Đấu Y

Chương 477: Mật thất ma ảnh




Trong mật thất, hơn mười tử kim thủ giống như đạn pháo mạnh mẽ công kích vào kiện chiến bào kia, trước chiến bào phát ra một vòng chắn bảo hộ lập lòe màu vàng, công kích càng mạnh thì quang mang vòng chắn lại càng sáng hơn.
Ngoài trừ hơn mười tử kim thủ, còn có đao mang, kiếm khí, long ảnh, các loại khí nguyên công kích cường đại, còn có vài món pháp bảo khác nhau qua lại va đập.
Những loại công kích này là do năm vị tu luyện giả phát ra, năm tu luyện giả này là Lâm Khiếu Đường, Kinh Vân Tử, âm Tuyệt Thiền Sư và phu phụ Thất Tuyệt.
Năm người tĩnh tọa trong mật thất, không ngừng phóng ra khí nguyên công kích vòng chắn bảo hộ. Giằng co đã bốn ngày ba đêm, vòng chắn bảo hộ vẫn như cũ không hề giải trừ, bất quá từ quang mang của vòng bảo hộ bị giảm độ sáng không ít có thể suy ra đã bị suy kiệt rất nhiều.
Trên vách tường đá hiện rõ một chiếc chiến bài dài chừng hơn hai thước, so với chiếc chiến bào mà Lâm Khiếu Đường và Hoa Tiên Tử tìm được trong ma tháp cấm địa có vẻ là cùng loại với nhau.
Nếu như những chiến bào này là đồ dùng của các tu luyện giả thượng cổ thì có thể suy đoán thể hình của tu luyện giả thượng cổ so với tu luyện giả hiện nay lớn hơn rất nhiều.
Trên vách tường còn có những pháp bảo khác như trường thương, cự kiếm, so với cự kiếm vẫn đeo sau lưng Lâm Khiếu Đường còn lớn hơn khá nhiều, cộng thêm một cây pháp trượng phật gia.
Năm người khi thì đồng thời công kích, khi thì luân phiên công kích, mỗi khi nguyên khí tiêu hao tương đối nhiều thì lập tức nuốt vào một viên đan dược tùy thân khôi phục lại nguyên khí.
Lâm Khiếu Đường có vạn năm kim dương dịch, đối với chuyện tổn hao nguyên khí tự nhiên không cần phải lo lắng nhiều, coi như là trong tình huống kiệt sức, chỉ cần một giọt vạn niên kim dương dịch cũng có thể làm cho nguyên khí lập tức khôi phục lại như ban đầu. Tuy rằng hiện tại đã dùng hết hơn nửa bình, thế nhưng non nửa bình này cũng đủ cho Lâm Khiếu Đường dùng hơn mười lần.
Nửa ngày trôi qua, nguyên thức của Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nhận được một đoạn tín hiệu rất nhỏ truyền tới, loại tín hiệu này chỉ có mình hắn hiểu rõ, là liên lệ nguyên thức đặc thù giữa hắn và tham thị thú, loại liên hệ này cho dù bị các tu luyện giả khác phát hiện ra thì cũng không thể nào hiểu được hàm nghĩ trong tín hiệu thu được, chỉ biết nghĩ lâm là yêu thú nào đó phát ra thanh âm kỳ dị mà thôi.
- Lâm tiểu tử, có phải là tìm được mảnh toái phiến rồi?
Kỳ Áo đột nhiên hỏi.
- Không biết, có một tham thị thú tựa hồ tìm được một thi hài của tu luyện giả thượng cổ.
Lâm Khiếu Đường lúc này không thể phân tâm liên hệ với hồn niệm của tham thị thú, chỉ có thể thông qua tín hiệu để tiến hành phán đoán cơ bản.
- Thi thể? Mấy vạn năm trôi qua, hài cốt năm đó đến tận bây giờ làm sao có thể bảo tồn hoàn hảo, sợ là cũng lưu lại vật gì đó, chỉ có một số loại pháp bảo đặc biệt mới có thể bảo lưu lại, thế nhưng thi thể thì hẳn là phải hủ hóa đi rồi mới đúng.
Kỳ Áo kỳ quái nói.
- Di hài đó bị đóng băng lại, hơn nữa lại có dị thú phi thường cường đại thủ hộ!
Sau khi tiếp thu toàn bộ tín hiệu Lâm Khiếu Đường lại nói.
- Dị thú thủ hộ? Không tránh, mà trên đại lục Phong Ma sẽ có loại dị thú gì thủ hộ một di hài không hề có giá trị lợi dụng cơ chứ? Ở địa phương nào? Cách nơi này rất xa?
