trí thanh tỉnh, tôi mới ý thức được đây là lần đầu tiên trong đời cùng với một người đàn ông thân mật tiếp xúc cơ thể, tim cứ đập thình thịch, đập mạnh đến nỗi tôi hoài nghi Ngô Cứ Lam hoàn toàn có thể nghe được.
Còn chưa tới nhà, tôi đã thấy hai người cảnh sát đứng ở trước cửa, còn có mấy người hàng xóm tò mò xem náo nhiệt.
Tôi lập tức vùng vẫy, nói: “Thả tôi xuống.”
Ngô Cứ Lam thế nhưng không làm theo, vẫn ôm tôi vào sân vườn mới buông ra.
Trong lúc cảnh sát và mấy người hàng xóm nhìn bằng ánh mắt sáng quắc, tôi ngay cả ngẩng đầu cũng không dám làm, may mắn có Giang Dịch Thịnh, hắn lập tức giới thiệu với mọi người thân phận “anh họ” của Ngô Cứ Lam, lại còn cường điệu vết thương ở trên đùi của tôi.
Vết thương trên đùi của tôi, nhìn qua rất đáng sợ, khi mấy người hàng xóm đều gật đầu hiểu được, tôi mới bình tĩnh trở lại.
Tôi mời hai vị cảnh sát đến phòng khách ngồi, mấy người hàng xóm đứng ở trong sân, thì thầm to nhỏ bàn luận.
Tôi khách khí nói với cảnh sát: “Tôi lên thay quần áo, sẽ nhanh chóng xuống tiếp chuyện.”
Một dì hàng xóm quen thân với tôi từ nhỏ, giúp tôi chậm rãi đi lên lầu, cởi bỏ bộ đồ y tá, thay vào bộ váy rộng rãi mặc ở nhà tôi mới cảm thấy cả người thoải mái.
Tôi ngồi đối diện với hai người cảnh sát, kể lại mọi chuyện tôi đã trải qua một lần cho bọn họ nghe, tôi hoàn toàn không nhìn rõ diện mạo của hai tên cướp, xe máy cũng không thấy rõ biển số, ấn tượng duy nhất chính là trên cổ tay của tên đã giật túi sách của tôi có một vết bớt nhỏ màu đen.
Cảnh sát tỏ vẻ nhất định sẽ dốc hết sức điều tra, trong lời nói cũng thể hiện rằng, những vụ án loại này đều là lén lút gây án, rất có thể bọn chúng đã rời khỏi đảo, lấy lại tiền khẳng định rất khó.
Tôi sớm đoán được điều này, nên chẳng có phản ứng gì quá kích động.
Hai vị cảnh sát nhận thấy cái gì cũng đều đã nói rõ, liền đứng dậy cáo từ, Giang Dịch Thịnh sau khi tiễn bọn họ ra cửa, cũng đuổi luôn mấy người hàng xóm về nhà.
Giang Dịch Thịnh đi vào phòng khách, ngồi xuống đối diện với tôi, hỏi: “Em còn lại bao nhiêu tiền?”
“Hơn bốn vạn.”
Giang Dịch Thịnh buồn bực nói: “Đám cướp chết tiệt, nếu anh mà bắt được, không đánh gãy hết tay bọn chúng anh thề không làm người.”
Giang Dịch Thịnh học đại học y ở Bắc Kinh, nên rất hiểu hoàn cảnh của những kẻ quê mùa như tôi, sống ở Bắc Kinh, ăn, mặc, ở, tất cả đều phải cần tiền. Tôi là một cô gái mới ra trường, tiền lương tính luôn thuế cùng lắm chỉ có bảy tám ngàn, ba năm rưỡi có thể tiết kiệm được hơn mười vạn, nhất định là kiệm ăn kiệm ở, hưởng lạc thú vui đều không có, nhưng bây giờ lại đột nhiên mất trắng đến sáu vạn.
Tôi cười cười, ngược lại an ủi hắn, “Của đi thay người, mất thì coi như mất đi!”
Lúc mới vừa bị cướp, tôi từng nghĩ đánh cược với tính mạng để giữ được tiền, nhưng đến khi nhìn thấy bác sĩ may từng mũi kim lên vết thương, lại nhớ tới trước kia đám cướp bóc chạy nhanh náo loạn gây tai nạn chết người, liền đột nhiên nghĩ thông suốt, thậm chí rất hối hận. Tiền tài là thứ yếu, tính mạng mới quan trọng, nếu về sau có gặp cướp lần nữa, nhất định phải lập tức đưa tiền bảo toàn tính mạng.
Giang Dịch Thịnh thấy tôi không phải miễn cưỡng cười, mà thật sự nghiêm túc, nên vơi bớt tức giận, nói: “Em thật là nhân từ.”
