Đấu Y

Chương 493: Tứ đại cao thủ (6+7)




Bạch Diện Ma Quân giãy giụa thoát khỏi kiềm chế, sư phụ dĩ nhiên phái ra một Quỷ Vương Thi trợ giúp hắn, Bạch Diện Ma Quân rất thời vui vẻ, có khôi lỗi quỷ vật cấp bậc địa vương giai này thủ hộ, hơn nữa chính mình có pháp bảo lợi hại, đấu một trận với thanh niên mặc tử bào kia cũng không phải là chuyện không thể.
Vừa nghĩ, Bạch Diện Ma Quân liền lật tay lên, một chiếc đại kỳ trắng đen giao nhau xuất hiện trong hư không, trên đại kỳ thỉnh thoảng còn tỏa ra oán khí, trong đó tựa hồ ẩn chứa hơn nghìn Quỷ hồn lực.
- Đi!
Bạch Diện Ma Quân nhẹ nhàng ném đi, nhất thời vô số quỷ linh từ trong đó bay ra, sương mù bốn phía đều bị quỷ linh hấp thu dần dần mờ ảo.
Lâm Khiếu Đường cũng không muốn hạ sát thủ, trong mắt của hắn thì địch nhân hẳn là Nguyên Thủy Ma Tộc, nếu không giết chết mấy tên nguyên thủy ma tộc kia thì tất cả các tu luyện giả có mặt nơi này đều không thể nào chạy thoát.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường định ra chiêu hóa giải thì thanh âm nhu hòa của Lâm Uyển Nhi truyền tới, lạnh lùng nói.
- Khiếu Đường ca ca, người này chính là một trong những đầu sỏ hại chết phụ thân năm đó, người này giết người vô số, hơn nữa bình thường thích tàn hại người bình thường vô tôi, loại bại hoại tu luyện giới này, không thể lưu hắn lại được.
Hơn một trăm năm qua Uyển Nhi vẫn luôn muốn tự mình giết chết địch nhân, tuyệt đối không cho phép người khác thay nàng, cho dù người khác giết chết cừu địch thì cũng không thể giải được mối hận, duy nhất chỉ có Lâm Khiếu Đường xuất thủ, trong suy nghĩ của nàng so với chính mình báo thù không có bất cứ điều gì khác nhau.
Lâm Khiếu Đường nguyên bản không có sát ý, lúc này vừa nghe được người trước mắt là ma đầu giết người vô số, quang mang vẫn bình thản trong mắt bỗng nhiên ngưng lại, tức thì bị một cỗ quang mang màu sắc khác thay thế, một cỗ sát khí ẩn đấu cuộn trào mãnh liệt bùng lên.
Lâm Khiếu Đường nhìn vào vô số quỷ linh đập vào mặt mà tới, bàn tay duỗi ra, một đoàn hỏa diễm màu tím mạnh mẽ bốc cao, hừng hực thiêu đốt.
Trong hỏa diễm màu tím còn ẩn chứa một tia hồ quang như có như không, quỷ dị mà yêu diễm.
Lâm Khiếu Đường khẽ niệm, vô số hỏa châu chợt hiện ra, những viên hỏa châu chỉ lớn chừng nửa tấc này vừa mới xuất hiện liền dung hợp với hỏa diễm màu tím ẩn chứa hồ quang màu vàng, trực tiếp bắn ra tứ tán.
Trong hư không, Quỷ linh đang loạn vũ một khi va chạm vào hỏa châu liền lập tức bị đốt cháy nổ tung rồi biến mất, ngay cả một chút cặn bã cũng không lưu lại.
Quỷ vương thi hét lớn một tiếng, phóng ra một đạo quang mang màu đen, Lâm Khiếu Đường vung tay lên phóng ra một đạo quang mang màu tím, dễ dàng hóa giiar.
Quỷ vương thi mở lợi trảo, trực tiếp lao vọt tới, mấy trăm viên hỏa châu đều tập trung bắn về phía quỷ vương thi.
Ầm ầm ầm…
Trong hư không thỉnh thoảng truyền tới tiếng nổ mạnh, mỗi một lần bạo tạc đều bị bám một vòng pháo hoa màu tím sáng lạn, trong đó còn có một toa hồ quang màu vàng lập lòe.
