Đấu Y

Chương 497: Tứ đại cao thủ - Chỗ hổng (12)




Khi sóng khi hoàn toàn tan đi, tất cả mọi người đều sợ ngây người, chỉ thấy xa xa trong hư không, một vị thanh niên mặc tử bào đứng đó, khóe miệng tràn ra vết máu, bộ dạng có chút chật vật.
Nhưng mà Huyết Liệt lại thảm liệt hơn nhiều, miệng liên tục phun ra máu đen, nửa ngươi của hắn đã không còn.
Lực chú ý của mọi người rất nhanh liền chuyển sang thanh chiến đao trên tay người thanh niên, bề ngoài rất bình thường, thế nhưng khí nguyên tản mát ra vô cùng dày đặc.
- Thiên nguyên thánh bảo!
Trong đám tu luyện giả có người thất thanh hô lên.
Những người còn lại đều động dung, pháp bảo có thể bộc phát ra được lực lượng lớn như vậy tuyệt đối không phải là vật bình thường. Luyện khí sư của giới này tuyệt đối không có trình độ rèn luyện ra.
- Thiên nguyên đao?
Hàn Nguyệt Tiên Tử trên cao hơi kinh hãi, càng nhiều hơn là ngoài ý muốn, thất thanh thốt lên.
Vẻ mặt của Ma Tôn Sứ Giả âm lãnh, muốn bứt ra khỏi ba đại cao thủ tới hiệp trợ Huyết Liệt giết chết người thanh niên mặc tử bào kia, người này tọa ra cho Ma Tôn Sứ Giả cảm giác bị đe dọa, tuyệt đối không thể lưu lại được. Nhưng mà bị ba đại cao thủ gắt cao cuốn lấy, khổ nỗi không có nhiều pháp bảo hơn để sử dụng, Ma Tôn Sứ Giả có một thân bản lãnh nhưng không thi triển được. Thời gian từng chút từng chút một trôi đi, thực lực hiện tại của hắn chỉ duy trì được ba canh giờ mà thôi, mà hiện tại đã qua một canh giờ, tiếp qua hai canh giờ, Ma Tôn nếu không thể bóp chết đám kiến hôi này thì sợ là hắn sẽ bị phản phệ, tình thế lập tức đảo ngược, hắn ngay cả cặn bã cũng không chắc lưu lại được.
Lâm Khiếu Đường đánh xong một kích cũng bị uy lực kinh người của thiên nguyên đao làm chấn động, chỉ là tùy ý đánh một kích liền có được uy lực như vậy, nếu là có thời gian thích ứng, dùng nguyen thức đều khiển vậy thì sẽ tới mức nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bất quá chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt, Lâm Khiếu Đường liền hồi phục tinh thần lại, ánh mắt lạnh lùng, lại một lần nữa phát động công kích, trên tay nhẹ nhàng ném đi, thiên nguyên đao huyền phù trong không trung, hai ngón tay điểm nhẹ, nguyên thức khẽ động.
Thiên nguyên đao hóa thành một đạo quang mang bắn đi. Tốc độ cũng không nhanh, thế nhưng đao mang nổi lên khí diễm cuồn cuộn.
Huyết Liệt đã mất đi một nửa thân thể, trong mắt hiện lên vẻ kinh khủng không gì sánh được, hắn không tin mình lại chết trong tay tu luyện giả nhân loại hạ cấp này.
Tầm nhìn Huyết Liệt tan đi, trực tiếp buông tha thân thể, linh nguyên điên cuồng chạy trốn, thế nhưng hắn lại quên mất khí diễm trên thân thiên nguyên đao, thuấn di chưa kịp thì đã bị nuốt sạch.
Uyển nhi vẫn phiêu phù xa xa, đôi mắt đẹp lóe lên tia vui mừng kích động, một dòng nước mắt trong suốt xuất hiện, cái miệng anh hồng hơi hé ra, nhẹ giọng nỉ non nói.
- Khiếu Đường ca ca, Uyển nhi từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã biết được một ngày nào đó ngươi sẽ trở nên rất lợi hại, hiện tại ngươi đã làm được rồi, Uyển nhị thực sự rất vui sướng!
Tâm tình của Uyển nhi lúc này tự nhiên ngoài nàng ra không ai có thể hiểu rõ, đồng thời dưới tình huống nguy cơ vạn phần, tâm tình này của nàng rất nhanh đã bị hòa tan.