Tôi cười hì hì nói: “Con người của chúng ta như vậy, ưu điểm lớn nhất chính là lòng nhân từ!” Từ trước tới nay gặp chuyện bất hạnh cũng đã đủ bất hạnh, nếu như vẫn để nó vướng mắc ở trong lòng, chỉ khiến chính mình đi tra tấn chính mình. Cho dù là tôi, hay là Giang Dịch Thịnh cũng đều không phải người như vậy.
Giang Dịch Thịnh sững sờ một chút, liền thoải mái nở nụ cười, “Em cần bao nhiêu tiền để sửa nhà? Anh cho em mượn, anh chỉ có nhiều lắm khoảng năm vạn.”
Tôi suy nghĩ nói: “Em không biết khi nào thì cần nhiều, anh cho em mượn hai vạn là được rồi, em đỡ phải có áp lực.”
“Được.” Giang Dịch Thịnh biết hoàn cảnh của hắn, cũng biết tính cách của tôi, nên không khuyên nữa. Hắn chợt nhớ tới cái gì, liền thử hỏi: “Đầu To hiện giờ là người có tiền.”
Tôi cười cười, không trả lời hắn, Giang Dịch Thịnh liền hiểu được. Hắn nói với Ngô Cứ Lam nãy giờ vẫn ngồi ở bên cạnh không nói tiếng nào: “Anh Ngô, Tiểu La làm phiền anh chăm sóc rồi. Có chuyện gì, anh gọi điện thoại cho tôi.” Hắn lấy điện thoại di động ra, “Chúng ta trao đổi số điện thoại, để tiện liên lạc.”
Ngô Cứ Lam nói: “Tôi không có.”
Giang Dịch Thịnh ngây ngẩn cả người.
Tôi vội nói: “Di động của anh họ đã làm mất dọc đường, vốn định đi mua cái mới nhưng còn chưa có thời gian. Hiện tại điện thoại của em cũng mất, anh giúp em mua hai cái, còn chứng minh thư ở trong túi xách nữa, cũng đã bị mất, anh nghĩ cách giúp em lấy lại số điện thoại trước đã.”
“Rồi! Anh Ngô, anh đưa chứng minh thư của anh cho tôi, tôi giúp anh mua điện thoại sẵn tiện lấy luôn số.”
Ngô Cứ Lam im lặng nhìn tôi, trong lòng tôi liền có chút hồi hộp, đột nhiên phát hiện mình là một người chủ hoàn toàn không có kinh nghiệm, chưa bao giờ hỏi hắn giấy chứng minh thư hay căn cước. Trong nhất thời, trong lòng tôi rối loạn, cố không nghĩ nhiều nữa, trước tiên phải đối phó với Giang Dịch Thịnh, “Không cần, cái đó để em làm được rồi.”
“Ok! Em nghỉ ngơi cho tốt, tối anh sẽ ghé lại.” Giang Dịch Thịnh vội vàng rời khỏi, khẩn trương đi làm việc.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người là tôi và Ngô Cứ Lam, tôi do dự xem làm sao để mở miệng. Lấy quan hệ chủ thuê mà nói, tôi muốn xem chứng minh thư của hắn đương nhiên bình thường, nhưng nếu là quan hệ bạn bè, yêu cầu lấy xem chứng minh thư thì có hơi quái lạ. Không biết từ lúc nào, tôi đã xem hắn như bạn bè ngang hàng.
Ngô Cứ Lam phá vỡ yên lặng, mở miệng nói: “Nếu cô muốn hỏi tôi giấy căn cước, tôi không có.” Vẻ mặt của hắn cực kỳ thong dong bình tĩnh, giống như nói chuyện hiển nhiên xảy ra như vậy.
Quái lạ chính là, tôi dường như cũng đã chuẩn bị tâm lý, không có một chút kinh ngạc, phiền muộn đều tan biến, tuy rằng bản thân không biết đang buồn phiền chuyện gì, tan biến cái gì. Đang lúc trong lòng đang biến đổi liên tục, tôi nghĩ rất nhiều thứ…
Nhiều người sinh con quá kế hoạch quy định, sau khi sinh không được cấp hộ khẩu; rồi những người nhập cư trái phép, trước kia trên đảo cũng từng có người Việt Nam, Philippin nhập cư; cũng có những người chạy đến đảo này để vượt biên sang Mỹ, Châu Âu, tuy tôi không nhìn thấy tận mắt, nhưng đã có nghe qua.
Tôi hỏi: “Giấy căn cước của anh là bị mất hay căn bản anh không có giấy căn cước?”
Không đợi Ngô Cứ Lam trả lời, tôi vội nói: “Không cần nói cho tôi biết, kỳ thật tôi không muốn biết, anh làm tốt việc của mình là được rồi.”
Ngô Cứ Lam không chút che giấu, giống như hắn đối với việc này không thèm quan tâm, ung dung tự tại, mỉm cười nói: “Nếu cô không có việc gì, tôi đi đun chút nước đây.”