Quỷ vương thi dưới một trận oanh tạc điên cuồng, biến thành bột phấn tiêu tán giữa trung trung.
Bạch Diện Ma Quân quá sợ hãi, mạnh mẽ cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi màu đen, trực tiếp dùng tới huyết độn thuật, muốn chạy trốn.
Thế nhưng ngay khi Bạch Diện Ma Quân giống như thiểm điện định chạy trốn thì một thân ảnh màu tím đã xuất hiện trước mặt hắn, tốc độ khó có thể tin được.
Lâm Khiếu Đường nắm thành trảo, một đạo lôi điện màu vàng lao đi, Bạch Diện Ma Quân ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp lập tức hóa thành bột phấn, chỉ lưu lại một nguyên linh màu đen có chút chất phác.
Lâm Uyển Nhi vung tay lên, một đầu tử long khí diễm lao tới nuốt trọn nguyên linh màu đen, triệt để tiêu diệt hoàn toàn.
Lâm Khiếu Đường nắm tay lại, thiên ma kích cách đó không xa liền bị thu lấy, cầm trong tay xem xét một chút rồi đưa cho Uyển nhi nói:
- Nguyên thức của nó đã bị ta xóa đi, hiện tại đã trở thành vật vô chủ, chỉ cần luyện hóa một chút liền có thể trở thành bảo bối của ngươi rồi, Uyển nhi, ta xem chiêu số công kích của ngươi rất lợi hại, nhưng không có bảo bối phòng ngự, vậy hãy dùng vật này đi!
Tiếp nhận thiên ma kính, Lâm Uyển Nhi lật xem một chút, đối với bảo bối này vô cùng yêu thích, chỉ là bảo bối không phải bình thường, cần phải có thời gian nghiên cứu cẩn thận.
- Khiếu Đường ca ca, thiên ma kính này thực sự cho ta sao?
Vẻ mặt Lâm Uyển Nhi vô cùng hồn nhiên nhìn Lâm Khiếu Đường, có chút không thể tin hỏi ngược lại. Bảo bối này tuyệt đối là thượng cổ dị bảo, Bạch Diện Ma Quân sợ là không thể phát huy được hoàn toàn uy lực của nó.
Tại Tiềm Long Viện nhiều năm qua, mỗi lần Uyển nhi hoàn thành nhiệm vụ đều phải dâng lên toàn bộ thu hoạch của mình cho cao tầng trong viện, chưa bao giờ có tình huống chính mình nuốt riêng, thế nhưng hiện tại Lâm Khiếu Đường giết người đoạt bảo xong liền trực tiếp đưa bảo bối cho nàng, nàng lại có chút không quá thích ứng.
- Đương nhiên, nhưng sau này không được gọi là Khiếu Đường ca ca nữa, hẳn là gọi phu quân mới đúng!
Lâm Khiếu Đường xấu xa cười nói, trên mặt Lâm Uyển Nhi nhất thời ửng đỏ, e thẹn nói.
- Khiếu Đường ca ca lại bắt đầu không đứng đắn rồi.
- Ha ha…
Lâm Khiếu Đường thoải mái cười to, không biết vì sao khi gặp lại Uyển nhi, tâm tình của hắn đột nhiên trở nên rất tốt, không hề áp lực như trước nữa.
Trước đây trong lòng Lâm Khiếu Đường luôn thầm nghĩ làm sao để tu vi đề cao hơn nữa, tốc độ tu luyện nhanh hơn, làm sao mạo hiểm lấy bảo vật, giờ khắc này tựa hồ như có một mục tiêu, một ký thác quan trọng hơn, mục tiêu này, ký thác này trong lòng Lâm Khiếu Đường càng thêm thú vị, cũng càng thêm ý nghĩa.
Thấy Quỷ Vương Thi chính mình thả ra bị người khác đơn giản tiêu diệt, âm Quỷ Lão Ma nóng lòng như lửa đốt, bản thân không có biện pháp nào, ngang dọc tại hạ giới hơn bảy trăm năm, hôm nay bị một đầu ma hùng băng hệ gắt gao bám trụ.