Huyết Liệt đã chết, chuẩn xác mà nói biến mất không còn chút tăm hơi nào, cái gì cũng không lưu lại.
- Đạo hữu, ngươi là đệ tam nguyên lão của Thiên Hà Tông năm đó?
Lúc này Lâm Khiếu Đường thu được truyền âm hồn hậu trầm thấp.
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn sang Mục Bách Thông, viện thủ Tiềm Long Viện đang điều khiển hơn ba trăm thanh phi kiếm màu vàng, thoáng do dự một chút truyền âm lại.
- Đúng là tại hạ.
- Đạo hữu quả nhiên giống như nghe đồn năm đó, thần thông rất cao cường, lúc này Ma Tộc muốn tiêu diệt tu luyện giả nhân loại chúng ta, xin đạo hữu nhanh nhanh đến giúp chúng ta đối kháng ma đầu! Nếu như đạo hữu chịu rat ay, ma đầu này nhất định có thể diệt trừ!
Thanh âm Mục Bách Thông cực kỳ thành khẩn nói.
Lâm Khiếu Đường không chút biểu tình, trog lòng đối với Mục Bách Thông, vị đại tu sư đỉnh cao mơ hồ có một tia kiêng kỵ, chính mình vừa rồi hại chết hai tên đệ tử trọng điểm bồi dưỡng của Tiềm Long Viện, có thể nói là cơ bản hủy diệt đi tương lai hy vọng mấy trăm năm sau này của Tiềm Long Viện, điều này đối với bất kỳ môn phái nào cũng có thể nói như là đả kích phi thường trầm trọng, so với cừu hạn giết con đoạt vợ cũng không kém bao nhiêu, quả thực là bất cộng đái thiên.
Nhưng đã biết được toàn bộ quá trình, Mục Bách Thông lại có thể khống chế tâm tình, không hề có chút ba động nào, ngược lại tự mình phát ra lời mời, có thể thấy được lòng dạ người này rất sâu đậm.
Lâm Khiếu Đường nguyên bản muốn xuất thủ tương trợ, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, lúc này chỉ có đồng tâm hiệp lực lại mới có thể vượt qua được nguy cơ.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường động thân, bỗng nhiên bốn phía truyền tới một trận trời rung đất chuyển kịch liệt, giống như thời điểm tại đại lục Phong Ma trước đó.
Không gian bốn phía bắt đầu không ổn định, thậm chí mắt thường có thể nhìn thấy được phương thức xuất hiện vết nứt không gian.
Chúng tu luyện giả xa xa đều kinh hãi, không người nào quan tâm tới chiến cuộc.
Trận rung động kịch liệt tựa hồ không dứt, ngay cả hai bên đối chiến cũng đã ngừng tay lại.
Không trung bỗng nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng mờ, trung tâm kết kết trận phát ra một đạo quang trụ, hai đạo quang mang đối chọi với nhau cùng một chỗ.
Dưới tình huống lặng yên không một tiếng động tựa hồ mở ra một thông đạo.
Hàn Nguyệt Tiên Tử lạnh nhạt cười, hình như có dự liệu nói.
- Rốt cuộc bắt đầu rồi!
- Thông đạo thượng giới?
Ma Tôn Sứ Giả cả kinh.
Một tiếng kêu này làm cho tất cả các tu luyện giả nơi đây chấn động không thôi, bốn chữ "thượng giới thông đạo" giống như nước xối lên đầu, làm tâm trạng mỗi người đều run rẩy, thân thể lay động càng mạnh mẽ hơn.
Phi thăng vốn là mục tiêu cao nhất của toàn bộ tu luyện giả, chỉ có thành công phi thăng thì tu luyện giả mới có thể chân chính hoàn thành đại đạo tu luyện, cũng chỉ có tới nơi đó mới có thể làm cho tuổi thọ thăng hoa, chuyện sống mấy nghìn năm mấy vạn năm mới có thể trở thành hiện thực.
Nhưng từ khi thời kỳ thượng cổ bắt đầu, tu luyện giả đều rất rõ ràng, chỉ khi tu vi vượt qua địa vương giai đỉnh phong, bước vào đế giai thì mới có thể bị thượng giới triệu hoán phi thăng đi.