Tôi bối rối gật đầu, hắn liền đi vào nhà bếp.
Vì giúp tôi cầm máu, vạt áo sơ mi của hắn đã bị xé hết một góc, bên cao bên thấp, nhìn qua có chút quái đảng. Tôi nhìn chằm chằm một lúc lâu, tâm trạng đang hỗn loạn cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Hiện tại, tôi có chuyện cấp bách cần đối mặt giải quyết. Ngày mai sẽ khởi công sửa chữa nhà, tiền để sửa chữa đã bị người ta cướp đi rồi.
Tôi im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó dùng điện thoại riêng ở nhà gọi cho Vương Điền Lâm.
Hai người chúng tôi tán gẫu vài câu, tôi hỏi anh ta mua nguyên vật liệu thế nào, anh ta nói đã mua xong, đang ở trên thuyền gần về đến nơi, bảo tôi cứ yên tâm, các nhân công đều đã liên hệ xong xuôi, tuy rằng có chút gấp gáp, tìm người hơi vội, nhưng dựa vào mặt mũi của anh ta, nhân công mời được đều có tay nghề giỏi.
Người trong giang hồ quý ở chữ tín, tôi không thể để Vương Điền Lâm thất tín với người khác, nên ý định “hủy bỏ sửa chữa nhà” ở trong lòng liền lập tức xua đi.
Tôi kể cho Vương Điền Lâm nghe chuyện mình bị cướp, bảo rằng tiền bạc có chút rắc rối, hỏi anh ta có thể xem lại phương án sửa chữa điều chỉnh một chút, trước hết làm một phần, phần còn lại về sau chờ có tiền thì làm thêm từ từ.
Hai chúng tôi ở trong điện thoại thương lượng thêm một lát, bỏ bớt một ít hạng mục, điều chỉnh lại số tiền cần phải chi là hơn bốn vạn.
Tôi ngập ngừng nói: “Thật ngại quá, cảm ơn anh.” Sau đó cúp điện thoại.
Vừa ngẩng đầu, tôi liền nhìn thấy Ngô Cứ Lam bưng ly nước, đang đứng ở cửa, hẳn là nhìn thấy chân của tôi không tiện đi lại, sợ tôi khát nước, nên mang đến cho tôi.
Tôi thở dài nói: “Đợi sửa chữa xong, trong tay tôi một đồng cũng không có.”
Ngô Cứ Lam thản nhiên nói: “Tiền còn có thể kiếm lại được, tính mạng thì không, như vậy tốt lắm rồi.”
Hắn đưa ly nước cho tôi, đang lúc khát, tôi uống một hơi hết sạch, nếm được trong nước có bỏ thêm chút mật ong, tôi liền nhớ tới lần đầu gặp Ngô Cứ Lam, không khỏi mím môi mỉm cười.
Tôi nhẹ giọng nói: “Anh bởi vì gặp chuyện không may nên mới lưu lạc đến đây, tôi sẽ cố gắng trong khả năng có thể, giúp anh vượt qua những ngày không may mắn này. Về những thứ khác, nếu anh không nói, tôi sẽ không hỏi.”
Ngô Cứ Lam lẳng lặng nhìn tôi trong chớp mắt, không thèm nói tiếng nào, xoay người rời khỏi.
Ngô Cứ Lam ở trong bếp ở nấu cơm tối, tôi có chút nhàm chán, ngồi vào bàn máy tính, luyện tập dùng tay trái sử dụng máy tính.
Có tiếng gõ cửa vang lên, tôi giật mình, vất vả đứng lên, lớn tiếng gọi: “Ngô Cứ Lam, ra mở cửa!”
Ngô Cứ Lam đi ra mở cửa, quả nhiên là Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh một trước một sau tiến vào.
“Tiểu La đâu?” Chu Bất Văn vừa nói cũng đã nhìn thấy tôi, liền chạy vài bước đến trước cửa sổ, hỏi: “Giang Dịch Thịnh nói tay của em bị thương, có nghiêm trọng lắm không?”
Tôi nâng tay trái lên cho anh ấy xem, “Không sao cả, tên cướp đó hẳn là không phải cố ý muốn làm hại em. Lúc hắn định cắt cái quai túi xách, con dao lệch một chút cắt vào tay em. Bác sĩ nói tĩnh dưỡng tốt, sau khi hồi phục sẽ không để lại di chứng.”
Chu Bất Văn liền nhìn đánh giá bàn tay của tôi, nói: “May mắn không có việc gì, bằng không anh…” Anh ấy dừng lại một chút, không nói câu nói tiếp theo, “Về sau em cẩn thận một chút.”
Tôi gật đầu: “Vâng.”
Giang Dịch Thịnh cười nói: “Haizz… Hai người muốn đứng nói chuyện qua cửa sổ à? Đầu To, mày vào nhà đi, tao đem mấy thứ chúng ta vừa mua vào nhà bếp đây.”