Mặc kệ tất cả phát sinh trong đó, chiến đấu kịch liệt giữa đại tu sư và tam đại cao thủ đều vô cùng chói mắt, thậm chí ngay cả vài tên Nguyên Thủy Ma Tộc cũng rất quan tâm, bất quá không có khả năng phân tâm nhiều, cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Thanh niên mặc tử bào đột nhiên xuất hiện trong mắt các tu luyện giả đều tương đối thần bí, bởi vì mây mù ngăn cản, tu luyện giả tu vi tương đối kém căn bản không nhìn thấy mặt thật của mấy người bên trong, cụ thể xảy ra cái gì cũng không thấy rõ, chỉ thấy một ít cảnh tượng mà thôi.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu sơ hãi vang lên đánh vỡ chiến cuộc giằng co, sau đó, A một tiếng, đại nguyên lão Thượng Vân Chân Nhân của Hiên Viên Tông nhất thời sơ sảy bị bắn trúng bộ phận yếu hại, quát lớn một tiếng, thân thể trong nháy mắt bị gai xương xuyên thấu.
Máu loãng dọc theo khóe miệng của Thượng Vân Chân Nhân chảy ra ngoài, khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười khổ, hắn không hề khống chế nguyên linh thoát ra khỏi cơ thể, đem toàn bộ lực lượng còn sót lại tập trung một điểm, trong nháy mắt lao tới.
Ầm…
Một đạo lưu quang mạnh mẽ bắn trúng Cốt Ma. Hai mặt, bốn cánh tay, sáu chân trong nháy mắt bị hủy đi hai cánh tay và ba chân, trong đó một mặt cũng bị nổ mất đi hơn phân nửa, diện mạo cực kỳ dữ tợn càng trở nên xấu xí bất kham.
- Thượng Vân huynh!
Hồng Chiến kêu lên sợ hãi. Tất cả mọi người ai cũng không lường trước được, không ai ngờ tới Thượng Vân Chân Nhân lại quyết đoán hy sinh như vậy.
Thượng Vân Chân Nhân ngã xuống, nhất thời kích phát ý chí chiến đấu kinh người của hai đại nguyên lão khác của Hiên Viên Tông và U Minh Lão Tổ và Hỏa Dương Vương Hồng Chiến.
Dưới một kích tuyệt mệnh, cho dù là Nguyên Thủy Ma Tộc cũng không chịu đựng nổi, dù sao thì chúng đã bị phong ấn rất lâu, tu vi khí lực đều không xa bằng được trạng thái đỉnh phong trước kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Ma hồn trong cơ thể Cốt Ma dưới một kích này thiếu chút nữa tán loạn, ma khí toàn thân có vẻ cực kỳ bất ổn định.
Toàn thân Hồng Chiến giống như mặt trời chói chang bùng cháy, hỏa dương thần công trực tiếp thôi động tới cực hạn đệ thập nhất trọng, nhiệt độ bốn phía dưới sự kích phát của hắn cấp tốc tăng lên.
Không ít tu luyện giả quan sát xung quanh đều không thể thích ứng với loại nhiệt độ tăng lên cực nhanh này, đều nhanh chóng thối lui ra xa.
- Hây a!
Hồng Chiến hét lớn một tiếng, hóa thành quang mang chói mắt bắn tới.
Cốt Ma vô cùng kinh hãi, tập trung toàn bộ gai xương lại với nhau, hình thành một chiếc cốt thuẫn kín kẽ không chút sơ hở.
Ầm…
Mà Hỏa Dương Vương Hồng Chiến một lần lại một lần nặng nề đánh mạnh vào cốt thuẫn, mỗi một lần đánh trúng đều bộc phát ra tiếng nổ vô cùng kinh người.
Cốt thuẫn mỗi lần bị đánh trúng đều xuất hiện hiện tượng đổ nát, gai xương bị bóc ra rất nhiều chỗ.
Tốc độ công kích của Hồng Chiến càng lúc càng nhanh, hầu như trong thời gian chớp mắt đã đánh vào cốt thuẫn hơn mười lần, ầm, rốt cuộc dưới một tiếng nổ vang, cốt thuẫn hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Cốt Ma phát sinh một tiếng tê rống sắc nhọn, ma khí toàn thân không tính là ổn định mạnh mẽ ngưng tụ lại một chỗ, hai tay nhấc lên, chính diện đối chưởng với Hồng Chiến đang vọt tới.
Ầm, va chạm như sơn băng địa liệt.