Loại tín niệm này trong hàng vạn năm qua đã xâm nhập vào sâu trong lòng mỗi tu luyện giả, cho dù có thành tựu đại tu sư địa vương giai hậu kỳ cũng cho rằng như vậy, cho tới bây giờ chưa từng có người nào nghĩ xuất hiện khả năng khác, hoặc có lẽ phi thăng cũng không thần thánh như trong tưởng tượng. Chỉ bất quá là vượt qua bức vách vị diện này tới vị diện khác mà thôi, vị tất cần có tu vi đế giai, nếu như có phương pháp chính xác, coi như là sư giai cũng không phải không thể phi thăng, một điều đơn giản như vậy, một tư duy nghịch hướng, cũng không người nào nghĩ tới, bởi vì bọn họ căn bản không dám muốn.
Lúc này, một thông đạo nối liền với thượng giới ngang trời xuất thế, loại chấn động này, đôi với tư tưởng của đại đa số tu luyện giả có thể nói bị trùng kích thật lớn, không thể diễn tả được bằng lời.
Có người kích động, có người hoài nghi, cũng có người bán tín bán nghi, thậm chí còn có người thất thanh cười to, có người cư nhiên khóc lên.
Mặc kệ rốt cuộc nó là thông đạo gì đi nữa, có một điều có thể khẳng định được, không gian xác thực xuất hiện một lỗ hổng, một lỗ hổng không phải quá ổn định.
Về phần lỗ hổng này rốt cuộc nối với nơi nào, có lẽ không có đầu cùng, tất cả mọi người không ai biết.
Không, có một người biết.
Hàn Nguyệt Tiên Tử nhìn vào đạo ánh sáng mờ từ không trung bắn xuống, trong đám mây có một lỗ hổng gần giống như vết nứt không gian, trong đó đang có một cỗ lực hút cường đại, đang chậm rãi mở rộng.
- Thông Thiên Kiều!
Hàn Nguyệt Tiên Tử nhìn đám mây kia lạnh lùng phun ra ba chữ.
Trong chỗ hổng không gian tản mát ra thánh nguyên lực, làm cho các tu luyện giả sinh ra một loại cảm giác thần phục.
"Đây là thượng giới chi nguyên hay sao?"
Mỗi một tu luyện giả đều phát sinh nghi vấn này trong lòng.
Khi lỗ hổng hoàn toàn mở ra, rung động bốn phía từ từ yếu bớt, cho đến khi hoàn toàn yên tĩnh, ngay khi mọi người cho rằng từ nay về sau hạ giới sẽ gắn bó với thượng giới thì dị biến xảy ra.
Lỗ hổng không gian bỗng nhiên sinh ra một cỗ lực hút cường đại, lực lượng lớn đến kinh người.
Ba bốn gã tu luyện giả tu vi yếu nhất trực tiếp bị hút vào bên trong đó, vừa mới tiếp xúc với sát biên giới chỗ hổng không gian, những tu luyện giả này lập tức bị lực lượng xé rách không gian nghiền thành bột phấn.
Lúc này các tu luyện giả mới tỉnh táo lại.
- Không tốt, mọi người chạy mau, đây căn bản không phải là thông đạo thượng giới gì đó, mà là một vết nứt không gian thật lớn.
Có người hoảng sợ la lên.
Vô luận là lỗ hổng kia rốt cuộc có phải là thông đạo nối liền với thượng giới hay không, hiển nhiên lấy tu vi thần thông và pháp bảo của tu luyện giả hạ giới là căn bản không qua được, chỉ sợ mới đến sát biên giới đã bị giết chết. Khủng hoảng nhất thời giống như hỏa diễm bùng cháy trời mùa hè, không ngừng lan rộng, các tu luyện giả như chim sợ cành cong lập tức chạy tứ tán, mặc kệ nơi đây có phải là phong bế hay không, tất cả đều tận lực tránh xa khỏi vết nứt không gian, chỉ có rất ít người thoáng lui lại hơn mười trượng rồi dừng lại tiếp tục quan sát không trung.
Lực hút không gian tựa hồ không phải là mù quáng dựng lên, còn là phi thường có quy luật, có mục tiêu di chuyển theo phương hướng nhất định.
Đột nhiên Ma Tôn sứ giải kinh hãi.
- Trùng Hùng, chạy mau!
Đáng tiếc Ma Tôn Sứ Giả phát hiện ra có chút chậm, khi hắn hô lên là lúc lực hút không gian đã hoàn toàn bao phủ thân thể Trùng Hùng.