Tôi vừa khập khiễng đi vào phòng khách, vừa hỏi: “Mua gì thế?”
“Giò heo, ăn cái gì bổ cái nấy!” tiếng Giang Dịch Thịnh từ nhà bếp truyền tới.
Tôi nhịn không được có chút kinh thường, người này đích thực đã vượt qua ba lớp, có chỉ số thông minh như thần đồng sao?
Tôi chậm rãi đến bên ghế sa lon ngồi xuống, Chu Bất Văn đưa cho tôi một cái điện thoại mới, “Anh và Giang Dịch Thịnh cùng đi mua, lấy lại số điện thoại của em luôn rồi.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Đừng tính với anh, tặng em đấy.”
Một cái điện thoại nội địa, hẳn là không hơn một ngàn đồng, tôi suy nghĩ một lát, liền nhận, “Cảm ơn anh!”
Giang Dịch Thịnh từ nhà bếp chạy ra, lớn tiếng nói với Ngô Cứ Lam: “Anh họ, anh nấu cơm sao? Trong nồi là cái gì thế? Mùi thơm quá!”
Ngô Cứ Lam nói: “Là sườn non.”
Tôi xen vào, nói: “Vừa đúng lúc mua một túi đồ ăn lớn, anh và Đầu To ở lại ăn cơm tối đi!”
Hôm qua các món nướng là do Giang Dịch Thịnh trả tiền, tôi vốn tính toán tối hôm nay mời hắn và Chu Bất Văn ăn cơm.
Chu Bất Văn nói: “Em còn đang bị thương, phiền lắm!”
“Cũng không phải em nấu cơm, phiền cũng không đến lượt em phiền. Đúng không, anh họ?” Tôi nhấn mạnh hai chữ “Anh họ” mỉm cười trêu chọc nhìn Ngô Cứ Lam. Đáng tiếc Ngô Cứ Lam không có xem phim truyền hình, không biết phàm là có anh họ, sẽ có chuyện xung đột xảy ra, hơn nữa bình thường anh họ luôn là người chịu thiệt thòi.
Ngô Cứ Lam không thèm chấp nhặt với tôi, nói với Giang Dịch Thịnh và Chu Bất Văn: “Làm cơm cho hai người so với năm người không nhiều hơn bao nhiêu, cùng ở lại ăn đi.” Hắn rõ ràng lưu loát ra quyết định, liền đi vào nhà bếp.
Năm người? Tôi sửng sốt một chút mới nhớ đến Chu Bất Ngôn, vội nói với Chu Bất Văn: “Thiếu chút nữa em quên em họ của anh còn ở trên đảo, anh gọi điện thoại bảo cô ấy cũng đến đây luôn đi.”
Chu Bất Văn nói: “Không cần.”
Tôi kinh ngạc: “Sao lại không cần? Cô ấy buổi tối cũng phải ăn cơm, chẳng lẽ chúng ta ăn chỉ mời anh mà không mời cô ấy, cô ấy nghĩ chúng ta là loại bạn bè gì đây?”
Giang Dịch Thịnh kỳ quái hỏi: “Đầu To, mày và em gái mày quan hệ không được tốt à?”
Chu Bất Văn vội nói: “Không phải, chỉ là cảm thấy phiền mọi người thôi.”
Tôi nói: “Chủ nhà mời cơm còn chưa ngại phiền, anh khách sáo làm gì?”
Giang Dịch Thịnh cũng nói: “Khách sáo cũng đã khách sáo lắm rồi!”
Chu Bất Văn cười khổ: “Được rồi, được rồi! Anh không khách sáo nữa!” Anh ấy lập tức gọi điện thoại cho Chu Bất Ngôn, nói xong vài câu, liền cúp điện thoại, “Bất Ngôn đang dùng cơm rồi, em ấy nói sẽ không đến đây, cảm ơn mọi người, lát nữa em ấy sẽ ghé qua thăm em một chút.”
Chu Bất Ngôn vẫn khiến tôi có một loại cảm giác kỳ lạ nói không nên lời, cho dù cô ấy là người thân của Đầu To, tôi cũng không thể có cảm giác thân quen, cô ấy đến hay không đến, tôi đều không quan tâm.
Tôi quay đầu lại nói với Giang Dịch Thịnh: “Anh đi nói với Ngô Cứ Lam một tiếng, chuẩn bị cơm cho bốn người ăn là được rồi.”
Giang Dịch Thịnh nói: “Anh vốn định nhờ mẹ anh mỗi ngày sang đây nấu cơm cho em, bây giờ có anh họ nấu rồi nên không cần nữa. Tiểu La, em tiếp chuyện Đầu To đi, anh vào nhà bếp phụ anh Ngô.” Nói xong, hắn trừng to hai mắt nhìn tôi, trưng ra bộ dáng “Em phải biết ơn anh đấy nhé”.