Bốn chưởng va chạm vào với phát phát ra sóng khí xung kích truyền bốn phương tám hướng, thậm chí ảnh hưởng tới chiến cuộc khác.
Hồng Chiến bị đẩy văng ngược lại, liên tục thối lui về sau hơn ba mươi trượng mới dừng thân hình lại được, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cốt Ma thì bị đẩy băng đi mấy trượng, cánh tay xuất hiện dị dạng, tựa hồ như đã bị bẻ gãy, khóe miệng tràn ra một tia máu màu đen.
Bất quá không chờ Cốt Ma có chút thời gian thở dốc, hơn trăm thanh phi đao dưới sự thôi động của U Minh Lão Tổ giống như mưa sao băng phóng tới.
Cốt Ma lại một lần nữa ngửa mặt lên trời rống giận, bất quá lúc này hắn không còn bất cứ biện pháp nào chống đỡ nhiều pháp đao như vậy.
Ầm ầm ầm…
Hơn một trăm thanh phi đao dài ngắn cắm hết vào thân thể Cốt Ma, Cốt Ma cố sức giãy giụa, thế nhưng ma khí trong cơ thể đã hoàn toàn tán loạn.
Phịch một tiếng, Cốt Ma từ trong ra ngoài đều nổ tan thành tro bụi, ngay cả ma hồn cũng không còn tung tích, triệt để biến mất.
Chúng tu luyện giả nhìn thấy một màn như vậy, cả đám đều rung lên mạnh mẽ, tựa hồ như nhìn thấy được một chút hy vọng, bất quá lấy tính mệnh của ba gã đại tu sư để đổi lấy tính mệnh của một Nguyên Thủy Ma Tộc, cái giá này tựa hồ quá mức to lớn.
Cốt Ma chết đi làm cho tứ ma còn lại rơi vào trạng thái điên cuồng. Huyền Băng Hùng Ma hét lên một tiếng trong miệng, nhiệt độ bốn phía vừa mới tăng cao do Hỏa Dương Vương bộc phát thần công, lúc này chợt giảm xuống, thậm chí trong không khí đã bắt đầu ngưng kết ra bông tuyết.
Tứ chi của Trùng Ma lại một lần nữa phát sinh biến dị, ma khí trên người giống như nước thủy triều bắt đầu khởi động, ba vị đại tu sư đối địch là Thái âm Thiên Quân, Băng Hoàng và Lục Dương Chân Nhân đều âm thầm kêu khổ.
Nguyên bản là do tam đại nguyên lão Hiên Viên Tông đối phó với Trùng Ma mà ba vị minh chủ Nam Xuyên Giới đối phó với cốt ma, thế nhưng sau một hồi chiến đấu, mấy đại tu sư phát hiện ra, ba vị đại nguyên lão Hiên Viên Tông đối phó với Cốt Ma càng thích hợp hơn, mà ba vị minh chủ đối phó với Trùng Ma có thể tốt hơn một chút.
Ngấm ngầm hoàn thành trao đổi, quả nhiên không tới thời gian một nén hướng, ba vị đại nguyên lão Hiên Viên Tông đã giết chết được Cốt Ma, bất quá vẫn phải trả một cái giá thảm trọng, một chết một trọng thương.
Xung quanh thân thể Liệt Sa Ma bùng lên từng tầng cát sỏi đỏ bừng, bất cứ công kích nào va chạm vào đều lập tức bị hấp thu sạch sẽ, cát sỏi càng có thể ngưng tụ hình thành thuấn kiếm, nói chung biến hóa vô cùng.
Đối chiến với nó phân biệt là Cực Ám Ma Quân và hai vị đại tu sư.
Huyết Ma thì so Tiểu Ma Thiên Thiên Thiên và Thiên Ma Lão Nhân đối phó, trong ngũ đại ma tướng, thực lực của Huyết Ma coi như là yếu nhất, chỉ có tu vi địa vương giai hậu kỳ mà thôi, hơn nữa cũng không có bất cứ pháp bảo lợi hại nào, chủ yếu cận chiến là chính.
Tiểu Ma Thiên Thiên và Thiên Ma Lão Nhân phối hợp, coi như là lực lượng ngang nhau.