Trùng Hùng ra sức giãy dụa nhưng không có kết quả gì, cho dù hắn có tu vi đế giai sơ kỳ thì cũng không thể thoát khỏi lực hút không gian vô cùng cường đại này.
Ở thượng giới chỉ khi đạt tới hoàng giai mới có khả năng đối kháng lại loại lực hút không gian này, coi như tu luyện giả đế giai hậu kỳ lợi hại nhất khi đối mặt với vết nứt không gian cũng có vẻ bất lực.
Trùng Hùng không ngừng phát ra tiếng hô làm người khác sợ hãi, ma khí toàn thân bùng phát mạnh mẽ, thế nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi, thân thể từng chút từng chút một tiếp cận với lỗ hổng không gian.
Nhìn thấy một màn này, Hàn Nguyệt Tiên Tử có chút suy nghĩ, nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Không nghĩ tới đám lão giả năm đó lại tài giỏi như vậy, dĩ nhiên phong ấn được cả chỗ không gian cuối cùng không hoàn chỉnh kia, giấu diếm trong năm đại phong ma đàn của năm đại Ma Vực, chỉ cần những Nguyên Thủy Ma Tộc này giải phong, vậy thì lỗ hổng này sẽ tự động thoát khỏi phong ấn, cũng không phân biệt địch ta, hút toàn bộ mọi thứ trong vòng bao phủ vào bên trong.
Tử diễm trên người Lâm Khiếu Đường bùng cháy, lực hút tạm thời không ảnh hưởng quá lớn đối với hắn, mục tiêu chủ yếu của lực hút không gian là Trùng Hùng, còn những người khác thì nhỏ hơn rất nhiều.
Rống…
Một tiếng rống to rung trời, trùng hùng đã bị hấp dẫn tới sát biên giới lỗ hổng, da thịt trên người dưới tác dụng của lực lượng xé rách không gian lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được chậm rãi tan rã, giống như thiên đao vạn quả.
Một Nguyên Thủy Ma Tộc có thực lực đủ chiến đấu với hơn mười đại tu sư, trước mặt lực lượng không gian lại trở nên nhỏ bé như vậy.
- Không có thiên nguyên thán bảo bảo hộ, muốn vượt qua vết nứt không gian, trừ phi đạt được tu vi hoàng giai, bằng không tuyệt đối không thể nào chịu đựng nổi.
Kỳ Áo trầm giọng nói.
Lâm Khiếu Đường nhìn vào lỗ hổng không gian, thần sắc khẽ thay đổi, lại nhìn Hàn Nguyệt Tiên Tử trên cao, sau đó hóa thành một đạo quang mang màu tím bay tới bên người Lâm Uyển Nhi.
Trùng Hùng vừa chết, lực hút không gian liền lập tức chuyển hướng sang Ma Tôn Sứ Giả, lực lượng vết nứt không gian này tựa hồ như bị một lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, trực tiếp hướng mục tiêu đầu tiên vào vật thể chứa ma khí nồng đậm.
Ma Tôn Sứ Giả biến sắc, trong lòng biết chạy trốn cũng không xong, đon giản không dự định chạy trốn, tay nắm lại thành trảo, trong miệng mặc niệm vài câu.
Chỉ thấy thân hình Hàn Nguyệt Tiên Tử trên cao bất ổn, bỗng nhiên hai viện vũ khí từ trong người bay ra.
Phật hoàng đao và long văn kiếm!
Hàn Nguyệt Tiên Tử hơi kinh hãi, muốn thu hồi lại hai kiện pháp bảo tự động bay ra khỏi giới chỉ này lại nhưng không thành công, hai kiện pháp bảo vừa xuất hiện liền bay về phía Ma Tôn Sứ Giả.
Sắc mặt Hàn Nguyệt Tiên Tử lạnh lùng.
- Ma đầu này quả nhiên động chân động tay, cũng may bản cung không xuất thủ, bằng không với lực lượng phân niệm thực đúng là không thể nào khống chế được mấy kiện thiên nguyên thánh bảo đã nhiếm ma khí.
Ma Tôn Sứ Giả thu hồi hai kiện pháp bảo tới bên người, khi lực hút đạt tới mức lớn nhất, hét to một tiếng.
- Đi!
Hai kiện pháp bảo lập tức bay lên trời, kéo theo phần lớn lực hút bù đắp vào lỗ hổng không gian, nhất thời dị quang bắn ra bốn phía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.