Giang Dịch Thịnh vừa đi, phòng khách yên tĩnh trở lại, chỉ còn tôi và Chu Bất Văn hai người ngồi đối diện với nhau trên ghế sa lon, không khí có chút ngại ngùng. Tôi vội tìm đề tài: “Khi nào thì anh đi?”
Chu Bất Văn nói: “Anh đã định ngày mai sẽ đi, nhưng hiện tại em đang bị thương, nếu không anh ở lại chờ em khỏe mới đi, được không?”
Tôi nói: “Rất cám ơn anh, nhưng em chỉ bị thương một bàn tay, không cần có người ở bên cạnh chăm sóc. Mặc dù hoạt động có chút không thuận tiện, nhưng Giang Dịch Thịnh gần sát nhà em, còn có… anh họ nữa, anh cứ quay về làm việc như kế hoạch đi!”
Chu Bất Văn nói: “Một thời gian ngắn nữa anh sẽ trở lại đây thăm em.”
“Được rồi! Công việc là quan trọng nhất, khi nào thuận tiện, hoan nghênh anh đến thăm em và Giang Dịch Thịnh.”
Chu Bất Văn nói: “Tiền bị mất nhiều như vậy, kế hoạch mở nhà trọ của em có bị ảnh hưởng gì không?”
“Không có, hết thảy đều như cũ. Anh đừng lo lắng, nếu thật sự gặp khó khăn, em sẽ mở miệng nói với anh.”
Chu Bất Văn đang buồn phiền ủ dột rốt cuộc cũng nhẹ đi vài phần, “Em nhớ rõ những lời này là được rồi.”
Tôi cười cười, mở TV. Có âm thanh của TV, cho dù không nói tiếng nào, không khí cũng bớt phần ngượng ngập. Hai người chúng tôi vừa ngồi xem TV, vừa một bên hỏi, một bên trả lời mấy câu chuyện phiếm.
Nửa giờ sau, tiếng của Giang Dịch Thịnh truyền đến, “Ăn cơm thôi!”
Giang Dịch Thịnh không hỏi ý kiến của tôi, đem cái bàn đặt ở trong sân. Chu Bất Văn sau khi rửa tay xong, cũng đến nhà bếp hỗ trợ bưng thức ăn.
Tôi ngồi trên ghế, nhàn nhã chờ đồ ăn được mang lên.
Có bốn món mặn, một món canh: Rau trộn rong biển, cải thảo xào dầu hào, cá Đù vàng ( 4.2) chiên, sườn non ram mặn, canh rong biển thịt bằm.
(4.2) Cá Đù Vàng ( còn gọi là Cá Đỏ Dạ, Cá Sóc ) được xem là một loài có giá trị kinh tế cao, rất được ưa chuộng tại Taiwan và các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến. Cá Đù Vàng hiện đang được nuôi trong lồng tại nhiều vùng ven biển của Trung Hoa và cả Việt Nam.
Tuy rằng các món ăn nhìn có vẻ đặc sắc, nhưng tất cả đều là những món thông thường ăn hàng ngày, Chu Bất Văn không nghĩ nhiều, tùy ý ăn một miếng cá chiên, biểu hiện lập tức thay đổi, nhịn không được kinh ngạc kêu lên: “Lần đầu tiên ăn được món cá Đù Vàng chiên trơn mềm béo ngậy như vậy.”
Anh ấy lại ăn thêm một miếng sườn, tán thưởng: “Ngọt mềm thấm vị, quả thật luyến tiếc nuốt xuống.”
Tôi duyên dáng hỏi: “Thế nào? Không thua gì nhà hàng nổi tiếng chứ?”
Chu Bất Văn nói với Ngô Cứ Lam: “Anh Ngô, tôi ăn ngay nói thật, cũng không phải khen quá lời, tôi đã nếm qua không ít món ăn của các đầu bếp danh tiếng, những món anh làm tuyệt đối không thua kém bọn họ.”
Giang Dịch Thịnh đoán chừng có ăn vụng ở trong bếp, không tỏ vẻ kinh ngạc với lời nói của Chu Bất Văn, hắn vừa cắm đầu ăn, vừa nói: “Tiểu La, về sau anh sẽ thường xuyên qua đây ăn cơm.”
Nghe được bọn họ khích lệ Ngô Cứ Lam, tôi liền có chút tự hào, cười nói: “Các anh thích thì ăn nhiều một chút.”
Chu Bất Văn cười nói: “Em đừng có ngồi nhìn bọn anh ăn, cũng ăn đi!”