Hồng Chiến và U Minh Lão Tổ giải quyết xong Cốt Ma, hai người cũng không hề dừng lại, lập tức tham gia vào chiến cuộc khác, trợ giúp các đại tu sư đối địch.
Lúc này, vẫn bị vây trong bị động, các đại tu sư rốt cuộc cũng thoáng chiếm được thượng phong.
Bên phía tam đại cao thủ, dưới sự tấn công điên cuồng của Ma Tôn Sứ Giả cũng chỉ có thể co đầu rút cổ trong vòng pháp bảo của chính mình, không dám lộ ra nửa phần, bất quá Ma Tôn Sứ
Giả cũng không thể công phá được trong thời gian ngắn.
Cửu Đỉnh Công co đầu rút cổ trong chín chiếc đại đỉnh màu vàng xoay vòng, bên cạnh còn có một pháp bảo lưu tinh điệp tọa trấn.
Hình Hướng Thiên cầm trong tay thiên đồ đao, thiên ma ảnh thủ hộ bốn phía, nhất thời không dám sơ ý.
Mục Bách Thông trong trung tâm của hơn ba trăm thanh thiên ngoại phi kiếm phòng ngự chặt chẽ, không hề nhúc nhích.
Ma Tôn Sứ Giả hóa thành hư ảnh màu đen không ngừng trùng kích phía bên ngoài, nếu không phải trong tay không có bao nhiêu bảo bối, thân thể lại vừa mới đoạt xá được, Ma Tôn Sứ Giả kiên quyết không tấn công lâu mà không công phá được như vậy.
Ngay khi Cốt Ma chết trong nháy mắt, khuôn mặt già nua của Ma Tôn Sứ Giả hơi giật giật, ngũ ma tướng đều là do Ma Tôn Sứ Giả lợi dụng ma nguyên của chính mình phân hóa ra thành cá thể độc lập, tuy rằng hoàn toàn phân hóa ra khỏi hắn, thế nhưng vẫn bảo tồn một tia liên hệ tàn niệm, bất luận là kẻ nào trong ngũ ma tướng chết đi đều sinh ra ảnh hưởng nhất định đối với hắn.
- Hợp ma tế!
Ma Tôn Sứ Giả khẽ quát một tiếng.
Tứ ma tướng đang kịch đấu với các vị đại tu sư, đột nhiên biểu tình vặn vẹo, trên thân thể hình thành một tầng quang tráo màu đen.
Vô luận là các đại tu sư tấn công như thế nào đi nữa cũng không thể công phá được quang tráo này.
Tứ ma tướng phảng phất giống như nhập định, vẫn không nhúc nhích, sau đó quang mang hắc khí bắn ra bốn phía, bốn ma phân biệt hai hai dựa vào một chỗ.
Huyền Băng Hùng Ma và Trung Ma dựa vào một chỗ, Huyết Ma và Liệt Sa Ma dựa vào một chỗ.
Sau đó, hai ma vô cùng quỷ dị dung hợp lẫn nhau, trong nháy mắt khi hoàn toàn dung hợp thành công, lập tức bạo phát ra một cỗ ma khí cường đại trùng thẳng trời cao, lấy hai ma vừa mới hợp thể thành phun trào mãnh liệt.
Huyền Băng Hùng Ma và Trùng Ma kết hợp bề ngoài cơ bản lấy hình thể Hùng Ma là chính, chỉ là phía sau nhiều hơn một đôi cánh trùng giáp và bốn chi phó mới, trên đỉnh đầu còn nhiều hơn một đôi mắt.
Khi Huyết Ma và Liệt Sa Ma hợp thể với nhau, bề ngoài lấy Huyết Ma là chính, chỉ là ngoài thân chu chuyên một tầng cát sỏi.
Trên thực tế, bề ngoài đổi mới cũng không được chúng tu luyện giả chú ý tới, tất cả mọi người đều bị ma khí bộc phát ra dọa kinh sợ, chi ít đã có tu vi đế giai sơ kỳ.
- Trùng Hùng, Huyết Liệt, thỏa thích hưởng thụ đi thôi!
Sắc mặt Ma Tôn Sứ Giả dữ tợn liếm liếm một bên môi nói.
Hai cỗ ma khí bạo phát trực tiếp thổi tan màn sương mù Mặc Vô Danh phát ra, nguyên bản màn sương mù này trả qua mấy lần quấy rối đã sắp không chống đỡ được.