Lòng hiếu kỳ của Kỳ Áo đang càng dần càng tăng lên, hận chính mình không thể ngay lập tức xuất hiện tại nơi đó xem thế nào.
Thông thường, các loại dị thú thủ hộ đều phi thường cường đại. Trong hạ giới thường có rất ít, chúng đều là hóa long giao, hóa phượng thanh loan, thánh thú nhất cấp, thủ hộ thú ở thượng giới thì nhiều hơn, nhưng phần nhiều đều là giữa nhà hộ viện, rất ít khi đi thủ hộ bản thân tu luyện giả.
Lúc này, vòng bảo hộ trước chiếc chiến bào bỗng nhiên chớp lóe, tựa hồ như đã có chút không thể chịu đựng nổi công kích, Thất Tuyệt Cung Chủ trầm giọng nói.
- Các vị đạo hữu, gia tăng thêm sức lực đi. Vòng bảo hộ này sắp bài trừ rồi.
Ngoài trừ Lâm Khiếu Đường chỉ tăng thêm một chút lực công kích ra thì những người khác đều dùng hết khả năng của mình điên cuồng oanh tạc, toàn bộ thạch thất rung lên chấn động càng dữ dội.
Lâm Khiếu Đường nhìn thấy lực chú ý của bốn người đã tập trung hết vào vòng chắn bảo hộ, ánh mắt ngưng tụ, lập tức phóng ra một tử kim thủ, tử kim thủ lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh quả trứng màu trắng, hơi lướt qua liền biến mất không còn.
Lâm Khiếu Đường không muốn làm cho bốn người khác chú ý, nên để quả trứng màu trắng bên cạnh chiếc bồ đoàn đầy bụi bặm, mà trên quả trứng này cũng phủ kín một tầng bụi bặm rất dày, nếu lơ đãng nhìn qua, còn tưởng rằng đó chỉ là một tảng đá cuội rất lớn mà thôi.
Trong mật thất, các loại công kích đạo thuật pháp bảo được phóng ra liên tục, nhìn hoa cả mắt, mà lúc này cả bốn người đều tập trung toàn bộ tâm thần vào pháp bảo sau vòng bảo hộ, vì vậy cử động rất nhỏ của Lâm Khiếu Đường không làm ai chú ý tới.
Tiếng nổ ầm ầm vàng dần càng mạnh, mà quang mang vòng bảo hộ trước chiến giáp càng lúc càng lờ lờ, như ẩn như hiện, giống như lúc nào cũng có thể bị tan vỡ.
Ầm một tiếng nổ, vòng chắn rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Rắc rắc, tiếng nứt vỡ vang lên, kiện chiến giáp treo trên tường mật thất giống như bị đập vụn, xuất hiện khe nứt rồi vỡ thành nhiều mảnh.
Mấy người Kinh Vân Tử cấp tốc dùng nguyên thức thăm dò kiện chiến bào kia, không hề phát hiện ra chỗ nào đặc biệt, ngoài trừ tài liệu luyện chế chiếc chiến bào này có không ít bí huyền kim ra, những thứ còn lại coi như rất bình thường.
Xác nhận giá trị chiến bào xong, Kinh Vân Tử mới nói.
- Lâm đ*o hữu, chiến bào mà ngươi đã chọn bị tổn hại rồi, ngoài trừ tài liệu bên trong còn có chút giá trị ra thì linh tính của nó đã hoàn toàn hỏng mất, nếu như Lâm đ*o hữu không hài lòng, vậy thì bốn người chúng ta có thể bù đắp cho đạo hữu chút tổn thất.
Lâm Khiếu Đường từ lúc vòng bảo hộ mất đi vẫn cảnh giác mọi dị động xuất hiện, đối với việc lấy bảo bối cũng không có bao nhiêu hứng thú. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Không cần, trong chiếc chiến bào này có chứa không ít bí huyền kim, Lâm mỗ chính là vì để ý tới tài liệu này nên mới chọn chiến bào, chỉ cần các vị không muốn chia sẻ bí huyền kim với Lâm mỗ là được.
Lâm Khiếu Đường hướng về bí huyền kim, lý do này trong mắt bốn người ở đây không có gì không thích hợp, từ lâu đã nghe vị đệ tam nguyên lão này có mấy thanh trường thương luyện chế từ bí huyền kim, nhưng khổ nỗi không đủ tài liệu nên không thể nào thành hình.