Tôi dùng tay trái cầm đũa hướng về đĩa rau, một miếng rau cải thảo gắp cả buổi không xong, vất vả lắm mới gắp được, kết quả vừa đưa lên đến miệng, miếng cải thảo liền rơi xuống áo. Tôi vội đặt đũa xuống, nhặt miếng cải thảo bỏ lên góc bàn, xẩu hổ nói: “Khó trách người nước ngoài luôn cảm thấy đũa của chúng ta thật khó dùng!”
Chu Bất Văn đứng lên, muốn giúp đỡ, Ngô Cứ Lam đã cầm lấy cái khăn tay, trước tiên giúp tôi lau tay sạch sẽ, sau đó đưa cái khăn cho tôi, để tôi lau vết bẩn trên áo.
Ngô Cứ Lam lấy cho tôi một cái bát mới và một cái thìa, gắp một miếng sườn ram đặt ngay ngắn vào bát, “Dùng thìa ăn đi.”
Tôi dùng thìa múc miếng sườn ram cho vào miệng, liền phát hiện, cho dù có chút giống với đứa con nít ăn cơm, nhưng tự mình ăn thì không thành vấn đề. Tôi cười nói: “Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, đừng nhìn chằm chằm em như thế, nếu không em sẽ ăn không được.”
Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh vội dời ánh mắt, tiếp tục ăn cơm.
Ngô Cứ Lam vừa ngồi xuống bên trái của tôi, hắn liền dùng tay trái cầm đũa ăn cơm, tay phải cầm đôi đũa khác, trong chốc lát gắp một miếng rong biển bỏ lên thìa của tôi, ngay cả miếng dạ dày cá rất nhỏ cũng rẽ ra thật cẩn thận bỏ lên cái thìa.
Dùng cả hai tay, Ngô Cứ Lam lại không thể hiện một chút bối rối, ăn uống rất thong dong, thậm chí có thể nói thập phần tao nhã, người được chăm sóc là tôi đây cũng cảm thấy không chút hoang mang, hoàn toàn thoải mái tự nhiên.
Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh đều cố tỏ ra lịch sự, cùng trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng choáng váng, vừa ngơ ngác nhìn Ngô Cứ Lam, vừa máy móc dùng thìa cho cơm vào miệng. Chỉ có Ngô Cứ Lam giống như vẫn cảm thấy bản thân không có chút gì quái lạ, vẫn bình tĩnh ăn cơm.
Giang Dịch Thịnh nhịn không được hỏi: “Anh Ngô, anh có thể dùng đũa bằng hai tay à?”
Ngô Cứ Lam còn chưa ngẩng đầu lên, đã rất bình tĩnh trả lời: “Tay trái và tay phải của tôi hoàn toàn giống nhau.”
Đương sự không nói thêm gì nữa, chúng tôi vẫn còn rất ngạc nhiên, tôi và Giang Dịch Thịnh trao đổi ánh mắt, thôi miên chính mình rằng “Điều này chẳng có gì lạ, vô cùng bình thường”, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Cơm nước xong, Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh giúp Ngô Cứ Lam thu dọn bát đĩa, bốn người chúng tôi ngồi ở trong sân, vừa hóng gió, vừa trò truyện tán gẫu.
Tối hôm qua xa cách nhiều năm mới gặp lại, khẩn trương và vui mừng khiến cho mọi người ai nấy cũng không nhịn được mà nói thật nhiều. Tối nay tất cả đều được thả lỏng, chúng tôi cầm ly bia, có câu nói thì trả lời, có câu thì không, thân thể cũng không được đứng đắn nghiêm túc. Thậm chí, Giang Dịch Thịnh còn gác chân lên một cái ghế dựa khác.
Ánh trăng trong sáng, gió đêm mát mẻ, côn trùng kêu vang từng đợt, hoa rơi lả tả.
Chu Bất Văn nhìn đến cái sân vườn quen thuộc, nhìn vào Giang Dịch Thịnh và tôi, biểu cảm có chút hoảng hốt, “Cảm thấy giống như vừa mới tới đây, hết thảy đều không thay đổi.”
Giang Dịch Thịnh cười lắc lư ly bia, ngón trỏ quơ qua quơ lại cho rằng không đúng, “Ít nhất có một cái thay đổi. Trước đây, chúng ta tuyệt đối không có can đảm uống bia công khai như vậy, đều là trốn ra bờ biển ở bãi đá ngầm uống lén lút.”
Tôi và Chu Bất Văn nghe thấy, nhịn không được cười rộ lên, tôi nói: “Thật sự không nghĩ tới, chúng ta còn có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tán gẫu, thật giống như mọi người đang đi vào mê cung, vốn nghĩ đã rất xa nhau, không ngờ lối ra chỉ có một, mà mọi người lại gặp nhau ở chính cửa ra đó.”
Giang Dịch Thịnh đẩy tôi một cái, cười nhạo: “Anh Ngô, anh có biết em họ của anh rất là ‘sến sẩm’ hay không?”