Sương mù vừa tan, Mặc Vô Danh, Tiêu Mục, Bạch Du, Triển Thanh Nhu, Lâm Khiếu Đường và Lâm Uyển Nhi đều lộ ra toàn bộ.
Lúc này có không ít tu luyện giả nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của người thanh niên mặc tử bào kia, trên mặt không ít người đều hiện lên một tia dị dạng, tựa hồ như đã gặp qua nơi nào đó, mà đám tu luyện giả Hiên Viên Tông may mắn còn sống sót đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.
- Hắn còn sống!
Liễu Vân nhìn thấy thanh niên mặc tử bào, trong lúc vô ý miệng tự thốt ra một câu, ngoại trừ khiếp sợ ra thì càng nhiều hơn là ngoài dự liệu. Mỗi khi nghĩ tới người thanh niên năm đó, hôm nay phong thái vẫn như trước, từ trên người của hắn không hề nhìn thấy vết tích của năm tháng, chỉ là con ngươi đen kia so với năm đó càng thêm thâm thúy tang thương.
Liễu Vân có được thành tựu như ngày hôm nay có thể nói chính là nhờ Lâm Khiếu Đường ban cho, nếu không phải như vậy thì nàng coi như không chết, tu vi cũng rất khó có đột phá gì lớn, hôm nay chỉ sợ đã là một bà già.
- Mệnh của tiểu tử này thật là lớn!
Kim Bất Phôi bị trọng thương cảm khái nói, trong miệng tràn ra máu loãng.
- Lão thiết xoa, gọi là tiểu tử sợ là không quá thích hợp, ngươi hiện tại phải gọi một tiếng tiền bối mới đúng.
Trang chủ Cự Kiếm Sơn Trang năm đó, Vô Phong Lão Tổ nhìn vào người thanh niên mặc tử bào xa xa, cay đắng nói.
Hồi tưởng lại năm xưa Cự Kiếm Sơn Trang thế nào lại không trọng dụng nhân tài bực này, cũng làm cho người ta không công chạy mất, Vô Phong Lão Tổ thầm thở dài cảm thán. Bất quá hiện tại thủ đô Hiên Viên quốc đã không còn tồn tại, nói chuyện Cự Kiếm Sơn Trang gì đó tựa hồ không thích hợp.
Lâm Khiếu Đường đưa cho Uyển Nhi một viên đan được, Uyển Nhi nuốt vào nhất thời cảm giác cơ thể nóng lên, khí nguyên trong nháy mắt liền khôi phục như lúc ban đầu. Đan dược này chính là do trong lúc rảnh rỗi, Lâm Khiếu Đường dùng đến vạn năm kim dương dịch cộng thêm một ít kỳ hoa dị thảo luyện chế ra. Chỉ cần một phần ba giọt vạn năm kim dương dịch có thể luyện chế được một viên dan dược, mà hiệu quả lại không hề sai biệt lắm so với dùng một giọt vạn năm kim dương dịch, như vậy hiển nhiên có thể tiết kiệm được rất nhiều van niên kim dương dịch.
Nhìn về phía hai đại ma tướng sau khi hợp thể, ánh mắt Lâm Khiếu Đường lóe lên một tia sầu lo, không biết vì sao hắn cảm giác có một loại nhân tố không an phận.
Bỗng nhiên, hai ma động rồi, Trùng Hùng lắc mình một cái đã xuất hiện trước mặt đại vu sư Linh Vương Cách Phong, phía sau, bốn chiếc trường thương giống như điện chớp phóng tới.
Linh Vương Cách Chung căn bản không kịp phản ứng đã bị đâm thủng, sau đó thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy rõ dần dần khô quắt hút khô, trong nháy mắt đã trở thành một cái xác khô, hình ảnh này làm cho người ta phải rợn cả tóc gáy.
Là một đại vu sư, Linh Vương Cách Phong nguyên bản không phải là không chịu nổi một kích, thế nhưng liên tục chiến đấu thời gian dài tới giờ làm cho hắn vô cùng suy yếu, tại đại lục Phong Ma chiến đấu với Huyết Ma liên tục mấy ngày đêm, dan dược phụ trợ trên người đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Nguyên linh của Cách Phong còn chưa kịp chạy trốn, trong nháy mắt đã bị Trùng Hùng há miệng nuốt vào trong bụng.