Bốn người đối với bí huyền kim mặc dù không phải là không muốn, thế nhưng so sánh mà nói thì bọn họ vẫn muốn chọn mấy món pháp bảo treo trên tường kia hơn. Bí huyền kim so với chúng thì cũng chẳng là cái gì, bốn người đều là chuyên gia nhìn bảo bối, tài liệu ẩn chứa trong đó sợ là không hề kém hơn bí huyền kim chút nào, thậm chí còn vượt qua một chút, so sánh với nhau bí huyền kim chỉ là vật chết, hiển nhiên chỗ thua kém rất nhiều.
- Đã như vậy thì tốt lắm, Lâm đ*o hữu cứ yên tâm. Ta và mọi người đã thương nghị ổn thỏa trước đó, tất cả cứ dựa theo quy củ phân chia, bảo bối người nào lựa chọn thì về người đấy!
Kinh Vân Tử sờ sờ chòm râu của chính mình nói.
Lâm Khiếu Đường cũng không khách khí, nếu vòng bảo hộ đã bị phá đi, thuận lợi nắm tay, những mảnh vỡ chiến bào liền bay lên lao tới, rất nhanh, chiến bào đã được thu vào trong nhẫn trữ vật.
Hầu như trong nháy mắt Lâm Khiếu Đường thu hồi chiến bào, hai hộp gấm cung phụng trên bàn thờ bỗng nhiên chậm rãi mở ra. Một chiếc thì tỏa ra quang mang màu vàng, còn một chiếc thì tỏa ra quang mang màu xanh cường liệt.
Khi toàn bộ mở ra, năm vị tu luyện giả đều lộ rõ vẻ khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền bị sự tham lam thay thế, lúc này đây ngay cả Lâm Khiếu Đường luôn bảo trì cảnh giới cường độ cao cũng có chút động tâm.
- Tiểu tử, cửu dương thiên châu và sừng kỳ lân đều là trân bảo thiên nhiên lợi hại hơn so với thượng nguyên thán bảo, thế nhưng so với thiên nguyên thánh bảo thì lại kém hơn một chút, nhưng ta có chút không rõ, hai đại trân bảo này đều là vật trừ tà, có tác dụng khu ma trấn ma rất mạnh, hơn nữa trên phương diện ức chế ma khí so với một ít thiên nguyên thánh bảo còn lợi hại hơn gấp trăm lần, có thể nói là khắc tinh của ma tu, hai đại trân bảo này dựa theo pháp môn nhất định đồng thời đặt một chỗ, chắc hẳn có huyền cơ nào đó, lúc này đây lão phu cũng không tán thành ngươi đi cướp giật, tốt nhất là ngươi nên làm tốt công tác chuẩn bị lúc nào cũng có thể rời khỏi thật nhanh. Trong gian mật thất này gần bốn ngày rồi, hồn lực của lão phu bị xói mòn nhanh hơn so với bên ngoài gấp ba lần, đây đều là hiện tượng không tốt!
Lời nói Kỳ Áo vang lên.
Thất Tuyệt Cung Chủ đưa tay cầm lấy sừng kỳ lân, cười nói.
- Ha ha, bản cung chọn bảo bối này!
Kinh Vân Tử cũng đã nhanh chóng đoạt lấy cửu dương thiên châu, cầm vào trong tay xem xét cẩn thận.
Nhưng mà đúng lúc này dị biết phát sinh, phật hoàng đao và long văn kiếm vẫn cắm phía sau pho tượng đá kia mạnh mẽ bắn ra, một đạo quang mang màu đen từ trong tượng đá bay ra ngoài, ma khí đáng sợ trong nháy mắt phủ lên toàn bộ gian mật thất.
Gần như chỉ trong nháy mắt, cỗ ma khí kia lại biến mất không còn, gian mật thất lại trở lại như lúc ban đầu.
- Ha ha ha ha ha ha…
Bỗng nhiên, Kinh Vân Tử ngửa mặt lên trời cười to, bô dáng dữ tợn kinh khủng.
- Kinh Vân đạo hữu, có chuyện gì buồn cười vậy?
Âm Tuyệt Thiền Sư nhìn Kinh Vân Tử hỏi.
- Buồn cười, quá buồn cười rồi, ha ha ha…
Kinh Vân Tử vừa cười to vừa trả lời.
Ba người âm Tuyệt Thiền Sư và phu phụ Thất Tuyệt đối mặt nhìn nhau, con ngươi của Lâm Khiếu Đường cũng mạnh mẽ co rút lại, đã thối lui tới vị trí gần cửa.
- Lão nạp không hiểu, mong rằng Kinh Vân đạo hữu có thể giải thích nghi hoặc.