Ngô Cứ Lam cười một cách ảm đạm, đại khái hắn biết rõ tối nay tâm sự tình người trong cái sân này chẳng liên quan gì đến hắn.
Có tiếng đập cửa sân vườn đột nhiên vang lên.
Ngô Cứ Lam ra mở cửa, Chu Bất Ngôn mang theo hai gói quà đến, “Thẩm tỷ tỷ, nghe anh họ nói chị bị thương, em mua cho chị một ít đồ ăn lót dạ.”
Tôi nhìn hai gói tổ yến, cảm thấy thật sự quá quý giá, nhưng bây giờ mà từ chối trước nhiều người như vậy sẽ gây tổn thương đến mặt mũi của cả hai, nên trước tiên chỉ có thể ghi nhớ ở trong lòng, về sau sẽ trả lại, “Cảm ơn.”
Chu Bất Ngôn vừa ngồi được một lúc, Chu Bất Văn đã nói: “Thời gian không còn sớm, bọn anh còn phải đi thuyền vào sáng sớm ngày mai, bây giờ phải về nhà trọ nghỉ ngơi.”
Sau này chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt, tôi cũng không muốn giữ khách ở lại lâu.
Đợi bọn họ đi rồi, tôi liền khóa cổng sân vườn, đang xem Ngô Cứ Lam dọn dẹp thì nghe tiếng đập cửa vang lên.
Ta cảm thấy kỳ lạ liền ra mở cửa, thì nhìn thấy Chu Bất Ngôn đứng ở ngoài, tôi vội hỏi: “Sao thế? Để quên cái gì à?”
Chu Bất Ngôn mỉm cười nói: “Em nói với anh họ lấy lại cái điện thoại lỡ tay đánh rơi ở đây, kỳ thật, em không có để quên gì cả, chỉ là muốn nói mấy câu với chị.”
Tôi nhìn Chu Bất Ngôn, chờ câu nói của cô ta.
Chu Bất Ngôn nói: “Nghe nói chị bị cướp đến sáu vạn, tiền của chị chắc cũng có hạn, nếu muốn mở nhà trọ khẳng định rất miễn cưỡng. Em coi chị là bạn thân của anh họ, nên nói thật lòng, em cảm thấy nhà trọ của chị không tốt lắm. Du khách chọn nhà trọ, hoặc là thích phong cảnh độc đáo, hoặc là thích đi lại thuận tiện, chỗ này của chị cái gì cũng không có…”
Tôi ngắt lời cô ta, “Chu tiểu thư, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
Chu Bất Văn tự tin mỉm cười, “Em muốn nói là, em thật sự thích ngôi nhà cổ này, xin chị bán cho em, em không cần giấy chứng nhận nhà đất, giá cả tùy ý chị đưa ra. Nếu chị thật sự không muốn bán, thì em cũng chấp nhận thuê, em chỉ thuê hai năm, tiền thuê mỗi năm hai mươi vạn, thanh toán một lần duy nhất. Hai năm sau, căn nhà sẽ trả lại cho chị nguyên vẹn không sứt mẻ.”
Cô ta muốn ném tiền vào tôi thật sao? Tôi mơ hồ trong chốc lát, liền nói: “Cô cực kỳ hào phóng, tôi đã thật sự cảm động, nếu đây là căn nhà bình thường, tôi khẳng định sẽ lập tức đồng ý. Nhưng đây là nơi ông nội tôi để lại cho tôi, nó không chỉ đơn thuần là một căn nhà, tôi thật sự không thể bán, cũng không có cách nào để cô thuê.”
Chu Bất Ngôn sốt ruột nói: “Hay là, tiền còn ít…”
“Nhiều tiền có cách của nhiều tiền, ít tiền có cách của ít tiền, cho dù không còn một phân tiền nào, nhà trọ này cũng phải khai trương. Chu tiểu thư, lời nói của tôi đã quá rõ ràng rồi.” Trên mặt của tôi mang theo nụ cười lễ phép, nhưng giọng nói có chút lạnh nhạt.
Chu Bất Ngôn nhìn chòng chọc vào tôi trong chớp mắt, tươi cười một cách giả tạo, nói: “Hy vọng Thẩm tỷ sau này không phải hối hận, đợi đến khi chị hối hận, tôi sẽ không giống như bây giờ nữa đâu. Bốn mươi vạn đối với tôi không có là gì, nhưng đối với chị không phải là con số nhỏ…”
“Cô, nói nhiều lắm rồi đấy!” Giọng nói của Ngô Cứ Lam ở bên cạnh của tôi truyền đến, cứng rắn ngắt lời Chu Bất Ngôn.
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, tất cả buồn bực trong phút chốc biến thành ý cười, Chu Bất Ngôn giận đến cả mặt đều đỏ lên, nhìn chằm chằm Ngô Cứ Lam, nói: “Anh, anh… nói cái gì ?”