Ma thể Huyền Liệt cũng không lập tức tấn công đại tu sư, khuôn mặt ma hóa yêu dị mạnh mẽ nhấc lên, ánh mắt hiện rõ quang mang tàn nhẫn.
Vèo, biến mất tại chỗ, sau một khắc, dĩ nhiên hiện ra cách Lâm Khiếu Đường không tới mười trượng trong hư không.
Lúc này Lâm Uyển Nhi vẫn tựa vào người Lâm Khiếu Đường nhất thời kinh hãi, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp nhất thời hiện lên vẻ kinh hãi, bất quá bên người có vòng tay ấm áp ôm lấy, tâm trạng thấp thỏm bất an của Uyển Nhi trong đột nhiên dần dần biến mất.
Huyết Liệt mang theo một nụ cười tàn nhẫn, nhìn mấy người trước mặt.
Tâm tình của Lâm Khiếu Đường thầm buông lỏng, mục tiêu của người này tựa hồ không phải chỉ có chính mình mà là toàn bộ mấy người Mặc Vô Danh. Huyết Liệt nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt của hắn tập trung lên người gần hắn nhất là Lâm Khiếu Đường và Lâm Uyển Nhi. Lật tay lên, một viên sa cầu (quả bóng cát) kịch liệt xoay tròn xuất hiện trong lòng bàn tay, cũng không thấy có động tác gì, sa cầu giống như điện chớp bắn ra ngoài.
Bên trong sa cầu ẩn chứa ma chướng khí vô cùng kịch liệt, thậm chí còn có cát sỏi tứ tan bắn ra.
Con ngươi của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ co rút lại, cự kiếm thình lình xuất hiện, ôm lấy Uyển Nhi, kiếm hoàng ngang, ầm một tiếng vang lớn, nháy mắt khi sa cầu và cự kiếm chạm nhau, hồ quang màu vàng phía sau Lâm Khiếu Đường lóe lên, thân hình đã biến mất không thấy.
Giống như thuấn di, Lâm Khiếu Đường xuất hiện bên cạnh bốn người Mặc Vô Danh, mọi người ở đây đều không nhìn thấy rõ rốt cuộc là hắn di động như thế nào.
Trên mặt Huyết Liệt hiện lên một tia kinh ngạc ngoài dự liệu, một kích vừa rồi tuy rằng bình thường, thế nhưng đối với tu luyện giả địa vương giai coi như tương đối trầm trọng mới đúng, coi như là đại tu sư cũng không có khả năng né tránh dễ dàng tùy ý tới như vậy.
"Tốc độ! Đúng vậy, bởi vì tốc độ của người đó cực nhanh mới tránh thoát được một kích của chính mình, tốc độ của người này so với đại tu sư bình thường còn nhanh hơn không ít."
Ánh mắt Huyết Liệt ngưng tụ, thầm nghĩ.
Lâm Uyển Nhị tựa vào lòng Lâm Khiếu Đường, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, dung nhan mỹ lệ phảng phất như đọng lại, ngơ ngác nhìn vào người thanh niên mình luôn ngày nhớ đêm mong hai trăm năm, nàng thế nào cũng không nghĩ được, phế vật tại thành Tân La năm đó lại có được bản lĩnh, thần thông cao cường tới như vậy, tốc độ vừa rồi, quả thực là nhanh tới mức làm cho người khác phải líu lưỡi.
Mà khi Lâm Uyển Nhi chú ý tới địa điểm mà Lâm Khiếu Đường xuất hiện, khuôn mặt nhỏ bé càng hiện lên vẻ động dung, thầm nghĩ, Khiếu Đường ca ca so với trước đây có tâm cơ hơn rất nhiều.
Sắc mặt ba người Mặc Vô Danh, Tiêu Mục và Bạch Du hiện lên một tia khủng hoàng, Triển Thanh Nhu thì lại dùng nhãn thần nhu hòa thương yêu nhìn người thanh niên mặc tử bào kia.
Ánh sáng lạnh trong mắt Lâm Khiếu Đường cấp tốc đảo qua người Tiêu Mục, Bạch Du, trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường.
- Tiểu tử, ngươi muốn mượn dao giết người a!
Kỳ Áo bỗng hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.