Trên mặt âm Tuyệt Thiền Sư cũng có chút kinh hãi. Dù sao bảo bối trong gian mật thất không ít, trong năm người bất cứ người nào sinh ra ý niệm độc chiếm hay lừa dối nào đó đều có thể, giết người đoạt bảo, giết người diệt khẩu, loại chuyện như thế này trong giới tu luyện giả đều hết sức bình thường.
- Các ngươi đã cứu ta, ta lại muốn giết các ngươi, như vậy sao có thể không cười được cơ chứ?
Kinh Vân nói ra lời kinh người.
Sắc mặt âm Tuyệt Thiền Sư ngưng tụ nói.
- Kinh Vân đạo hữu, lời này là có ý gì?
Phu phụ Thất Tuyệt cũng đều hiện rõ sự bất mãn trên mặt, dò xét Kinh Vân Tử không phát hiện ra bất cứ biến hóa gì.
Ầm, một tiếng trầm muộn, âm Tuyệt Thiên Sư giống như đàn đứt dây văng ngược lại phía sau, nặng nề va vào vách tường, phụt, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, đã bị nội thương.
Phu phụ Thất Tuyệt kinh hãi, không nghĩ tới Kinh Vân Tử nói động thủ là động thủ, càng không nghĩ tới xuất thủ lại nhanh như vậy, bọn họ còn không nhìn thấy rõ rốt cuộc là Kinh Vân Tử xuất thủ như thế nào.
Kinh Vân Tử đánh ra một kích, thân ảnh nhoáng lên đã đến bên người phu phụ Thất Tuyệt, hai người đều đã có cảnh giác, lập tức phòng ngự chống đối, sau khi va chạm mạnh mẽ liền bị đánh văng ngược lại.
- Ngươi không phải Kinh Vân Tử!
Âm Tuyệt Thiền Sư đột nhiên thất thanh nói.
- Ha ha, đương nhiên là không phải, cái gì tử đó vừa bị bản tôn nuốt rồi, ha ha!
Kinh Vân Tử cười nói.
Vèo, Lâm Khiếu Đường hóa thành mũi tên tử kim bay đi, đôi lục dực kim lôi sí sau lưng chỉ còn lại hư ảnh, tốc độ cực nhanh không còn từ nào để hình dung, chỉ trong thời gian chớp mắt đã xuất hiện ngoài mật thất hơn trăm trượng.
Trên mặt Kinh Vân Tử lộ rõ một tia kinh ngạc ngoài dự liệu. Vừa rồi hắn bắt đầu cười to là vì suy nghĩ không thể nào hoàn toàn khống chế được cả bốn người, then chốt chính là vì vị tu luyện giả trẻ tuổi này cách cửa ra quá gần, hơn nữa trong ánh mắt còn mang theo nét cảnh giác vô cùng mãnh liệt.
- Chạy sao? Ha ha, chạy rồi thì sao chứ? Một lúc nữa sẽ đi thu thập ngươi!
Kinh Vân Tử nhìn bóng lưng biến mất nói.
Nhìn thấy Lâm Khiếu Đường không nói hai lời liền nhanh chân bỏ chạy, ba người âm Tuyệt Thiền Sư và phu phụ Thất Tuyệt đều ngưng trọng, tựa hồ như ý thức được cái gì đó, ba người nhìn nhau một cái rồi đồng thời khởi xướng công kích hướng về Kinh Vân Tử đang đứng chắn trước cửa.
Phu phụ Thất Tuyệt đồng thời phóng ra Thất Tuyệt âm Dương Kiếm, đây là tuyệt học mạnh nhất của hai người, phải cần cần song tu mới có thể luyện thành, còn âm Tuyệt Thiền Sư thì ném ra một chiếc mộc ngư hồng kim, đây chính là một trong các chí bảo phật gia, đối phó với ma tu có hiệu quả rất tốt.
Kinh Vân Tử thú vị nói.
- Điêu trùng kỹ cũng dám làm càn trước mặt bản tôn!
Ánh mắt Kinh Vân Tử nhoáng lên, trực tiếp đối công với ba kiện pháp bảo, đôi tay xương thịt phảng phất như dị bảo luyện chế không hề sợ uy lực khủng khiếp của ba pháp bảo này.
Ba vị tu luyện giả đâu dám đấu lâu ở chỗ này, đều liều mạng nguy hiểm tổn thương linh nguyên, đều dùng đến bí pháp vượt qua cực hạn bay đi thật nhanh.
Trên mặt Kinh Vân Tử lạnh lùng cười, thân ảnh nhoáng lên, giống như thuấn di, xuất hiện tại vị trí trước cửa, lập tức phong kín lối đi của ba người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.