Ngô Cứ Lam giống như căn bản không để ý đến cô ta, vừa kéo vừa đỡ tôi lui về sau hai bước, sau đó “cạch” một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi giật mình nhìn hắn, hắn lại dường như chưa có chuyện gì xảy ra, nói: “Cô lên lầu trước đi, tôi thu dọn rác rưởi xong, sẽ lên ngay.”
Tôi nghe ngoài cửa truyền đến tiếng la hét tức giận, nhìn thấy Ngô Cứ Lam đang chuyên tâm làm việc, liền lý giải sâu sắc câu nói: Bị một người coi thường mới là nỗi nhục nhã lớn nhất.
Trở lại phòng ngủ, tôi nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối, quyết định cẩn thận tuân theo lời bác sĩ, nghỉ ngơi sớm một chút, tranh thủ thật nhanh đến ngày bình phục.
Tôi vụng về thong thả dùng một bàn tay đánh răng rửa mặt, lúc khập khiễng đi ra khỏi nhà vệ sinh, thì nhìn thấy Ngô Cứ Lam đang đứng ở cửa phòng của tôi.
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
Hắn lấy ra tuýp thuốc bôi và một miếng bông, một bàn tay đeo găng chuyên dụng của y tá, tôi kịp hiểu ra, hắn muốn bôi thuốc cho tôi. Bác sĩ có dặn dò, vết thương trên đùi sáng tối phải bôi thuốc một lần, liên tục trong năm ngày.
Tôi vội nói: “Không cần phiền tới anh, tôi có thể làm được.”
Hắn nhìn tôi nói: “Xoay người lại.”
Tôi chần chừ không động đậy, vết thương của mình, chính mình hiểu rõ nhất, ngồi, nằm hoặc đứng, chỉ cần không nhúc nhích, sẽ không sao. Đến lúc làm những động tác mạnh, đừng nói là ngồi xuống, đứng lên hay xoay người, đều là những động tác trên diện rộng, cơ thể có chút vặn vẹo, đều sẽ động đến miệng vết thương, đau thấu tim gan. Bôi thuốc lên chân, lại dùng một bàn tay, khẳng định sẽ rất đau.
Tôi cắn răng một cái, đang chuẩn bị xoay người, Ngô Cứ Lam đã chạy tới bên giường, nói: “Nằm xuống.”
Tôi nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn, quyết định vẫn là không cần khiêu chiến với chỉ số thông minh của hắn, ngoan ngoãn nằm tựa lên giường.
Ngô Cứ Lam trước tiên dùng miếng bông tẩm chút thuốc sát trùng màu nâu lau sơ qua miệng vết thương, sau đó nặn ra một ít thuốc mỡ bôi loạn xạ lên đó.
Tuy hắn có mang một cái găng tay y tế, nhưng qua lớp nhựa mỏng của cái găng tay, có thể ngăn chặn được vi khuẩn, lại ngăn không cho tiếp xúc nhiệt độ cơ thể. Ngón tay của hắn trắng nõn thon dài, không một chút mềm mại, rất cứng rắn, rất có lực. Tôi bắt đầu tin rằng hắn thật sự dùng sức lực của mình tự kiếm sống, nhưng khi hắn nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương, tôi lại không cảm thấy đau chút nào, thậm chí bởi vì ngón tay của hắn lạnh lẽo, còn khiến tôi cảm giác có chút lành lạnh thoải mái.
Không biết là bởi vì im lặng nên xấu hổ, hay bởi vì xấu hổ mới im lặng, hai người chúng tôi đều không nói gì, trong lòng tôi giống như có vô số con kiến chui vào chui ra nhộn nhạo, không rõ là hoảng hay loạn nữa, đột nhiên tôi lên tiếng, phá vỡ im lặng, “Tay của anh lạnh quá, nhất định là khí huyết không đủ, về sau phải chú ý đến thân thể nhiều một chút, làm việc đừng quá gắng sức.”
Ngô Cứ Lam liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói tiếng nào, tiếp tục bôi thuốc.
Tôi không còn dũng khí nói lung tung nữa, chỉ có thể tiếp tục xấu hổ trong im lặng, im lặng trong xấu hổ.
Thật vất vả mới đợi vết thương xử lý xong, tôi như được đại ân xá, lập tức nói: “Cảm ơn! Anh nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Thiếu chút nữa ném ra một câu: Anh làm ơn chạy nhanh ra khỏi đây giùm!
Ngô Cứ Lam cất cẩn thận chai thuốc sát trùng và tuýp thuốc mỡ, bình tĩnh nói: “Ngủ ngon.”
Tôi nhìn theo Ngô Cứ Lam đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó toàn thân như bị rút xương, mềm nhũn ngã xuống giường, cái loại hoảng loạn không giống ai này vẫn cứ quanh quẩn mãi ở trong lòng.
………………………
CÁ ĐÙ VÀNG

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.